Sáng nay, Tử Kinh tới đưa ta một lọ thuốc, bảo là của cung chủ ban ta, bảo ta thoa lên mặt.
Bấy giờ ta mới nhớ hai cái bạt tai lần trước nàng tặng ta, sờ sờ chút, vẫn hơi đau, đại khái là do cung chủ không nói gì nên đám thị nữ không dám lấy thuốc cho ta, xem chừng uy tín của Yêu Nguyệt cao ghê gớm, tần suất bạo hành gia đình không hề thấp đâu (cô hiểu nhầm rồi, sở dĩ dám thị nữ không dám lấy thuốc bởi vì cung Di Hoa vốn-đã-quen-không-cần-đến-thuốc-thang, huống chi mấy cái thứ này quá nhạy cảm với người trong giang hồ, thành ra suốt dọc đường đại boss không lên tiếng, dĩ nhiên chẳng ai bận tâm đi mò thuốc cho cô... Có điều, tần suất bạo hành gia đình quả thật không hề thấp...)
Yên lặng xử lí xong bữa sáng, dựa vào thói quen mọi khi của Liên Tinh, giờ tới lúc giải quyết công việc.
Phải nói thêm, Yêu Nguyệt không chịu làm những tế vụ vặt vãnh, thế là nàng đổ hết lên người ta, còn mình thì chuyên tâm luyện công. Ta ngồi ở chính điện một lát, lắng nghe bọn họ hồi báo một thôi một hồi, đơn giản cũng chỉ là nơi nảo nơi nào biếu tặng cung thứ gì thứ gì, rồi lại sang thuộc hạ môn phái gì gì đó không an phận, chỗ đẩu chỗ đâu xin đầu hàng, rồi cung lại cần phải mua thứ chi chi... Nhiều vô kể, không phải là ít. Trước kia Liên Tinh sẽ luôn tỉ mẩn cẩn thận an bài xong hết thảy mọi chuyện, nhưng bây giờ thì ta không có đủ kiên nhẫn, lệnh bọn họ tóm tắt lại hết cho ta, rồi gọi quản sự của mỗi khâu ra phân phó đôi ba thứ, quẳng lại trách nhiệm cho từng người rồi kết thúc công việc, cũng vừa vặn tới lúc ăn trưa.
Bữa cơm trưa vẫn xoay quanh các thể loại cá, song ta muốn gắn kết tình cảm với Yêu Nguyệt, đương nhiên là sẽ mặt dày đi đến tẩm điện của nàng, mà tên của cái tẩm điện thì cũng rõ đơn giản: điện Yêu Nghiệt.
Mặt ta như 囧 囧 bước vào cái điện được đặt theo tên chị gái, vừa thầm than thở dân giang hồ thật không biết lễ phép chút nào (trước khi chuyển kiếp, ta có cả hai bằng tiếng Trung và lịch sử), vừa sử dụng khinh công, nhanh như chớp đã ngồi xuống bên bàn ăn của Yêu Nguyệt.
Yêu Nguyệt nhìn ta, "Sao hôm nay muội muội có hứng thú thế?"
"Hình như đã lâu ta chưa dùng bữa với tỷ tỷ nên cũng có chút nhớ nhung." Ta sử dụng khả năng diễn kịch thiên bẩm để tỏ ra ngây thơ, chất phác, cuối cùng thì Yêu Nguyệt cũng không đuổi ta đi, chúng ta lẳng lặng ngồi ăn cơm, ta thấy yêu Nguyệt ăn ít bèn gắp một miếng thịt cho nàng. Nàng nhíu mày một cái, nhưng vẫn ăn. Ta không ngừng nỗ lực, gắp hết miếng này đến miệng khác. Hết mức rồi, Yêu Nguyệt vứt đũa đi, tức giận.
Ta không dám cử động nữa, thanh toán bát cơm xong nhanh chóng cáo từ.
Làm một cô em gái tốt cũng thật khó.
Buổi chiều ta lại đi bộ, bay một vòng quanh lãnh địa cung Di Hoa (không sai, là bay!), toàn bộ chỉ mất tầm hai canh rưỡi, sau đó ta đích thân qua thăm Vô Khuyết, thằng bé ngủ say lắm. Giày vò nó một lúc cho tới khi nó sắp khóc đến nơi rồi, ta mới ném nó lại cho bà vú Môn (hiệu suất làm việc của Tịch Hà rất cao), xong thong thả quay về tẩm điện, nghĩ tới một chuyện, ta bèn ngẩng đầu lên, biết ngay mà, tẩm điện của ta tên là điện Liên Tinh...
Vẫn nên... thay đổi đi.
