Ta như bị dội cho một gáo nước lạnh, giá buốt từ đầu xuống chân, tự an ủi bản thân mình: Yêu Nguyệt không ngốc, nhất định nàng đã trốn đi. Nhưng có làm sao cũng không ngăn tim đập thình thịch. Cố trấn yên tâm trạng, nhanh chóng ra ngoài, bắt một đệ tử của Ngụy Vô Nha, sai hắn dẫn ta đi tìm Ngụy Vô Nha.
Hắn run cầm cập: "Sư... sư phụ xưa nay độc lai độc vãng, tiểu... tiểu nhân không biết toàn bộ phòng mật."
Ta lệnh hắn dẫn ta đi từng cái phòng mật mà hắn biết, thế mà hắn lại dẫn ta vào trong sát trận.
Ta ném hắn vào đấy, nghe tiếng gào thét thê lương, trong lòng lại không có nửa phân thương hại.
Giờ khắc này ta đột nhiên vô cùng thấu hiểu cho tâm trạng những đại boss ngày xưa hay xem trên ti vi hoặc sách truyện, bởi vì nếu Yêu Nguyệt gặp phải chuyện gì, ta nhất định cũng sẽ hóa ma tại chỗ, giết sạch tất cả những ai liên quan.
Đám đệ tử của Ngụy Vô Nha cũng kiên cường, không mưu toan ta vào cạm bẫy nữa mà tự sát trước, ta lười tìm chúng, bèn đi đến chỗ Vô Khuyết, tìm được Tử Kinh Tử Hi, tháo mặt nạ xuống.
Hai người Tử Kinh thấy ta trở lại thì kích động tới mức lệ rơi đầy mặt, Vô Khuyết hẵng còn nhập định, ta bảo cô ấy không cần lớn tiếng, chúng ta để Tử Hi ở lại trông Vô Khuyết, Tử Kinh dẫn đường, thám thính từng phòng mật.
Theo nàng kể, sau khi hai người chúng ta rớt vực, đồng minh võ lâm lập tức chiếm cứ cung Di Hoa, giống Yêu Nguyệt đã đoán, mọi người không dám làm gì Vô Khuyết và đệ tử còn sót lại của cung, chỉ phân tán phần lớn đệ tử, kết quả là rất nhiều người tụ tập lại chỗ Tiễn Bồi Hoa, lập ra thêm chi nhánh mới, quyết thờ cúng thái thượng cung chủ ta với Yêu Nguyệt, nghe cung chủ Vô Khuyết, làm việc vẫn như trước kia. Công tử Tích Hoa thì ở lại cung Di Hoa, lại lập con gái gã làm tân cung chủ.
Gã vừa là sinh phụ Yêu Nguyệt Liên Tinh, lại là minh chủ đồng minh võ lâm, không ai có dị nghị, thế là Ngụy Vô Nha mạo danh công tử Tích Hoa liền trú đóng ở đây, cưỡng ép lập Tô Anh thành cung chủ cung Di Hoa, chiếm tẩm điện của ta, mà Ngụy Vô Nha lại ở chỗ Yêu Nguyệt. Tính tình con chuột này không thay đổi, vừa tới đã lập một đống cơ quan, đào khoét khắp nơi, thế là cuộc sống của đệ tử cung Di Hoa trở nên chẳng dễ dàng, Vô Khuyết còn bị giam lỏng, cũng chỉ có thể lén lút luyện công vào buổi tối.
May thay Vô Khuyết rất tiến bộ, ngày ngày đều chăm chỉ luyện công, hy vọng sau này có thể trả thù lao cho chúng ta, trọng trấn cung Di Hoa.
Đúng lúc chúng ta lại quét sạch mặt đất thêm một lần thì trời đã dần sáng, Tử Kinh xấu hổ nói, "Ngụy Vô Nha rất phòng bị với chúng thần, những gì hắn mới sửa đổi ta không thể biết."
Ta đáp, "Không sao." Rồi đưa cô ấy trở lại chỗ Vô Khuyết. Vô Khuyết đã tỉnh lại, nhìn thấy ta thì hết sức hưng phấn, gọi ta 'tiểu cô cô'.
Đấy là cách gọi ta mỗi khi không có ai. Ta xoa đầu Vô Khuyết, dặn dò Tử Kinh Tử Hi triệu tập các cung nhân cung Di Hoa lại. Bọn họ sớm đã truyền tin, hơn trăm đệ tử Di Hoa trên núi lập tức tụ tập về.
