Chương 25. Phiên ngoại về hành trình trưởng thành của nữ vương thụ: Tâm nguyện.
Lại nằm mơ.
Mấy năm gần đây ta rất ít khi mơ.
Nhưng mấy ngày nay lại toàn mơ về con bé.
Bé bỏng thơ ngây, lúc nào cũng toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào ta.
Từ lúc nào mà con bé bắt đầu trở nên xa cách?
Từ lúc nào, con bé đã không còn bám lấy ta, đã không còn muốn tranh giành, cướp đoạt những thứ vốn là của ta?
Hình như... là từ năm lên bảy.
Mỗi lần nhắc tới số bảy ấy, con bé luôn lộ rõ vẻ hốt hoảng, con ngươi vẫn luôn ấm áp, rồi sẽ từ từ lạnh như băng.
Năm bảy tuổi ấy đã xảy ra chuyện gì?
Hình như, là ta đẩy ngã nó.
Là lỗi của con bé.
Ta không hối hận.
Có điều, sao bây giờ tim lại đau như vậy?
Bảy tuổi, bảy tuổi, bảy tuổi.
Một đứa trẻ mới bảy tuổi đã tàn tật cảm thấy như thế nào?
Ta không biết.
Mà một đứa trẻ mười ba tuổi, tại sao lại đẩy ngã một đứa trẻ bảy tuổi?
Là lỗi của nó, nó đã mắc lỗi gì?
Ta không biết.
Lúc ấy trong lòng chỉ như có một cái gì đó vừa phá kén, có một vật gì đó chiếm đóng trong tâm hồn, vật ấy bảo, "Đừng đi, đừng đi, đừng đi."
Cho nên, là vì đừng đi hay sao?
Là vì muốn nói con bé đừng đi hay sao?
Cho nên mới khiến tay chân của nó gãy, muốn nó không thể đi đâu được nữa mà phải dựa dẫm ta cả đời ư?
Ta... không biết.
Đành phải ngủ tiếp