Ta nghĩ rõ lâu, cuối cùng định ra hai chữ Vọng Thư, ta nhớ trong nguyên tác, thời điểm này Yêu Nguyệt và Liên Tinh hiện đang luyện đến tầng thứ tám, Yêu Nguyệt hỏa hậu thâm sâu, bởi sau chuyện của Giang Phong thì lại khó có thể tiến thêm, phải chờ tới tận khi bị Tiểu Ngư Nhi nhốt tại thạch thất mới đại phá thần công.
Đại phá thần công à... Ta không bị Giang Phong quấy nhiễu tư tình, liệu có thể luyện thành trước nàng không?
Ôm trong ngực chút hy vọng bé nhỏ, ta bắt đầu ngồi vận công, dần dà tiến nhập vào trong cảnh địa của mình.
Lúc mở mắt thì trời đã sáng, không biết vì sao bụng đói vô cùng, ta gọi Tịch Hà tới chuẩn bị chút cơm nước, hỏi nàng mới biết bây giờ đã là buổi sáng của ba ngày sau! Chả trách đói thế...
Trong trí nhớ, Liên Tinh cũng có lúc nhập định rất lâu, một năm chẳng mấy khi ra ngoài, có lẽ là vì Giang Phong, đám thị nữ cũng quen với việc ta hay bế quan nên chuẩn bị nhiều cháo, ta ăn hai bát đã phải dừng - lâu chưa ăn gì, cũng không nên ăn nhiều.
Tuy nhiên hai bát cháo lại còn khó chịu hơn so với không ăn gì, ta không nhịn nổi, đi đi lại lại hai vòng quanh tẩm điện mới quyết định ra ngoài để phân tâm.
Tới thăm Hoa Vô Khuyết một lát, thằng bé này rõ ràng đã mập thêm một rồi, còn chẳng thèm nhận mặt người, ai ôm cũng cười.
Ta ôm thằng bé một hồi thì Yêu Nguyệt cũng bước vào, nhìn thấy ta, nàng chỉ gật đầu, "Xuất quan rồi?"
Ta nghĩ nàng đang hâm mộ ta, vì đêm nào cũng tự lấy kim châm đâm mình nên hẳn là không tài nào nhập định nổi ba ngày đâu.
Nhớ tới tính cách cố chấp, ngang ngược của con gấu trẻ trâu này, ta sợ nàng ganh tị đến mức giận cá chém thớt bèn mải mốt xu nịnh hỏi thăm sức khỏe, xong lại cống hiến ra cả Vô Khuyết bé xinh cho nàng ngắm nghía. Nàng vẫn chưa chịu ôm thằng nhóc, chỉ duỗi tay chọc chọc hai cái xong thôi. Nàng bảo, "Sao vẫn chưa lớn lên vậy!" Ta hiểu bà già nhà mình đây là đang muốn thấy Vô Khuyết nhanh chóng trưởng thành rồi huynh đệ tương tàn, nhưng mà thế cũng quá gấp rồi, khéo nàng còn chẳng biết cu cậu ngu ngơ này đã qua hai tháng tuổi hay chưa đâu!
Ta ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng thấy sai, vừa đưa thằng bé cho bà vú, vừa giải thích, "Phải đợi đến khi khoảng chừng một tuổi thì thằng bé mới biết nói chuyện, tiểu công tử đây còn nhỏ lắm!"
Yêu Nguyệt liền tức giận, một chưởng đập bà vú kia miệng phun máu, may quá, bà ấy vẫn chưa chết.
Mọi người trong phòng bị dọa sợ, bọn họ quỳ xuống đất không ngừng run rẩy.
Ta kéo tay nàng, bảo, "Tỷ tỷ à, bên ngoài hoa nở đẹp lắm, mình ra ngắm hoa đi. Phòng này dơ bẩn, để ta gọi người tới quét dọn."
Yêu Nguyệt còn chẳng thèm nhìn bà vú kia lấy một cái đã phất tay bỏ đi, ta vội ra hiệu bằng ánh mắt với Tịch Hà, ý bảo nàng ở lại đây xử lý, còn mình thì bám theo Yêu Nguyệt.
Ở nơi đây đang mùa hoa nở, hoa cúc, mẫu đơn, tường vi, mai, đào, lan, dạ lan hương, úc kim hương,....
Những thứ vốn dĩ chẳng chung đụng gì với nhau, lại càng không nở cùng một thời điểm, nay lại đồng loạt khoe sắc tại đây.
Chỗ này vốn dĩ là vùng núi sâu hẻo lánh, đáng lẽ phải ngập tràn mây