"Tỷ tỷ, chúng ta thành thân đi."
Lời phát biểu hùng hồn của ta dọa Yêu Nguyệt sợ chết khiếp.
Ta nhảy khỏi giường, chân sau quỳ xuống, hai tay cầm lấy tay phải của nàng, "Hoa Yêu Nguyệt, nàng có nguyện ý gả cho ta không? Dù cho xinh đẹp hay xấu xí, giàu sang hay nghèo khổ, dù cho ốm đau hay khỏe mạnh, mãi mãi yêu thương nhau, là khi còn sống, hay khi đã lên thiên đàng. Hơn nữa còn nguyện thề chung thủy một lòng, chỉ có cái chết mới có thể chia lìa đôi ta." Trước kia ta vốn rất yêu thích tuyên thệ kết hôn, cũng mong sẽ có người nào đó nói với ta những lời ấy, song bây giờ mới phát hiện ra tâm trạng mình khi nói chúng, so với nghe người khác nói cho, thực sự mừng rỡ hơn gấp trăm ngàn lần.
Yêu Nguyệt ngơ ngác nhìn ta, hồi lâu chưa lên tiếng, ta kiên nhẫn đợi nàng.
Miệng của nàng vẽ nên một nụ cười, mà nụ cười này ngày càng phát triển, sau cùng lại biến thành tiếng cười cất vang, Yêu Nguyệt cười bảo, "Ta nguyện ý. Liên Tinh, ta nguyện ý." Ta cúi đầu xuống hôn lên mu bàn tay nàng.
Yêu Nguyệt sung sướng đứng dậy, nhẹ nhàng đi mấy vòng trên giường, nàng cứ cười khanh khách, vừa cười vừa nói, "Tinh Nhi, mẹ luôn bảo ta không hiểu biết bằng ngươi, cũng không thông minh bằng ngươi, trước kia ta không phục, bây giờ mới thấy, cũng chỉ có ngươi, mới có thể nghĩ ra chủ ý thú vị như vậy."
Ta hết sức bất đắc dĩ, "Đây không phải giỡn đâu."
"Ta biết, ta biết." Yêu Nguyệt đáp, "Ta cũng không đùa." Nàng nhảy xuống giường, cũng bắt chước quỳ một chân hôn lên mu bàn tay ta, "Hoa Liên Tinh, gả cho ta, chúng ta thành thân."
Ta cố tình nghiêm túc trả lời, "Không được."
Yêu Nguyệt bất mãn, "Không phải mới vừa rồi ngươi còn cầu hôn ta sao?" Giọng điệu biến đổi, "Liên Tinh, nếu ngươi dám đổi ý, ta thật sự sẽ thiến ngươi, ngươi đừng cho rằng mình là nữ thì không thể bị thiến! Ta sẽ cắt ngón tay ngươi, khoét đầu gối ngươi, chọc mù mắt ngươi, cắt đứt lưỡi ngươi! Ta..."
Ta hôn nàng, chờ nàng không thở được mới rời đi, ôm nàng nói, "Ta không đổi ý, mới vừa rồi cầu hôn là ta cưới tỷ, ta là tướng công, tỷ là nương tử, bây giờ tỷ cầu hôn ta, là muốn ta làm vợ tỷ, kỹ thuật của tỷ không tốt, ta không làm vợ tỷ được, ta phải làm tướng công, ta muốn cưới tỷ, không muốn gả cho tỷ."
Ding! Skill ném gối thần công của đại thần Yêu Nguyệt tăng hai cấp!
Ta vốn tính chúng ta thành thân trong hang núi này, nhưng Yêu Nguyệt không chấp nhận, nàng bảo nàng muốn chúng ta có một hôn lễ thật long trọng.
Một chuyện kinh hãi thế tục như vậy mà, thực làm ta cảm động với tâm ý của nàng, lập tức đáp ứng.
Sau đó ta chợt phát hiện ra ta đã nâng một tảng đá bự tổ chảng lên, tự đập xuống chân mình, hết lần này đến lần khác.
Yêu Nguyệt giữ vững luật không! động! phòng! trước! khi! cưới!
Trong quan niệm của người xưa, một khi đã đính hôn, vậy trước khi kết hôn phải trong trạng thái vô cùng nghiêm túc, vốn dĩ Yêu Nguyệt còn định hoàn chỉnh nghi thức, ngưng gặp mặt ta cho tới tận khi cưới nhau, song bị ta quyết liệt gạt bỏ, kết quả là nàng quyết định ngày nào cũng đeo mặt nạ, cũng bảo ta làm một cái mặt nạ da thú, lệnh cho ta phải đeo cùng, chẳng những thế, Yêu Nguyệt còn treo một tấm rèm lên, phân! giường! ngủ với ta.
Nếu không phải bây giờ nàng đi đường còn phải nhờ người đỡ thì ta mãnh liệt hoài nghi nàng sẽ cự tuyệt ta chạm vào nàng dù chỉ một ngón tay.
