Lục Tuần nói vậy còn xem như khách sáo, nhưng ý tứ sâu xa thì rất chi mỉa mai.
Nam sinh vừa bàn chuyện thành tích kia rõ ràng cũng hiểu ý đó, mặt cậu ta lập tức cứng đờ quá nửa.
Có người muốn lên tiếng giảng hòa, nhưng khi nhìn Lục Tuần thì lại chẳng dám nói gì nữa, căn phòng bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Ngoài cửa vang lên tiếng huýt sáo ngang tàng, Lục Tuần ngẩng đầu nhìn lại, vẻ bực bội trên mặt lập tức giãn ra, biến thành bất đắc dĩ.
Trần Dã đứng ở cửa, nhướn mày giơ ngón cái với hắn.
Trình Tiến Đông đứng cạnh cậu thì xụ mặt ra, giơ ngón út chĩa xuống với nam sinh kia.
Mặt nam sinh kia càng cứng ngắc hơn, cậu ta ngoảnh đầu, xoay người bỏ đi.
(Giơ ngón cái chĩa xuống với ai đó tức là tỏ ý khinh bỉ, chê đồ cùi bắp, đồ bất lực.)
“Xịn đét học bá ơi!” Trình Tiến Đông hãnh diện vẫy vẫy tay với Lục Tuần.
Lục Tuần xách cặp đi ra, ba người bình tĩnh tiến về phía trước một đoạn, sau đó xuống khỏi lầu năm.
“Làm màu làm mè.” Trần Dã phì cười.
Lục Tuần nghiêng đầu nhìn cậu, cũng nở nụ cười.
“Ê mày đừng có khinh à nha, người bình thường có thể làm màu kiểu này được hả?” Trình Tiến Đông nói, “Tao lớn bằng này rồi mà đây là lần đầu tiên chứng kiến kiểu vũ nhục này, đúng là còn hơn cả mắng cha chửi mẹ, trực tiếp sỉ nhục vào tận sâu thẳm linh hồn luôn cmnr! Không chỉ mình thằng ngu kia, ngay cả tao cũng cảm giác bản thân mình bị khinh bỉ nữa kìa.”
“Thì cũng tính cả mày vào nữa mà.” Trần Dã nói.
“Đù.” Trình Tiến Đông lườm nguýt cậu.
“Lườm nữa là khỏi ăn pizza nhé.” Trần Dã nheo mắt nhìn Trình Tiến Đông, cu cậu lập tức nhắm mắt lại.
Tiệm pizza ngon siêu cấp mà Trình Tiến Đông nói nằm ở đối diện trường học.
Chắc vì mới khai trương, lại cũng có danh tiếng nên đã có không ít người đứng xếp hàng ở cửa, thậm trí còn tràn ra ngoài cửa nữa.
Truyện Quân Sự
Trần Dã nhìn hàng người dài dằng dặc, lại nhìn mặt trời trên cao, nhíu mày bảo: “Thời gian xếp hàng xong tiệm này thì đã có thể ăn no nê ở chỗ ông Vương rồi.”
“Hôm nay tao không muốn ăn cơm, tâm trạng tao đang không tốt, muốn ăn cái này cơ.” Trình Tiến Đông vừa nói vừa chỉ vào biển hiệu phía ngoài, “Mày muốn ăn gì, báo tao biết, mày với học bá vào chiếm chỗ trước đi.”
Trần Dã nghiêng đầu nhìn các loại pizza ghi tên biển hiệu, còn chưa kịp nhìn kỹ thì……
“Trần Dã!” Một giọng nữ cất lên.
Trần Dã ngước mắt nhìn quanh, nhiều người xếp hàng quá, chẳng thấy rõ là ai đang gọi cậu.
“Trần Dã!” Hồ Hiểu Điệp nhìn Trần Dã đang đứng phía ngoài, thấy ánh mắt cậu không hướng về bên này, bèn gọi lại lần nữa.
