Tờ danh sách dài dặc dặc một chuỗi tên người, bên cạnh còn ghi rõ thân phận và địa vị, nếu là người cùng một nhà cũng sẽ ghi rõ quan hệ.
Vết mực rất mới, hiển nhiên là chuẩn bị gần đây thôi, không ngờ Yêu Nguyệt còn chu đáo hơn ta, cảm giác vô cùng xấu hổ.
Đại để là Vô Khuyết nghe ngóng được cái gì, buổi tối còn chạy tới hỏi ta, "Tiểu cô cô, cô sắp thành thân với đại cô cô sao?"
Ta gật đầu, rất sợ Vô Khuyết sẽ hỏi 'Thành thân là gì' hay 'Hai nữ nhân sao có thể thành thân'.
Song Vô Khuyết lại chân thành hỏi ta thế này: "Vậy con có thể thành thân cùng hai người không?"
"...Không."
"Vì sao?" Vô Khuyết lại còn dùng ánh mắt đẫm sương đêm như con nai tơ để nhìn ta!
"Vì con là nam, đại cô cô và tiểu cô cô chỉ thành hôn với nữ!" Chết thật, để dỗ con nít thì còn rất nhiều, sao ta chỉ nghĩ đến mỗi câu này thôi?
Vẻ mặt Vô Khuyết hoang mang, "Vậy Anh Nhi có thể thành thân cùng với đại cô cô và tiểu cô cô sao?" Anh Nhi cái gì mà Anh Nhi, gọi thân mật như vậy, quả nhiên thu nuôi Tô Anh là một quyết định sáng suốt!
"Anh Nhi không thể thành thân với đại cô cô và tiểu cô cô, để Anh Nhi thành thân với Vô Khuyết có được không?"
"Anh Nhi là nữ mà, chẳng lẽ không thành thân với nữ sao?"
... Cho nên mới bảo, để dỗ con nít còn nhiều như vậy, thế mà ta lại nghĩ ra cái não tàn nhất là sao?
...
Nửa giờ sau bà vú giải cứu cho ta, dẫn Vô Khuyết đi ngủ.
Ta quyết định sáng mai sẽ bắt Vô Khuyết viết thiệp mời!
Loáng cái đã hết năm.
Năm nay mặc dù ăn tết có ít người hơn năm trước, cảnh tượng cũng không long trọng bằng, song ta cảm thấy đây thật sự là một năm vô cùng ấm áp.
Yêu Nguyệt nghiện nữ công rồi, ngoại trừ việc thêu cho hai chúng ta hai bộ váy cưới, còn làm cho ta hai cái đầm dài, hai cái yếm (mặt xấu hổ), thậm chí nàng còn làm áo choàng cho Vô Khuyết, lúc Vô Khuyết nhận được thì quá đỗi xúc động, nửa đêm nửa hôm chạy đến chỗ ta kể lể về sự ngưỡng mộ trẻ con đối với Yêu Nguyệt (giờ ta mới phát hiện ra Vô Khuyết là một đứa nhóc nói nhiều!), cuối cùng chịu không nổi mà ngủ luôn trên giường ta.
Trước kia toàn là ta đưa ngươi (cho bà vú...) đi đái đi ỉa, dẫn người đi học luyện võ, mỗi bộ đồ đều là ta mua cho, thằng bé không có lương tâm! Ta nổi cơn thịnh nộ, giao hết đống thiệp mời cho nó viết, Yêu Nguyệt còn giao phó thằng bé viết năm trăm chữ 'phúc' cùng một trăm bức xuân liên để cho hợp phong cảnh.
Tử Kinh dẫn một đám nữ đệ tử bận rộn phục hồi hậu quả sau tai nạn, bây giờ những ai còn ở lại cơ bản đều là đệ tử trung thành của ta và Yêu Nguyệt, làm việc chuyên cần chăm chỉ, đối với hôn sự của chúng ta thì đều mang thái độ ủng hộ làm ta hết sức hài lòng.
Ta thương lượng với Yêu Nguyệt, tương lai chúng ta sẽ không có con, chi bằng chính thức nhận Vô Khuyết làm nghĩa tử, cũng coi như có người hương khói. Ý ngầm thì là, nếu Vô Khuyết trở thành nghĩa tử của chúng ta, vậy sau này cũng đừng nên bảo nó quyết đấu với Giang Tiểu Ngư, Yêu Nguyệt suy nghĩ rất lâu, đồng ý, song nàng và Vô Khuyết đều nhất trí không chấp nhận đề nghị gọi nàng là mẹ, gọi ta là cha, giữ vững quan điểm Vô Khuyết gọi nàng là 'mẹ', gọi ta là 'nhị nương'. Ta bảo nếu muốn gọi ta là 'nhị nương', vậy Yêu Nguyệt phải là 'đại nương' chứ.
