Quyết định xong, ta bắt đầu khâu chuẩn bị.
Nghe đâu nơi này cách Kim Lăng bảy, tám trăm dặm, ở đây cũng thật sầm uất, hẳn là sẽ không có chuyện không mua được đồ mình cần, đồ dùng hàng ngày thì không cần nhiều, những thức vặt trên đường, trái cây, vớ vớ vẩn vẩn thì mua một túi thực lớn.
Cổ đại không có siêu thị, bây giờ cũng chưa phải phiên chợ thành ra việc mua đồ tiêu hao mất ngày của ta.
Sau đó ta hỏi thăm chuyện xe cộ, nhà trọ cũng thuê cho ta ba người tạm coi như là dân khuân vác, bình thường bảo họ làm chút chuyện, gánh chút đồ thì cũng tiện. Có khi mua đồ thì cứ giao hết cho họ mang về, còn mình tiếp tục dạo phố, không có vấn đề gì hết sất, thế nên ta cũng yên lòng gọi cái người được ta đặt tên là Ngưu Nhị dẫn ta đến chuồng ngựa đường xa. Ngưu Nhị đưa ta quành bảy quẹo tám, qua vô số con ngõ hẻm mới thấy một nơi treo lá cờ xấu xí cũ nát, trên cờ viết chữ 'Trạm ngựa', ta ngạc nhiên nói, "Phải tới chuồng ngựa đường xa chứ, sao lại tới trạm ngựa thế này?"
Ngưu Nhị cười bảo, "Phần lớn những ai hành nghề khuân vác tầm thường đều đến trạm ngựa bên này, ở đây giá cả ổn, mà người cũng đông."
Quả nhiên chúng ta vừa mới tới đã trông thấy mười mấy cỗ xe, phu xe hoặc ngồi trước gọng xe, hoặc ngồi chồm hổm dưới đất, nói hàn huyên, có ăn uống, rất chi là náo nhiệt.
Ta cẩn thận quan sát một lượt, những cỗ xe quả thực là xấu đẹp không đồng đều, đại khái cũng chỉ có thể tạm coi là ổn: phần lớn là xe bò, cũng có mấy chiếc để ba người kéo đẩy. Duy chỉ có hai cỗ xe ngựa, một chiếc chỉ dựng một lều bên trên, lắp thêm hai cái ván coi như đã hoàn thành buồng xe, buồng xe vừa nhỏ, lại thấp, hôi nữa, chỉ số an toàn cũng lẹt bẹt, người kéo xe thì gầy tong teo, phu xe mặc hai mảnh vải đen kỳ cục, cắm đầu ngồi dưới đất hút thuốc; có một chiếc còn ác chiến hơn cơ, toàn bộ chỉ có mỗi cái thùng xe, vải được chốt bởi đinh thì te tua hư hại, màu mè lòe loẹt, chẳng khác nào mấy tấm ảnh quảng cáo in trên thân xe buýt ở thế giới hiện đại, con ngựa kia trông cũng già nua, bờm rụng gần hết, bụng chắc sắp mọc rêu đến nơi rồi.
... Số ta chắc vẫn chưa thoát khổ...
Đại để là Ngưu Nhị nhận ra tâm tư của ta, anh chàng cười xòa bảo, "Cô nương có thể mua lại một chiếc, kèm theo cả phu xe, nao tới nơi đem bán lại cũng được."
Ta bảo anh ta dẫn ta đến nơi nào bán xe cộ, ở đây rõ hẻo lánh, được mấy cái gian gỗ dùng để trưng bày thì còn trông mơi mới tí, chứ cũng chẳng khác cái cỗ xe ngựa là bao.
Ta âm thầm khinh bỉ kỹ thuật sản xuất của cái thị trấn này một lúc, cuối cùng vẫn đành phải thuê một người thợ mộc làm nên một cỗ xe ngựa - theo như quan niệm của Yêu Nguyệt, đuổi ta ra khỏi môn phái thì cũng coi như là đuổi ta ra ở riêng, cho ta không ít tiền, bây giờ trong bao quần áo của ta có ngân phiếu nhiều không đếm xuể, lại còn ước chừng phải tới mười cân vàng lá, nếu đã phải bỏ năm mươi lượng bạc mà phải nhận lại món đồ bản thân không hài lòng thì thà ta tự cưỡi ngựa đi còn hơn.
