Lục Tuần nói hết câu này thì chẳng nói gì tiếp nữa, cứ như cảm thấy mình đã trả lời xong rồi vậy, Trần Dã nhìn hắn chòng chọc, khẽ nheo mắt lại.
Cậu đợi thêm hai giây, nhận thấy hắn thật sự không định nói tiếp thì khó chịu chép miệng, “Ai hỏi cậu có thích con gái hay không chứ?”
“Không phải hỏi cái này sao?” Lục Tuần cười cười.
Lục Tuần biết cái câu ” không thích con gái” này rất lập lờ nước đôi, cũng không phải đáp án mà hắn thực lòng muốn đưa ra, nhưng hắn không thể nói nhiều hơn thế nữa.
Nói những lời ấy trên xe taxi cũng không thích hợp.
Vả lại nếu hắn thật sự dám nói gì đó, chưa chắc Trần Dã đã chấp nhận được.
Mà cho dù có chấp nhận ——
“Tay.” Trần Dã nói.
“Hả?” Lục Tuần bị cắt ngang mạch suy nghĩ, hơi ngơ ra.
“Giơ lên đi.” Trần Dã kéo lấy tay hắn, lại giơ lên cao quá đỉnh đầu, nhíu mày nhìn chằm chằm bàn tay bắt đầu chảy máu, “Chức năng ngừng chảy máu của cậu bị gì à?”
“……Đâu có.” Lục Tuần cũng ngẩng đầu nhìn bàn tay mình.
Chắc là vết thương vừa băng bó giờ lại rách ra.
Hai người cứ nhìn trân trân vào bàn tay, mãi đến khi tốc độ máu chảy chậm dần.
“Sau đó thì sao?” Trần Dã nhìn vào đôi mắt Lục Tuần.
“Sau đó…… gì cơ?” Lục Tuần và cậu nhìn nhau.
“Giả ngu gì chứ?” Trần Dã nheo mắt.
Con gái với chả không con gái cái gì.
Tại sao cậu lại hôn tôi?
Đây là điều Trần Dã muốn hỏi.
Thế nhưng cậu không biết nên hỏi lại kiểu gì.
Tự dưng cậu cảm thấy có chỗ nào là lạ, cậu chẳng biết là chuyện gì xảy ra nữa.
Nhưng mà cậu biết rằng, Lục Tuần biết.
Lục Tuần thông minh hơn cậu, thế mà giờ lại đang giả ngu.
Ánh mắt Trần Dã rất lộ liễu, Lục Tuần chống cự không nổi, đương nhiên hắn hiểu ý của cậu rồi.
Hắn sẽ trả lời, nhưng không phải vào lúc này.
Nghĩ đoạn, Lục Tuần buông tay xuống.
“Giơ lên đi chứ.” Trần Dã lập tức nói, băng gạc thấm đẫm máu, hoàn toàn không nhìn ra được là máu còn chảy hay không.
Trần Dã không kịp nghĩ ngợi chuyện khác, cậu ngoảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, bảo với tài xế ngồi đằng trước, “Nhanh thêm chút nữa đi ạ.”
“Sắp đến nơi rồi đây.” Tài xế khẽ nhấn chân ga.
Xe chạy quá cả tốc độ giới hạn, quẹo qua một con phố rồi cuối cùng dừng ở cổng chính bệnh viện.
Hai người xuống xe đi vào trong bệnh viện, điều dưỡng nhanh chóng chú ý đến bàn tay quấn băng của Lục Tuần, bèn dẫn hai người vào thẳng phòng cấp cứu.
Lúc này trong phòng cấp cứu đang có không ít người, hẳn là do trận động đất vừa rồi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bác sĩ đeo bao tay vào, đi tới, hơi nâng cằm ý bảo Lục Tuần hạ tay xuống.
“Bị dao cắt ạ.” Lục Tuần thả tay xuống.
“Dao gì? Có sạch không?” Bác sĩ vừa hỏi vừa tháo từng lớp từng lớp băng gạc ra.
“Dao thái thức ăn ạ.” Lục Tuần trả lời.
Trong khi bác sĩ và Lục Tuần nói chuyện, Trần Dã đi sang chỗ khác, rút điện thoại ra gọi về cho bà để báo lại tình hình.
Lúc cậu trở lại, bác sĩ đã bắt đầu khâu vết thương cho Lục Tuần rồi.
Sau khi được rửa sạch, vết thương lộ ra có vẻ nghiêm trọng hơn, mặc dù không sâu nhưng vắt ngang qua cả chiều dài bàn tay, khiến Trần Dã không khỏi nhíu mày.
Cậu không biết động đất có ý nghĩa như thế nào đối với Lục Tuần, nhưng tuyệt đối không chỉ là sợ sệt không thôi, mà là một nỗi kinh hãi tột độ.
