Trời đã tối, ta bất chấp kháng nghị của Yêu Nguyệt, một tay xốc nàng, một tay xốc cọp, nhanh chóng quay về hang núi.
Lột da cọp, nấu.
Thịt một nồi, da một nồi. Nghe bảo phải thuộc da dã thú mới có thể mặc vào, ta không biết phương pháp, chỉ đành nấu bằng nước, loại bỏ hết mỡ đi. Da cọp rộng lắm, ta cũng đang định làm cho Yêu Nguyệt bộ y phục, cũng thật quá hợp với tính cách của nàng, ăn mặc thế này mới xứng là chúa sơn lâm.
Bữa tối rất phong phú, Yêu Nguyệt ăn no căng, xếp chân ngồi trên giường.
Ta không để ý đến nàng, dựa theo ánh lửa xếp đống gỗ thu lượm được thành một chồng cao ngang người, chuẩn bị dựng chuồng nuôi gia súc ở bên ngoài - động vật còn sống bắt được về ngày càng nhiều, vừa hôi vừa ồn, Yêu Nguyệt ghét ồn, ngủ không ngon giấc, mà đám động vật này cũng không được tắm ánh nắng mặt trời, cỏ cùng toàn do ta mang về, quả thực phiền toái.
Làm hàng rào được mấy ngày, hôm nay thu công, cầm một cây đuốc ra ngoài huơ chân múa tay một lát, quyết định chặn ở chỗ xó xỉnh trong núi, như vậy chỉ việc làm rào chắn một bên là xong, trần nhà thì xây dựa theo vách núi, cũng tiết kiệm sức lực.
Làm xong cũng chưa mệt nhọc, nhớ tới cái sọt hôm nay cho Yêu Nguyệt, nhất thời lại hứng thú hơn với kỹ năng thủ công của chính bản thân, lại đi lột vỏ cây tuốt sợi, chuẩn bị làm thêm giỏ đựng đồ.
Yêu Nguyệt vẫn luôn nhìn ta, nàng biết công dụng của hàng rào, thấy ta bắt đầu tuốt sợi bèn hỏi, "Là làm cái sọt giống như hôm nay sao?"
Từ lúc hoàn thành cái sọt kia thì nàng ôm đến mức một khắc cũng không buông, bây giờ nằm lên giường rồi vẫn để nó trên đùi, chốc chốc lại nhìn chút.
Ta gật đầu, không ngừng thủ hạ, nhanh chóng đã tuốt đều từng sợi, bắt đầu bện.
Buổi chiều ta hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng nên bây giờ đã quên mất lúc ấy bện thế nào, thử mấy lần cũng không được như ý, bàn tay trầy xước vừa đau vừa nhột.
Yêu Nguyệt nhìn ta, nói, "Để ta bện."
? ? Ta nhìn nàng.
Nàng bảo, "Mang ra đây."
Ta đưa nàng, sau đó ngồi bên cạnh, sức lực của nàng không đủ, động tác chậm chạp, nhưng sản phẩm lại đẹp hơn của ta nhiều.
Yêu Nguyệt làm một cái sọt dài hình vuông, giống y hệt cái sọt ta làm nàng hồi chiều, ta xem nàng làm, bắt chước cũng làm ra một cái sọt nhỏ.
Yêu Nguyệt khinh bỉ nhìn sản phẩm của ta, đưa tay lấy đi rồi đưa ta cái sọt nàng làm, "Vật người làm cũng chỉ có mình ta chịu dùng." Ta nói, "Nơi này có mỗi hai chúng ta, tỷ chịu dùng, cũng đã là một nửa dân số trên đời này chịu dùng rồi." Thật ra lấy được sự khẳng định của nàng, đối với ta mà nói, cũng đã như lấy được sự khẳng định của cả thế giới, song không thể nói lời này ra, nếu không nàng sẽ phách lối.
Yêu Nguyệt nhìn ta một cái, sóng mắt lưu quang, thoạt trông rạng rỡ, ta ngắm mà ngây ngẩn, cuối cùng bỏ lỡ mất một câu của nàng, vội hỏi, "Gì cơ?"
Nàng sẵng giọng, "Kêu ngươi làm việc, ngươi lại lười biếng! Ta bảo ngươi đi hướng Tây Bắc, ở đấy có rừng trúc, mang trúc về làm sọt thì tốt hơn vỏ cây này."