Tuy nhiên, lúc mà nàng có thể tự cử động thì tuyệt đối không muốn nhận sự trợ giúp của ta.
Trước giờ trong sự cự tuyệt của nàng luôn mang nhuốm chút giả bộ từ chối và thích mà còn kiêu, ta để da mặt dày một tí thì mười lần cũng thành công hai, ba lần.
Bây giờ nàng lại hết sức kiên định, không có nửa phần thỏa hiệp.
Khóc không ra nước mắt.
Thời tiết lạnh lẽo, ngày nào cũng có tuyết rơi đầy, Yêu Nguyệt hưu nhàn thì chỉ có ngẩn người, trò chuyện, luyện công rồi luyện công, luyện công, luyện công, nàng còn bắt ép ta luyện công mỗi ngày.
Ba hôm ta đi bắt cá, hai hôm thả lưới luyện tập, thế mà cũng ngộ ra được một số thứ.
Hôm nay lúc vừa mới tỉnh, lại phát hiện ra Yêu Nguyệt vẫn còn ngồi bèn ra ngoài loanh quanh, lúc trở về lại thấy một con vật nhỏ trắng như tuyết đang ngó nghiêng dáo dác ở chỗ ta chôn thịt, ra là chồn tuyết.
Con vật nhỏ này linh hoạt không thua gì ta, mới nhìn thấy nó, nó đã nhận ra rồi lập tức bỏ chạy.
Tốc độ nhanh thế này, trước khi hóa cảnh ta mà muốn đuổi theo cũng phải phí hoài ít công phu.
Xem ra còn có một con boss cỏ động vật.
Ta cười cười, nghĩ bụng đã lâu hoạt động gân cốt, bèn kéo thân một cái, đuổi đến trước mặt con thú, nó vội vàng đổi hướng, ta lại đuổi theo, cứ thế mười mấy lần, trời cũng mau tối, con chồn tuyết càng chạy càng chậm, cuối cùng ngã chổng vó lên trời nằm bất động giữa tuyết.
Ta nghe nhịp tim đập của nó, biết là giả chết, bèn chắp tay đứng một bên.
Tuyết rơi dày đặc, trời đất trắng xóa chỉ còn lại màu tuyết.
Giữa lặng yên lại chỉ còn âm thanh tuyết rơi.
Đột nhiên làm ta nhớ tới Yêu Nguyệt.
(Tác giả: Người ta còn ngay cạnh bên cô, cô không cần phải khoa trương như vậy....
Liên Tinh: Hết thảy đồ tốt đều làm ta nhớ tới Yêu Nguyệt! Hừ!
Tác giả: Nữ nhân muốn/cầu/mà/không/được thật đáng sợ.)
<Mở 'âm thành của tuyết rơi' version Tần Lam hát đi để biết tiếng tuyết rơi nó như thế nào =))))>
Con chồn tuyết kiên nhẫn tốt lắm, thẳng đến lúc trời hoàn toàn tối đen còn giả vờ giả vịt.
Nhưng mà dù sao trời cũng tối rồi.
Nó nằm sấp hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng động đậy một chút, chắc định xoay mình chạy trốn.
Ta đuổi kịp nó mà không tốn chút sức lực, nó dừng lại, nếu bây giờ là ban ngày, ta nghĩ thần sắc trên mặt nó nhất định sẽ bi thương đau xót, điềm đạm đáng yêu chết.
Để cho ta nhớ tới Yêu Nguyệt. (Tác giả bày tỏ sự bất lực bằng hành động ói vào cái máng.)
Ta xách chồn tuyết quay trở về.
Về rồi thì tiện tay ném con thú nhỏ này vào trong một cái sọt, treo lên cái đinh gỗ đóng trên tường.
Sau đó bắt đầu nấu cơm.
Hôm trước lúc Yêu Nguyệt xuất môn (không sai, cung chủ cung Di Hoa lớn lên cao lớn như vậy bây giờ đã có thể tự đi được rồi...) có phát hiện ra một thân cây, mũi nàng nhạy bén ngửi tới ngửi lui cảm thấy thứ mùi này rất giống mùi trước đây có trong đồ ăn, bèn lột vỏ cây xuống mang về cho ta xem, là vỏ quế.
Cũng đúng lúc khó kiếm rơm cỏ bởi trời lạnh, chúng ta chuẩn bị giết dê, chỉ để lại hươu để sống dựa vào cỏ khô, thế là ta làm một nồi thịt dê kho, sau khi bỏ thêm vỏ quế thì mùi thơm càng nức mũi, chẳng những Yêu Nguyệt đang nhập định còn tỉnh lại mà con chồn tuyết ta bắt được kia ở trong sọt cũng liều mạng xông ra, chăm chăm nhìn cái nồi.
Ngón trỏ cùng ngón giữa của Yêu Nguyệt nhấc gáy con chồn tuyết lên, hỏi, "Đây là cái gì?"
Ta đáp, "Trông đáng yêu, mang về cho tỷ chơi, nếu tỷ không thích thì giữ lông lại, làm cho tỷ cái khăn quàng cổ."
Không