Cung Di Hoa nghênh đón chuyện vui nhất trong vòng hơn mười năm qua.
Dĩ nhiên trước khi chuyện vui đến thì cũng vấp phải không ít trắc trở.
Khó khăn lớn nhất, chính là Yêu Nguyệt.
Yêu Nguyệt thấy áo cưới, phát hiện ra đó là một bộ đồ thuần trắng thì hết sức phản đối, may thay ta sớm chuẩn bị phiên bản màu đỏ, áo lụa đỏ thẫm chấm đất, phối với giày cao gót, một khắc Yêu Nguyệt diện lên kia thật sự khiến ta mê mẩn.
Kết quả Yêu Nguyệt lại chê bộ đồ cưới kia không phải tự mình làm, bảo đồ xuất giá nhất định phải đích thân làm cơ. Sau đó nàng lập tức mở rương, lấy ra một bộ đồ cưới ở dưới đáy.
Đó là một cái áo choàng vai đỏ thẫm khen hoa mỹ thì cũng không đúng lắm, màu son thuần túy, dùng năm sắc kim tuyến, màu vàng thêu phượng, màu sáng thêu loan, tước, đá quý lớn nhỏ khảm đầy xiêm y, đếm sơ sơ thôi cũng đã có ít nhất hai trăm viên rồi.
Yêu Nguyệt quý trọng vuốt bộ đồ, dáng vẻ hoài niệm.
Ta không ngờ nàng cũng sẽ có ngày có vẻ mặt như thế.
Yêu Nguyệt thấy ta nhìn nàng, cười nhẹ một tiếng, "Ta cũng là người, cũng sẽ giống như thiếu nữ bình thường khác, mơ ước tình lang, tưởng tượng về một ngày xuất giá, tiếc thay, đồ cưới đã làm xong, nhưng tình lang lại chạy theo người khác." Bây giờ nàng nhắc đến Giang Phong đã như nói đến chuyện của người khác, song vẫn làm ta căng thẳng trong lòng, cảm giác chua chua kéo từ dạ dày lên miệng.
Người ta yêu, vào thời điểm lập gia đình, lại mặc bộ đồ cưới mà nàng vốn dĩ định gả cho người khác, ta đột nhiên thấy hối hận, định ngày cưới sát như vậy, sát tới mức không kịp làm một bộ đồ cưới khác phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của thế giới này.
Thôi, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, chỉ cần nàng thấy vui, vậy thì có sao đâu chứ?
Nhưng sau đó Yêu Nguyệt lại duỗi tay ra, cái bộ đồ cưới mỹ luân mỹ hoán, tuyệt diệu tuyệt luân lập tức hóa thành mấy nghìn mảnh vụn, rơi đầy đất.
Tâm trạng chua xót chuyển ngay sang mừng rỡ, Yêu Nguyệt lại đổi đề tài, "Tinh Nhi từ nhỏ đã thông minh, tự chế ra không ít võ công."
Nhớ tới một đống thứ võ công gì mà bật nhảy nhẹ nhàng, lột vỏ nho chưởng pháp, còn có cả thần công ôm Nguyệt (phiên bản ôm tay cải tiến, công dụng: thiếp thân giáp lá cà ôm lấy Yêu Nguyệt), da mặt dày như ta cũng không tiện cúi đầu xuống đất.
Yêu Nguyệt nói tiếp, "Tỷ tỷ không thông minh bằng Tinh Nhi, võ công đắc ý nhất tự nghĩ ra tên là 'làm mối', Tinh Nhi có muốn xem không?"
Ta gật đầu.
Yêu Nguyệt vỗ tay, hai thị nữ bước vào, bày ra một cái giá trước tấm bình phong, lấy vải vóc cùng mẫu thêu, toàn bộ quá trình không nhanh không chậm, như thể đã vô cùng quen tay.
Chờ thị nữ cáo lui, Yêu Nguyệt cười một tay nhặt lấy cây kim, một tay lấy đầu chỉ, giơ tay một cái, đầu chỉ đã xuyên qua lỗ kim, nàng thắt nút, cắn đầu dây, quay sang nhìn cái giá một cái, ra tay nhanh như điện, với nhãn lực của ta cũng chỉ nhìn thấy tàn ảnh đi tới đi lui, nguyên liệu vải trên cái giá kia giống như một bức họa dần hiện lên dưới mũi kim vậy, nháy mắt cái đã thêu xong cái ống tay áo!
Ta trợn mắt há mồm nhìn Yêu Nguyệt thêu xong xuôi cái ống tay thì dừng lại uống một ngụm nước, khóe mắt chân mày đầy đắc ý hỏi ta, "Tinh Nhi thấy công phu này của ta thế nào?"
Giờ có bày tỏ ba trăm hai mươi lời khen cũng không tả xiết cõi lòng hâm mộ, không đúng, võ công của Yêu Nguyệt khôi phục rồi? Thân thủ mới vừa rồi nếu không phải khi Yêu Nguyệt đã khỏe hẳn thì nhất định không thể triển lộ.
Yêu Nguyệt không nhận ra nghi vấn của ta, nàng rất chi là cảm khái, "Khi còn bé chẳng có ai chơi cùng ta, cũng không thể làm gì khác ngoài tự thầm ảo tưởng trong lòng ngày qua ngày về một mỹ nhân vô song bầu bạn sau này, sống cuộc sống nam canh nữ chức thật bình ổn, cho nên mới bắt đầu học dệt vải, sau đó thấy vải vóc thuần một màu trông hết sức khó coi, vậy nên học thêm cả thêu."
Đây có thể coi là... kỹ thuật trạch không? Cảnh giới tự kỷ chơi một mình này cũng thật sự thần tiên rồi. Đông Phương Bất Bại còn chẳng trâu như vậy được, quả nhiên tú hoa thần mã vẫn phải để nữ nhân thật sự dùng mới hợp chứ, cấp bậc võ công thì giống nhau nhưng tài nghệ thêu thùa của con gái đương nhiên phải cao hơn đàn ông giả rồi!
Yêu Nguyệt rất thưởng thức dáng vẻ