Ta đáo, "Tỷ tỷ thật có giỏi, nhanh như vậy đã học một biết ba rồi."
Yêu nguyệt nói, "chỉ cần ta động não thì có thể không biết gì chứ."
Ta mang theo ám chỉ, đưa tay cầm lấy tay nàng, nói, "Tay tỷ tỷ tinh tế như thế, ta sợ cũng không phải đối thủ của tỷ tỷ đâu." Yêu Nguyệt đắc ý, "Ngươi vốn dĩ cũng không phải đối thủ của ta..." Phản ứng kịp, phụt một cái, "Hoa Liên Tinh, ngươi thật không biết xấu hổ."
Ta ha ha cười ôm chầm lấy nàng, ngón tay lại vuốt ve lưng nàng một hồi, hỏi, "Có ngủ hay không?"
Yêu Nguyệt đáp, "Ngủ! Sao không ngủ!" Nằm xuống, xoay người, cuốn da gấu thật chặt, đưa lưng về phía ta, bỏ lại ta cảm khái đêm đen tốt đẹp.
Ngày kế tiếp lại dậy sớm bất ngờ, phát hiện Yêu Nguyệt đã nép vào ngực ta, cánh tay nàng đắp lên người nàng, trong lòng vui vẻ, xích lại gần hôn lên trán nàng một cái, Yêu Nguyệt mắt vẫn nhắm, nói, "Hoa Liên Tinh, có thời gian khinh bạc thì chẳng bằng đi nấu cơm nhanh một chút."
Ta đáp, "Cũng phải nạp năng lượng thì mới có sức làm ăn chứ." Định bụng bắt nạt nàng không có nội lực, đè nàng trong ngực ta cực kỳ khinh bạc một phen, vừa mới ngồi dậy, sau lưng lại truyền đến cảm giác đau đớn, bật rên một tiếng, Yêu Nguyệt mở mắt, "Sao thế?"
Ta nói, "Tỷ nhìn thử xem, có phải trên lưng bị thương không?"
Yêu Nguyệt cố gắng ngồi dậy, ta muốn đỡ nàng, lại bị nàng đẩy ra, ta hiểu nàng lại tự ái, cho nên không để ý nữa, đứng dậy, đưa lưng về phía nàng, cởi y phục, tay nàng đặt lên vùng gần xương sống ta do dự một hồi.
Ta thấy nàng mãi chưa lên tiếng, lại bị nàng xoa đến nhột, hỏi, "Có sao không?"
Nàng đáp, "Có chút bầm máu thôi, thế mà ngươi cũng kêu." Miệng thì nói thế, động tác tay lại dịu dàng nhân đôi, phủ thêm cho ta một lớp y phục, nói, "Hôm nay không cần ra ngoài. Đồ ăn cũng đủ rồi."
Ta bảo, "Phải dựng chuồng, bắt đám động vật đến nuôi, bây giờ mới là lúc phiền toái, đỡ cho sau này lại phải đi khắp nơi săn thú, hơn nữa một con hươu, sữa ít quá, không đủ."
Nàng nghe ta nói đến chuyện sữa hươu bèn vỗ lưng ta một cái, ta mặc xong y phục, đứng dậy đi nhìn đống lửa.
Tối hôm qua có nấu cao cọp, nồi vẫn hơ trên lửa, bây giờ vẫn cháy.
Mấy ngày nay chúng ta hái được ít nấm, ném cho đám động vật ăn, cũng không thấy có độc, bây giờ cũng đem nấu, nhanh chóng có một nồi canh nấm thơm ngát.
Múc cho Yêu Nguyệt một chén, chén cũng nàng vẫn đẹp hơn hết thảy, đấy là do ta dùng một khúc gỗ thoạt trông giống đàn hương, tạo hình xong còn mài bóng nhẵn, dưới đáy còn khắc chữ 'Nguyệt', nếu không phải ta mặt dày khắc thêm chữ 'Tinh' vào đó thì khéo Yêu Nguyệt còn tuyên bố đấy là bát dành riêng cho nàng, không cho phép ta được lấy đồ trong bát.
Dạo gần đây nàng vô cùng cẩn trọng, có lẽ là vì ta, cảm giác ấy cũng không tệ, ngọt ngào và ấm áp.