Trần Dã rốt cuộc cũng thấy người gọi mình, chính là Hồ Hiểu Điệp đang đứng xếp hàng trong tiệm.
“Muốn ăn gì!” Hồ Hiểu Điệp hô.
“Ấy! Hai suất chân giò hun khói! Hai suất phô mai!” Trình Tiến Đông vội trả lời.
“OK!” Hồ Hiểu Điệp đáp lại.
Trần Dã quay đầu nhìn Trình Tiến Đông.
“Nhìn gì, không nhờ luôn thì phí, trời nóng thế này đứng thêm chốc nữa thôi là ngất luôn đấy.” Trình Tiến Đông giục cậu vào trong, “Đi thôi, vào tiệm ngồi trước đi.”
Chỗ ngồi trong quán đã gần kín hết rồi, Hồ Hiểu Điệp thấy bọn họ bước vào, bèn tươi cười chỉ vào một bàn sát cạnh tường, “Không còn chỗ đâu, bạn tớ đang ngồi đằng kia, các cậu đến đó trước đi.”
Trần Dã nhìn kỹ bảng giá hiện trên màn hình quầy thu ngân, bèn tìm Wechat của Hồ Hiểu Điệp rồi chuyển tiền qua.
Hồ Hiểu Điệp cúi đầu thấy điện thoại rung, lại ngẩng lên nở nụ cười với Trần Dã, “Không có gì đâu mà.”
“Đừng khách sáo!” Trình Tiến Đông hồ hởi xua tay.
Hồ Hiểu Điệp nhanh chóng gọi xong pizza rồi cùng đi đến chỗ ngồi.
Chiếc bàn tròn này vốn là bàn dành cho bốn người, nhưng bọn họ đã có ba mạng rồi, Hồ Hiểu Điệp còn đi cùng bạn mình nữa, thành ra cả nhóm ngồi hơi chen lấn một tẹo.
May mà trong tiệm có bật điều hòa mát lạnh, không lo bị nóng.
Phải chờ một lúc lâu nữa mới có pizza, Trần Dã liền mở điện thoại lên chơi game.
“Hiếm khi mới gặp các cậu ra ngoài ăn.” Hồ Hiểu Điệp cười bảo.
“Căn cứ của bọn tôi không ở chỗ này, mà là ở trong ngõ cơ.” Trình Tiến Đông giải thích, “Bình thường toàn ăn ở đó.”
“Quán cơm đó tên gì thế? Lần sau bọn tớ cũng ghé thử xem.” Lúc nói lời này, ánh mắt Hồ Hiểu Điệp vẫn luôn nhìn Trần Dã.
“Cũng không tính là một quán cơm hẳn hoi.” Trình Tiến Đông gãi mái tóc ngắn cũn, “Tên là Quán ăn nhà ông Vương, đi vào con ngõ đằng trước là tới.
Đồ ăn ở đó còn ngon hơn hàng quán xung quanh nhiều.”
“Được, lần sau tớ và bạn cũng tới đó xem ha ha.” Hồ Hiểu Điệp cười xong lại quay sang nhìn Trần Dã, sau một thoáng do dự, cô cất lời, “Trần Dã này, cậu muốn uống gì không?”
“Không cần đâu.” Trần Dã bấm màn hình điện thoại.
“Ồ.” Hồ Hiểu Điệp không để bụng thái độ của Trần Dã, cô nghiêng đầu nhìn cậu chơi game một lúc, khi Trần Dã vừa qua màn, cô reo lên, “Cậu chơi giỏi thật đấy, game này tớ từng chơi rồi, nhưng chắc tớ không có năng khiếu chơi game nên đánh đến màn thứ tư thì mãi không qua được, kém quá nhỉ?”
“Thế thì đúng là kém thật.” Trần Dã vừa nói vừa nhìn chằm chằm điện thoại.
Hồ Hiểu Điệp: “……”
Lục Tuần liếc nhìn Hồ Hiểu Điệp – người đã lộ rõ mục đích rành rành ra mặt, sau đó lại nhìn sang Trần Dã – người vẫn chẳng mảy may hay biết gì.
