Dù cho thế nào thì việc Yêu Nguyệt chịu thân cận với ta là một chuyện rất tốt.
Ngày hôm sau, ta dậy thiệt là sớm, ăn diện xiêm y, trời nóng, ta mặc áo dài đơn, bảo Xuân Thủy mang tay áo trắng bạc tới, Xuân Thủy nói, "Hôm nay trời nắng, màu sáng nhìn sẽ chói mắt, người đi đường kiêng kỵ việc này, chi bằng công tử diện tay áo mẫu đơn, trông cũng đẹp mắt." Ta nhìn cô ta đưa ra đôi tay áo sắc màu nhàn nhạt, trông cũng không quá phô trương bèn đồng ý, Xuân Thủy giúp ta đeo tay áo vào, còn đội thêm kim quan, siết trán đỏ, đai lưng lụa, phối túi thơm, giày thêu ống thấp, bên ngoài lồng thêm bộ sa sam hồng, còn chưa kịp soi gương thì Yêu Nguyệt đã vén rèm bước vào, nhìn ta tức giận, "Là người Hán, đi học theo lối ăn mặc của người Hồ làm gì?"
Ta thấy nàng cũng một bộ đi với tay áo quan, quả thực không tài nào hiểu nổi lối ăn mặc của nàng khác với ta ở chỗ nào, song nàng vẫn luôn chỉ nói một chứ không nói hai, vừa mới dứt lời, nàng đã đích thân xông vào chọn mấy bộ trang phục ném ra, ta nhìn thoáng qua, tốt đẹp làm sao, tay áo nhỏ xanh nhạt, lan sam đen, bên ngoài còn lồng thêm sam bào bằng lụa mỏng, màu sắc phối thật hài hòa, càng ngắm càng thấy giống đám mây giông bao phủ ngọn đồi tăm tối, mặc vào bảo sao không thể trở thành một quả phụ hắc ám đây, à không, một công tử hắc ám chứ?
Hết lần này đến lần khác, Xuân Thủy luôn tỏ ra là một người rất tuân lệnh của nàng, còn gây khó dễ để ta phải cởi bỏ áo ngoài, Yêu Nguyệt lại cau mày, "Bó ngực chặt một chút đi, cứ thế ra đường thì ai mà không biết ngươi là nữ?"
... Ta nhìn về phía đóa mẫu đơn thêu nổi trên ngực nàng, bày tỏ sự kháng nghị...
Sau đó cả hai bọn ta đều đi diện xiêm y mới, bó ngực cũng chẳng dễ chịu gì, ta kiên quyết cự tuyệt việc phải mặc bộ lan sam kia, cuối cùng lấy tay áo xanh nhạt, áo ngoài đen, màng lưới trùm đầu, đai lưng hoa mây, một set chuẩn thư sinh. Yêu Nguyệt thì lại theo kiểu phong lưu thướt tha, toàn thân diện một sắc kim quang, có mỗi tay áo hẹp màu bạc, kim quan buộc tóc phối đai ngọc, túi thơm, giày thêu rực rỡ gấm hoa, tay cầm quạt thêu ánh vàng nàng yêu thích, từng bước đong đưa, anh khí bức người.
Kinh nghiệm dạo phố của ta đã tương đối phong phú, gọi Hà Lộ và một tiểu nha đầu ăn mặc giống tiểu tư đi theo sau, dẫn Yêu Nguyệt tới phường Thịnh Vượng - phố chợ lớn nhất Kim Lăng, hàng năm khai trường đều bán những món đồ đặc sắc nhất của các quốc gia, mà giá cả không quá đắt.
Mới tới đầu phường, ta đã bảo Hà Lộ đi mua bốn xiên hồ lô ngào đường, Yêu Nguyệt nói, "Ta không ăn."
Ta đáp, "Ta biết tỷ không ăn, là ta mua cho ta hai xiên mà."
Chia cho mỗi tiểu nha đầu một xiên, đích thân ăn tức tốc một xiên, xiên còn lại thì chậm rãi thưởng thức.
Gương mặt Yêu Nguyệt trông khó coi vô cùng, song nàng chẳng nói lời nào. Hỏi nàng có muốn mua gì không, hay là chỉ muốn đi dạo, nàng lại nhìn chằm chằm ta một hồi, ta biết mà, đích thân ta đi mua chừng mười cuốn thoại bản, mười cân hạt dưa làm quà vặt, hai bộ tứ bảo văn phòng, bốn xâu hương dược, bảo tiểu nha đầu kia mang về trước, còn lại thì kéo Yêu Nguyệt tới một tiệm bán đá bào, hỏi nàng, "Tỷ có muốn ăn không?" Yêu Nguyệt lắc đầu, Hà Lộ cũng bảo không ăn, vậy nên ta mua liền hai bát đá bào xong kéo Yêu Nguyệt tới quán bán y phục.