Trong khi Yêu Nguyệt ăn sáng, ta sẽ đi vắt sữa.
Sữa của hươu mẹ càng ngày càng ít, ta quỳ rạp xuống đất, vất vả hồi lâu cũng chỉ vắt được nửa chén, hòa thêm mật ong, đưa cho Yêu Nguyệt, đột nhiên Yêu Nguyệt lại nói, "Há miệng." Ta 'a' một cái, nàng vừa cười vừa đút nấm cho ta, bảo, "Ăn đi."
Ta nhai nhai rồi nuốt, lại há miệng.
Yêu Nguyệt nói, "Một lần thôi, ngươi tự ăn đi."
Ta đáp, "Hôm qua đánh gấu, đau tay, không nâng được chén rồi."
Yêu Nguyệt trừng mắt nhìn ta, lại đút thêm một cây nấm.
Ăn sáng xong, ta đi xây hàng rào, dời vòng ghế đến cửa hang, đặt Yêu Nguyệt lên đấy, thức ăn nước uống cũng để hết bên cạnh nàng. Yêu Nguyệt kháng nghị: "Bản thân ta bây giờ có thể tự đi." Ta 'ồ' một tiếng, chỉ đưa chén sữa hươu lên tay nàng. Nàng dây dưa lằng nhằng mãi cũng còn nửa chén.
Yêu Nguyệt lại trừng ta, ta không để ý đến nàng, nhảy xuống làm việc.
Chọn ra một vị trí rộng rãi, thả hươu với thỏ bọn ta nuôi, một xó dựng trại nhỏ để thả gà núi vịt rừng với đủ các thể loại chim chóc, còn lót thêm chút cỏ khô để chúng đẻ trứng.
Dựng hàng rào xong, ta muốn đi bắt hươu, Yêu Nguyệt lại đòi đi tắm.
Đã lâu rồi bọn ta không tắm.
Ban đầu là bởi không có tâm tư, sau đó... sau đó lại thành quen.
Cho nên mới bảo thói quen là cái thứ đáng sợ cỡ nào, có thể khiến kẻ ưa sạch sẽ mấy tháng chưa tắm mà cũng không đoái hoài.
Dĩ nhiên một khi đã phát hiện ra thì Yêu Nguyệt trở nên vô cùng kích động.
Ta cũng rất kích động.
Ta bế nàng đến đầm nước nóng của chúng ta.
Vốn dĩ muốn đi tìm hạ lưu dòng chảy, nhưng có một hôm ta trông thấy mấy con hươu tắm táp ở chỗ đấy.
Thế là bọn ta quyết định tắm ở đây.
Ta giúp Yêu Nguyệt cởi y phục, trước tiên kiểm tra vết thương của nàng. Dấu vết một chưởng trên ngực nay đã biến mất, có điều nội lực vẫn ngưng trệ, vết sẹo trên bả vai gần đây đã hơi ngứa, để ngăn cản Yêu Nguyệt gãi vào đó mà ta phải tổn hao rất nhiều tâm tư.
Gồng sức ra chà xát, bong ra được cả một lớp bùn đen, ta nhìn bùn đen, nhớ tới mẩu chuyện tiếu lâm của Tế Công, bật cười.
Yêu Nguyệt hỏi, "Ngươi cười cái gì?"
Ta đáp, "Chợt nhớ tới một câu chuyện hài: Trước kia có một vị thần tiên, bị cách chức hạ phàm làm thầy thuốc. Ông ta có thần thuật, không cần thuốc cũng có thể chữa khỏi bệnh cho người khác, nhưng lại sợ người ta biết ông ấy là thần tiên, cho nên luôn luôn gãi ra ghét lăn thành viên bi tròn, giả bộ như thể đấy là linh đan thiếp thân gìn giữ, ai ai cũng thấy trăm lần hiệu quả cả trăm, cũng nhận định ông ấy là thần nhân, xếp thành hàng dài cầu tiên đan. Mùa hè thì tốt rồi, sang đông không hay ra mồ hôi, thiếu cáu bẩn, cái con người ấy bèn mượn cớ bế quan, bảo là 'dưỡng tiên đan', thực ra cũng có một lần gặp trường hợp bệnh cấp tính, ông ta nói, 'các người chờ ta một