Cảm giác tiêu tiền rất chi là sung sướng, ta lòng vòng quanh chợ một hồi rồi mới tới quán rượu ăn cơm.
Ngưu Nhị cật lực đề cử món rượu hoa quế của quán này, ta tới đây lâu vậy mà vẫn chưa uống thử qua rượu nơi đây, cho nên cũng gọi một bầu nhỏ, nếm chút ít, cái tửu lượng của thân thể này kém kinh hồn, rượu kia tính thế nào cũng chẳng quá năm độ, ấy vậy mà mới hai ly đã hết nổi, ta cảm giác mặt mũi nóng bừng, đầu óc choáng váng bèn vội vàng bỏ đi, cất rượu còn thừa vào trong túi - ta biết tiết kiệm là phẩm chất của một đứa bé ngoan mà!
Rượu vào nên tối ngủ rất sớm, khi thức thì trời đã ban trưa, ta có thử nhìn lướt qua gương, tự dưng phát hiện trên mặt có một mảng xanh bầm, ta cho rằng gương đồng nên mới mờ ảo, ấy vậy mà lại chỗ ao thì mới nhận ra má trái quả thực đang sưng to, giống như bị ai đó véo vậy.
Mặc dù khi ngủ ta thường không hay cảnh giác, vẫn bị Yêu Nguyệt mắng là vô dụng hoài, song để có thể lại gần người võ lâm thì luôn rất khó mà, huống chi bây giờ ta đã đại thành thần công, có ai có thể im hơi lặng tiếng đến gần ta sao, đơn giản là không thể, cho nên chỗ máu bầm này... chẳng lẽ là do ta tự mình gây nên?
Thật là... 囧 củ chuối mà 囧
Có điều chỗ máu bầm cũng không đau lắm, thế mà phải mấy ngày mới tiêu. Mấy ngày ấy ta không hề ra khỏi cửa, xe ngựa cũng làm xong rồi, đưa đến cả nhà trọ, ta thanh toán cho ông chủ ít tiền, bảo ông ta để xe vào trong sân (đây là hình thức boa phục vụ đậu xe cơ bản nhất mà, không phải ư?), sau đó lại đi tìm tiểu nhị, kêu thằng cha gọi Ngưu Nhị chọn cho ta một con ngựa, tiểu nhị bảo Ngưu Nhị không biết sao đợt nọ lại bị té ngã gãy cả chân, bèn đề cử một người tên là Lý Giáp chuyên đi bợ đỡ, Lí Giáp tìm cho ta một tay buôn ngựa, mang ít mẫu tới cho ta xem thử, ta cũng không hiểu nhiều lắm, thấy dáng con nào cao lớn đẫy đà thì chọn, cuối cùng được một con ngựa đen mà ta cho rằng đẹp đẽ nhất, con buôn ngựa thét giá hai trăm hai, ta thấy ánh mắt hắn rõ láo đểu, sợ rằng mình đang bị lòe nên mặc cả nửa ngày, về sau chốt giá sáu mươi hai, ta còn cho Lý Giáp ít bạc nhờ dịch vụ. Chờ đến khi bọn họ rời đi, ta mới nghe thấy con buôn kia bảo với Lý Giáp, "Lão huynh nói đây là một con lừa, ta còn hào hứng đem hết mấy mẫu tốt tốt đến, ai ngờ lại là kẻ khôn lỏi!"
Lý Giáp đáp, "Ông không thấy cô ả ra đường lúc nào cũng có dáng vẻ tiêu tiền như nước à, cứ như tiền là rác ấy! Ai ngờ hôm nay lại bị trúng tà!" Con buôn ngựa khuyên nhủ thằng chả, "Ta thấy cô ả xuất thủ hào phóng, áo quần hoa lệ, lại dám