“Bà thế nào rồi?” Thấy Trần Dã bước tới, Lục Tuần đoán có lẽ cậu vừa đi gọi điện cho bà nội.
“Không sao cả, bà đang xem ti vi.” Trần Dã dời tầm mắt khỏi vết thương của hắn.
“Vậy thì tốt rồi.” Lục Tuần nói.
“Xong rồi.” Bác sĩ khâu xong, cắt chỉ đi rồi thắt nút để miệng vết thương khép lại, sau đó quấn băng gạc lên, vừa thu dọn đồ đạc vừa căn dặn, “Không nên để bàn tay bị thương này dính nước, cố gắng đừng làm động tác gì nhé, nhất là cầm nắm, vấn đề ăn uống cũng phải chú ý……”
Trần Dã nghe nửa chừng thì bỗng cúi xuống ngó cái tay bị thương của Lục Tuần.
Vãi, tay bị cắt là tay phải.
“Sao vậy?” Lục Tuần chú ý tới sắc mặt cậu.
“Ngày mai cậu phải đi thi đúng không?” Trần Dã cau mày mày hỏi.
“Đúng thế.” Hắn gật đầu.
“Cậu bị như này thì sao mà thi được.” Trần Dã nhăn mặt bảo, “Hay là gọi điện hỏi Tưởng điên xem nhé?”
“Không cần đâu.” Lục Tuần giơ bàn tay còn lại lên, quơ quơ trước mặt Trần Dã, “Tôi viết bằng tay trái cũng được.”
Trần Dã ngây người ra một chốc, tiếp đó bèn giơ ngón cái với hắn.
Lúc ra khỏi bệnh viện thì mặt trời đã lặn một nửa rồi.
Trần Dã vẫy một chiếc xe lại, cậu mở cửa xe, nghiêng đầu ý bảo Lục Tuần vào trước.
Lục Tuần liếc nhìn Trần Dã, chắc hẳn Trần Dã muốn dẫn hắn đến nhà mình, nhưng để bà nội thấy vết thương trên tay hắn thì không hay cho lắm, huống hồ hiện tại quan hệ giữa hắn và Trần Dã đang không nói rõ và cũng tạm thời không thể nói rõ, trước hết hai người cứ tách nhau ra thì tốt hơn.
Vì thế, khi vẻ mặt Trần Dã chuyển từ “cho cậu một giây mau nói hết đi” sang “một giây đã qua tôi sắp chịu hết nổi rồi nha”, Lục Tuần liền bảo, “Tôi tự ——”
“Đừng dông dài nữa, bà đã nấu cơm xong rồi, về trễ là ăn chửi đấy.” Trần Dã không chờ hắn nói dứt câu, cậu vừa nói vừa kéo cánh tay hắn, đẩy hắn vào trong xe.
Lục Tuần thở dài, đành phải ngồi xuống.
Lúc xe cách nhà chỉ còn một đoạn, hắn giấu tay mình đi, nắm tay đút vào trong túi áo.
Trước khi vào cửa, hắn đi phía sau Trần Dã, bị che hơi khuất.
Nhưng còn chưa kịp giấu nữa, vừa vào cửa là bà nội nhận thấy bất thường ngay rồi, liền rút cái tay nắm chặt của hắn ra.
Bà nội trừng mắt nhìn bàn tay quấn đầy băng gạc trắng, mặt biến sắc, vừa cầm cánh tay Lục Tuần vừa sợ đến mức giọng nói hơi run: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế? Con ngã gãy xương à?”
“Không gãy xương đâu bà, chỉ quệt tay bị thương một chút thôi.” Dứt lời, Lục Tuần thấy bà ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào ánh mắt mình, trái tim hắn bỗng mềm nhũn, hắn cẩn thận giơ tay lên quơ qua quơ lại, nghiêm túc nói, “Bà à, con không bị gãy xương thật mà, con không sao đâu bà.
Thật đấy, con không đau đâu.”
“Chớ cử động chớ cử động.” Bà vội kéo tay Lục Tuần lại, ngăn không cho hắn quơ lung tung chứng minh mình không gãy xương nữa, bà quay đầu thấy Trần Dã đã an vị ở bàn ăn, liền chất vấn, “Trần Dã, rốt cuộc là có chuyện gì hả, tay Tiểu Lục bị sao thế?”
“Được rồi mà bà, mau ăn cơm thôi.” Trần Dã vừa gắp thịt cho vào miệng vừa đáp, “Không nghiêm trọng lắm đâu, vết thương chỉ bằng cái móng tay ấy mà.”
“Lừa ai hả? Vết thương bằng cái móng tay mà băng bó như này à?” Bà lườm cậu, rồi lại quay sang phía Lục Tuần.
“Không sao thật mà bà.”