Lại phải đau đầu rồi đây.
Pizza được mang lên nhanh hơn Trần Dã nghĩ, mặc dù khắp tiệm đã tràn ngập mùi pizza rồi, song chiếc bánh pizza đặt trên bàn họ vẫn tỏa hương thơm nức mũi.
Cậu vốn không thèm ăn lắm, nhưng chiếc pizza này quả thực rất thơm, thế là cậu bèn vươn tay cầm một miếng lên nếm thử.
Ngay lúc cậu sắp chạm vào miếng pizza, Lục Tuần ngồi bên cạnh bỗng giữ lấy cổ tay cậu, ngăn chặn động tác cầm pizza của cậu.
Giây tiếp theo, bàn tay Hồ Hiểu Điệp cũng vươn ra định ngăn Trần Dã.
Hồ Hiểu Điệp ngẩn người, nhìn từ cổ tay Trần Dã hướng lên trên, vừa khéo đối diện với ánh mắt Lục Tuần.
“Sao thế? Có nhiều bánh mà sao phải tranh nhau làm gì?” Trình Tiến Đông thắc mắc nhìn bọn họ, vừa nói vừa vươn tay về phía chiếc bánh pizza vàng óng.
“Đù ——” Vừa chạm vào miếng pizza là Trình Tiến Đông ngay tức khắc đau đớn rụt tay về, nín nhịn mấy giây rồi mới bổ sung câu nói dang dở, “Má!”
“Nóng đấy.” Lục Tuần lên tiếng nhắc nhở, đồng thời buông lỏng tay Trần Dã ra.
“Đúng rồi, pizza ở tiệm này được nướng ngay tại chỗ mà, tớ cũng vừa định nhắc.” Hồ Hiểu Điệp ngượng ngùng nhìn Trình Tiến Đông, “Cậu không sao chứ?”
“……Không sao.” Trình Tiến Đông rầu rĩ bỏ tay ra.
“Đần.” Trần Dã đưa cốc nước cạnh tay mình cho cậu ta.
“Học bá mà không ngăn mày thì chưa biết ai mới là đứa đần đâu.” Trình Tiến Đông cầm cốc nước đá, làu bàu.
“Đằng nào bây giờ đồ đần cũng chẳng phải tao.” Trần Dã rút cái bao tay dày dùng một lần ở bên cạnh ra, bắt đầu xẻ pizza, đặt miếng đầu tiên lên đĩa của Trình Tiến Đông, “Mau ăn đi.”
Lúc mọi người trên bàn ăn pizza, Hồ Hiểu Điệp liếc nhìn gương mặt Lục Tuần, vào vài thời điểm nào đó trực giác của con gái cực kỳ nhạy bén, cô không rõ đây là cảm giác gì, nhưng tóm lại là cứ thấy sai sai.
Lục Tuần đang uống nước bỗng nhiên quay sang nhìn cô, nở nụ cười nhẹ nhàng.
Hồ Hiểu Điệp: “……”
Mặc dù cô không còn có những ý nghĩ như hồi đầu với Lục Tuần nữa, cơ mà gương mặt của Lục Tuần…… lúc không cười thì lực sát thương đã siêu lớn rồi, càng miễn bàn đến khi cười lên như thế.
Khi mà Hồ Hiểu Điệp còn chưa kịp phản ứng thì mặt cô đã đỏ lựng từ lúc nào chẳng hay.
“Ớ, cậu sao thế?” Thấy cô nàng tự dưng đỏ mặt, Trình Tiến Đông ngạc nhiên hỏi, “Mặt cậu bị gì vậy, nóng quá hả?”
Trần Dã cũng ngẩng đầu nhìn qua.
Hồ Hiểu Điệp cuống quýt che mặt mình lại, xua tay bảo: “Không có gì, không có gì đâu, tớ hơi nóng ấy mà.”
“Thế cậu đừng che lại