Y phục trong quán này cũng không có gì đặc biệt, ta đặt hai kiểu áo dài, dự là sẽ mặc khi ở trong nhà đọc sách, Yêu Nguyệt còn định bình luận chê trách về vải vóc và trình độ quán này, may mà ta kịp thời nhéo tay nàng một cái, tất cả lập tức biến thành một tiếng cười lạnh.
Tiếp theo đó, ta cảm thấy chẳng còn nơi nào để đi dạo nữa, mà vẫn còn nhiều thời gian bèn dẫn nàng tới một tiệm cơm có nghe kể chuyện, người hầu trà biết ta, cười chào hỏi, "Mẫn công tử đến đấy à? Lầu ba vẫn còn chỗ ngồi đó."
Yêu Nguyệt nói, "Ôi cha, mới có một tháng mà ở đâu ngươi cũng sành sỏi nhỉ."
Ta cười cười kéo nàng đi lên, vào gian phòng có cửa sổ nhìn ra ngoài, tiểu nhị bưng bê dọc đường rối rít hỏi thăm sức khỏe của ta. Đến khi ngồi xuống, người hầu trà lập tức rót cho ta một tách Long Tĩnh, mang thêm cả đĩa lạc, hạt dưa, bánh tráng rắc hạnh nhân, thịt nai khô, xong xuôi mới mời ta gọi món.
Vốn dĩ ta cũng rất thân quen với tiệm này, song giờ khắc này lại vô cùng hận sự thân thiết của bọn họ, ta vội vã đưa mắt ra hiệu cho Hà Lộ, Hà Lộ nhìn Yêu Nguyệt một cái, Yêu Nguyệt lại cười mà như không cười, "Có lời gì, nói ở đây hay nói ở bên ngoài thì cũng có gì khác nhau."
Sao ta lại quên cái lỗ tai của Yêu Nguyệt rất chi là thính cơ chứ?
Tất nhiên Yêu Nguyệt sẽ là người sở hữu toàn quyền gọi món, mười sáu món mặn, mười sáu món chay, lại gọi xếp thêm mười bốn cái bàn khiến cho tiểu nhị cười híp cả mắt, hỏi tiếp, "Công tử có muốn điểm thêm ít rượu nếp ủ không?"
Khóe miệng ta giật giật, còn đang định từ chối thì Yêu Nguyệt lại cười bảo, "Đương nhiên."
Tiểu nhị đi xuống.
Trong gian phòng chỉ còn ba người bọn ta, Hà Lộ thức thời lui ra ngoài, khép cửa phòng lại.
Yêu Nguyệt nâng chén, cái chén sứ men xanh bình thường được ngón tay thon dài của nàng nhấc lên lại trông cao quý lạ thường, nàng chậm rãi đặt chén bên miệng thổi một cái, sau đó đầu môi nàng khẽ cong lên, câu một nụ cười, ta nghe thấy Yêu Nguyệt ung dung thong thả nói, "Rượu nếp ủ?"
Ta còn đang định biện hộ thì nàng mỉm cười liếc ta một cái, ta không biết phải nói nên lời như thế nào, ngón tay của Yêu Nguyệt lại đẩy lên mơn trớn đáy chén, lại nhẹ nhàng nâng lên, uống một hớp, buông chén xuống, quay sang nhìn ta, "Rời khỏi cung Di Hoa, Tinh Nhi rất vui?"
"À... Chỉ là khi ấy tỷ tỷ bế quan chuẩn bị đột phá, cho nên..."
"Ồ?" Lông mày nàng khẽ nhướng lên, nụ cười bên khóe miệng lại càng sâu hơn, mang theo cả một ý vị sâu xa nào đó, "Ồ," âm cuối run run thay cho tiếng lòng chôn giấu.
Yêu Nguyệt chắp hai tay sau lưng, đứng dậy, đi về phía ta.
Mỗi bước đi của nàng lại như đạp thẳng xuống đáy lòng ta, ta sợ lòng bàn tay của nàng sẽ lại hướng đến ta, cho nên vội vã lùi lại.
Yêu Nguyệt dừng bước, nói, "Sau khi đại thành thần công, Tinh Nhi lại dám to gan như vậy."
Ta thấy sắc mặt của nàng đang ngày càng trở nên u ám liền cố nuốt chửng ý muốn chạy trốn, trong lòng vừa tự động viên bản thân: công lực của mày cũng đâu