Tử Kinh hồi báo đệ tử của Ngụy Vô Nha cộng thêm cả đồng minh võ lâm ở đây cả thảy có hai trăm mười hai người, đệ tử cung Di Hoa vốn là tám mươi mốt người, tính thêm cả đệ tử hoàn thành nhiệm vụ lần lượt quay trở về, cộng cả Vô Khuyết nữa thì là một trăm mười người. Dù vào hoàn cảnh nào đi chăng nữa, cô nương này luôn làm việc rất khiến người khác an tâm.
Ta chia bọn họ thành mười một đội, Tử Hi mang một đội hộ vệ Vô Khuyết, những người còn lại chia nhau đi lục soát đám đồng minh võ lâm.
Mới ban nãy hoảng loạn ta đã xuất thủ chế trụ phần lớn đám võ công cao trong môn phái, đối phương lại là bầy rồng không đầu, vì vậy mặc dù đệ tử cung Di Hoa không đông, song dễ như bỡn vậy, chẳng bao lâu sau tất cả đệ tử phái Vô Nha, dù sống hay chết, đều bị mang tới.
Đếm đếm, chỉ để mình Ngụy Vô Nha đào tẩu.
Ta nhíu chặt mày, lần đầu tiên cảm thấy trái tim bất ổn như vậy sau khi đến với thế giới này, ánh mắt quét xung quanh, thấy đệ tử cung Di Hoa người người đều hân hoan vui mừng, còn đệ tử Vô Nha sắc mặt tái xanh, đáng lẽ ra đây phải là cảnh tượng chúc mừng ta và Yêu Nguyệt thật long trọng, thế nhưng giờ lại chỉ có mình ta ở đây.
Quả nhiên ta không nên chấp nhận sự cố chấp của Yêu Nguyệt, đáng ra ta phải chờ nàng khỏe hẳn rồi mới mang nàng lên.
Vẻ mặt tái mét của ta tạo thành áp lực cho mọi người. Đám đệ tử Vô Nha vốn đã không ít người đang run rẩy, đến khi ánh mắt ta quét qua thì lại có mấy chục người quỳ ngã xuống, không ngừng dập đầu van xin ta tha thứ. Ta nhắm mắt lại, đè nén khủng hoảng trong lòng, phi người về phía trước, kéo hạ bả vai của một người, ta muốn mọi người phải sợ hãi, bèn đưa tay xé, trong một giây máu thịt tung tóe trên sân, đi tới lui một vòng, mấy chục người kia đã thảm thiết quỳ rạp xuống đất, ai cũng mất một cánh tay trái. Trong lòng ta không hề gợn sóng, nói với Tử Kinh, "Làm tất cả bọn chúng như thế, để chúng dẫn đường, một giờ sau mà vẫn không tìm thấy Ngụy Vô Nha, thì phế cái còn lại, mỗi một giờ phế thêm một chi, trước buổi trưa mà không tìm được, giết hết. Bắt Ngụy Vô Nha, kẻ dẫn đường, kẻ động thủ, đều sẽ trọng thưởng. Đệ tử cung Di Hoa sẽ trở thành đệ tử thân truyền của ta, không phải cung Di Hoa, có thể học Di Hoa Tiếp Ngọc, không muốn học công pháp, vàng bạc châu báu, cứ nói." Dừng một đoạn, lại tiếp, "Phải bắt sống, nếu gã đang bắt giữ ai đó, tuyệt đối không thể để người ấy bị thương." Yêu Nguyệt sống chết vì cái mặt mũi, bộ trang phục hai hôm nay ta để nàng mặc, nhỡ đâu để người khác trông thấy, nhất định nàng sẽ giận muốn bốc lửa ba trượng, hơn nữa nếu lại để người khác biết nàng mất nội lực, thậm chí còn bị kẻ khác bắt đi, e rằng nàng sẽ tức đến bất tỉnh, cũng sẽ không để ý tới ta nữa.
Đám người Tử Kinh ban đầu mừng rỡ, giờ thấy Yêu Nguyệt không có bên cạnh, ta lại ra một mệnh lệnh như thế, sắc mặt cũng trở nên trầm trọng, hỏa tốc cắt đứt tất cả tay của đám người kia.
Ta cũng không rảnh, lại quay về nơi Yêu Nguyệt mất tích bên ngoài điện Hi Hòa điều tra thêm, sau đó lại vào điện.
Sau khi bẫy được kích hoạt, mặt đất sụp xuống, lúc ấy ta chỉ lo mình Yêu Nguyệt nên không kịp kiểm tra, hiện nay cẩn thận quan sát, lại thấy những nơi sụp đổ có thể sẽ có mối liên hệ với mật đạo.
Ta nhảy xuống, thấy phía dưới cũng bị đào rỗng, ngay cả chỗ đất dưới Yêu Nguyệt cũng trống không,