Mất mười mấy ngày mới đến nơi, từ đằng xa đã trông thấy rất nhiều doanh trại của nhân sĩ giang hồ, ta thầm tính toán số lượng, vớ một người để hỏi thăm, ai cũng bảo Yêu Nguyệt đã bị thương, phải đóng cổng cung, phòng thủ dựa vào cạm bẫy.
Thế là ta vội vàng chạy lên núi, quả nhiên cổng cung đóng kín, bên trong cung Di Hoa có một cái hang núi nhận trọng trách phòng thủ, ở giữa là khe hở nhỏ hẹp, nếu địch có tới công chiến thì bẫy ngầm sẽ kích hoạt tường thành, chiều cao lên đến mấy chục mét mà chiều rộng vẻn vẹn mấy mét thôi, bên trên mà có người canh giữ thì đến cả ta cũng khó lòng leo lên, cung nữ canh cổng trông rất lạ, ta gọi cửa cũng chẳng thèm đáp.
Ta cắn răng bực bội, phát huy khả năng khinh công đến tột độ, tung người bay lên, tên trên tường thành bay xuống như mưa, ta tránh thoát cũng không khó, có điều gần quá nên có mấy mũi khó có thể né nổi, đột nhiên một bóng hình trắng xoẹt qua, kéo ta bay lên đầu thành.
Mặc dù Yêu Nguyệt đeo mặt nạ, song nó không thể cản được cảm giác ớn lạnh đến từ nàng. Nàng vừa đứng lên tường thành thì chợt chao đảo, ta giật mình, nhanh chóng đi bắt mạch cho nàng, nội lực rối bời, ta định vận khí điều chỉnh cho nàng, lại bị nàng đánh một chưởng bật ra, một cánh tay của nàng nâng lên như muốn đánh ta, ta dễ dàng tránh né, dậm chân bảo, "Tỷ tỷ, hôm ấy cùng lắm cũng chỉ giỡn một câu thôi mà, chẳng lẽ đến giờ tỷ vẫn giận ta hay sao?"
Yêu Nguyệt bị chọc giận, nàng gắt lên, "Đùa giỡn cái gì? Ngươi thích đi thì đi, không hề để lại một lá thư nào, hôm nay đại chiến sắp sửa tới, tự dưng lại quay trở lại, ai có thể ngờ ngươi lại có thể đứng ở phe bên kia?"
Hả? Có cái gì đó kỳ kỳ ở đây, chẳng lẽ không phải vì nàng giận nên mới vứt bỏ ta hay sao?
Yêu Nguyệt trợn mắt nhìn ta, thấy ta ngây người, nàng mới bực bội đi đến chuẩn bị đánh ta, ta không né mà cứ chăm chăm nhìn nàng, khi tay nàng sắp chạm vào ta thì nàng lại dừng lại, sau đó phất ống tay áo bỏ đi.
Ta đuổi theo, dọc đường giải thích ban đầu chỉ là đùa giỡn, lại còn trả đũa, trách nàng đã vứt bỏ ta, để ta lại một mình ở cái thị trấn nhỏ vắng vẻ nọ, còn lấy đi toàn bộ số vàng bạc ta có, hại ta không có tiền thuê xe, lạc đường mười mấy ngày ở cái ngọn núi hoang kia, đáng nhấn mạnh ấy chính là quá trình lạc đường trong núi của ta vô cùng thê lương, đói bụng tới nỗi ăn được cả tóc (chả hiểu sao), vốn cứ tưởng sẽ lấy được lòng thương hại của nàng, ai dè càng nghe, gương mặt của nàng lại càng trở nên kỳ quái, cuối cùng nàng đột ngột dừng lại, nhìn ta chằm chằm, hỏi, "Ngày hôm đó ngươi không quay về phòng à?"
"Có về mà."
"Không thấy lá thư ta để dưới gối ngươi sao?"
"... Không thấy, dưới gối có thư ư?..."
Yêu Nguyệt thở dài, "Hoa Liên Tinh, mẹ sinh ngươi, cốt để hành hạ ta hay sao?"
... Sóng não của hai đứa chúng mình thực sự chung một đường ư?...
Cũng hên là việc giải thích đem lại hiệu quả (cô thực sự không ý thức được gì sao?), Yêu Nguyệt không còn tức giận nữa, chờ tới lúc quay trở về tẩm điện, ta thay nàng trị thương, phát hiện nội thương của nàng đã nghiêm trọng hơn lúc trước nhiều, ta hỏi nàng, nàng đáp rằng sau đó nàng tiếp tục theo dõi Yến Nam Thiên, không ngờ Yến Nam Thiên lại đi gặp mặt công tử Tích Hoa xong kết thành liên minh, công tử Tích Hoa rành về công pháp cung Di Hoa, ông ta với Yến Nam Thiên chung tay nghiên cứu rất nhiều phương pháp khắc chế rồi dạy cho nhân sĩ võ lâm, mưu đồ một ngày nào đó sẽ phát động, lật đổ cung Di Hoa. Công tử Tích Hoa liên thủ cùng Yến Nam Thiên, Yêu Nguyệt thì đã bị nội thương trước đó, lúc đánh thì thương thế lại càng nặng, chỉ đành cố gắng giật cái danh sách liên minh đi, phát hiện trong đó có những môn phái đang dưới trướng cung Di Hoa, nàng nhất thời nổi cơn thịnh nộ, nhốt hết Chưởng môn các phái, ai ngờ không biết sao bát muội nhà Mộ Dung thế gia lại tìm được Vạn Xuân Lưu, ả ta nắm rõ đường tắt cùng cửa ải bèn âm thầm vào xong giải phóng toàn bộ phạm nhân đang chịu cải tạo (xin cho ta được 囧 một cái), chữa trị hết thương tích cho phần đông, nội ứng ngoại hợp với công tử Tích Hoa, ngay cả những cạm bẫy phòng ngừa trong cung cũng bị phơi bày. Thương thế của Yêu Nguyệt không được tu dưỡng, lại phải mệt nhọc liền mấy ngày thành ra ngày càng nặng hơn.
Yêu Nguyệt cười như không cười nhìn ta, nói, "Vạn Xuân Lưu ngày càng bản lĩnh, còn có thể sống sót để mà đi tìm dòng họ Mộ Dung."
Ta không khỏi hơi chột dạ, lại cảm thấy chua xót trong lòng, ôm lấy Yêu Nguyệt, bảo, "Tỷ tỷ, ta chắc chắn sẽ bảo vệ tỷ."
Yêu Nguyệt khẽ ngọ nguậy, ta lại ôm nàng chặt hơn nữa, nàng thở dài, "Tinh Nhi, ngươi đúng là một tiểu ma đầu."
Việc ta trở về khiến cho tinh thần ở cung Di Hoa đại chấn, ở thời đại này, võ lực là trên hết, sự tồn tại của một cao thủ tuyệt đỉnh không phải quá xịn hay sao, huống chi Yêu Nguyệt còn tung tin đồn rằng thì là ta đã dẫn theo một khối lượng lớn lương thực tiến nhập, đợi một chút, chuyện gì đang xảy ra thế?
Ta trợn mắt nhìn nàng, "Tỷ tỷ."
"Ừm?"
"Lúc ta vào có rất nhiều đệ tử nhìn đấy."
"Ừ?"
"Bọn họ ai cũng có mắt."
"?" Miệng luôn mỉm cười.
"Ta không mang theo lương thực, họ cũng thấy mà."
"Cho nên?"
Ta không nhịn nổi mà lay vai nàng, "Dù cho họ có không thấy thì ở chỗ chúng ta cũng hơn mấy trăm người, sao tỷ có thể nghĩ rằng tất cả bọn họ sẽ tin rằng một mình ta có thể mang theo lượng lương thực cho mấy trăm miệng ăn tiến vào thế? Tin vịt thì cũng phải truyền sao cho đáng tin một chút chứ!"
"Nhẹ một chút." Yêu Nguyệt dựa vào đầu giường, mỉm cười khinh bỉ, "Tỷ tỷ ngươi đang là bệnh nhân."
Không sai, cô gái hiện đang có mặt ở đây đang suy yếu không khỏi cho chút dịu dàng chính là người một ngày trước còn trong dáng vẻ đến chết cũng không chịu thừa nhận mình đang bị thương mà còn giả bộ ra oai, thậm chí không biết lượng sức mình dùng nốt ba phần nội lực còn dư để nhéo tai ta - cung - chủ - Yêu - Nguyệt.
Mọi hiềm khích lúc trước coi như đã tiêu tan nhằm mục tiêu tay nắm tay kháng chiến (hình như có cái gì đó không đúng), nàng đột nhiên lại tuyên bố rằng bản thân đầu óc choáng váng, tinh thần mệt nhọc rồi ném hết thảy mọi việc lại cho ta, còn mình thì ở tẩm điện tu dưỡng.
Tranh thủ còn truyền một cái tin vịt.
Điều đáng xấu hổ ở đây đây là có người tin vào cái tin vịt ấy.
Thời điểm tuần tra ngày hôm nay, mỗi lần những đệ tử cung Di Hoa đã thiếu lương thực từ rất lâu trông thấy ta ở cửa đều ánh mắt sáng lấp lánh như đàn sói đói trông thấy dê vậy.
Nếu không phải vì phải nhờ cậy tới giá trị võ lực của ta thì khéo mấy người bọn họ đã xông tới ăn tươi nuốt sống ta rồi cũng nên.
Vẻ khinh miệt trên mặt Yêu Nguyệt càng rõ nét, nàng nhìn ta, bảo, "Ai biểu ngươi đần độn như thế, xông vào cũng không biết đường mang theo lương thảo."
Mặt ta tái mét, cố gắng kìm chế ham muốn bóp chết nàng.
Nàng không hề có chút tự giác để mà tem tém lại, còn cười như không, "Bây giờ trong cung chỉ còn mình ngươi là có thể đi lại thoải mái, vậy chắc ngươi cũng không ngại đi ra ngoài làm nhiệm vụ mang lương thực về đâu nhỉ, sẵn tiện còn có thể mang thêm cả than củi về nữa."
Kêu ta mang về lương thực dành cho mấy trăm người và than củi... cặp mắt ta muốn bốc lửa rồi.
Yêu Nguyệt lại không hề có chút áy náy, nàng tách hạt thông ra ăn, thở dài, "Giờ thì đến cả hạt thông cũng phải ăn, xem ra cạn lương thật rồi."
Ta thở rồi lại hít, hít rồi lại thở, hô hấp qua lại phải đến n lần mới cảm giác tâm trạng bình ổn trở lại, sau đó xoay