Chống cự một hồi, kết quả là ép được Vô Khuyết gọi Yêu Nguyệt là 'mẹ', gọi ta là 'tiểu cô cô', thế nhưng cái thứ nhãi ranh Vô Khuyết lại vẫn thường xuyên một câu 'nhị nương' hai câu 'tiểu nương' để gọi ta, cũng thường xuyên bị ta bắt ép một hồi rồi mới nên thân.
Hôm ba mươi Tết, Yêu Nguyệt và ta dẫn Vô Khuyết đi tế tổ, ghi tên Vô Khuyết vào gia phả, chính thức để thằng bé trở thành con trai bọn ta. Ta cùng Yêu Nguyệt không muốn nói cho nó biết chuyện của Giang Tiểu Ngư, bởi vì dù sao đó cũng là một vết nhơ của chúng ta. Cứ coi như chúng ta ích kỷ đi, để cho anh em bọn họ tương vong với giang hồ là được rồi!
Tô Anh quay về, Yêu Nguyệt bảo nàng là tỷ tỷ, nàng không thu đồ đệ thì không cho phép ta thu trước, thế là Tô Anh trở thành thủ đồ của nàng, nghe đâu tập luyện vô cùng thê thảm, còn vượt xa Vô Khuyết ngày xưa, dù sao ta mười ngày nửa tháng cũng mới trông thấy cô bé, mà lần nào cũng thấy ánh mắt ưu sầu của nó, nhìn ta đầy hy vọng, ta lại không có dũng khí đòi Yêu Nguyệt thả cô bé, chỉ có thể bảo nó rằng thì là: "Bây giờ khổ, sau này nhất định sẽ nên cơm nên cháo thôi."
Đêm giao thừa Long Hưng thứ mười lăm, ta và Yêu Nguyệt một đôi hôn thê thê, dẫn theo nghĩa tử Hoa Vô Khuyết của chúng ta, còn cả thủ đồ Tô Anh, vui vẻ đứng trong phòng, ăn bữa cơm đoàn viên đông đủ nhất từ trước đến nay của cung Di Hoa.
Ăn xong, Yêu Nguyệt hứng thú đại phát, đích thân đưa Vô Khuyết đi đốt pháo hoa, còn cầm mấy cái chấn thiên lôi dọa Tô Anh.
Tiểu cô nương rất thông minh phối hợp dáng vẻ bị hù dọa, khiến cho con gấu trẻ trâu Yêu Nguyệt kia trở nên rất vui vẻ, cho phép Tô Anh mùng một năm mới không cần luyện công (nàng đang tạo cái nghiệt gì vậy)
Sau đó đám con nít đi ngủ, ta và Yêu Nguyệt cùng đón giao thừa, thương lượng với nhau chuyện hôn lễ đến tận khi trời sáng.
Chúng ta liên tục chỉ huy công tác tám ngày, đến mùng chín tháng giêng Long Hưng năm thứ mười sáu, hay còn gọi là Long Hưng Giáp, giờ Thìn tháng giêng năm ấy, ta và Yêu Nguyệt thành thân.
Đám cưới trước nay chưa từng có, gây kinh hãi thế tục cứ thế tiến hành thuận lợi.
Hôn sự bổn triều còn được ghi danh quan phủ.
Vốn dĩ ta sợ thị phi, muốn tỉnh lược bước này, Yêu Nguyệt lại nói, "Năm cung chủ cung Di Hoa thành thân phải là một năm ai ai cũng phải nhớ đến, ngươi an tâm." Quả nhiên quan phủ cũng ghi danh, ngày tổ chức hôn lễ, Tri phủ còn phái người đưa lễ.
Ta nhìn thiệp mời viết nhiều, còn lo lắng bàn tiệc không đủ, thế nhưng Yêu Nguyệt cười híp mắt bảo, "Không nhiều người, ngươi yên tâm."
Quả nhiên phàm là những ai được gửi thiệp mời thì chỉ có lễ vật tới chứ người thì không, mà quà cáp cũng rất quý, lời chúc thì lại hàm hồ.
Yêu Nguyệt rất tức giận đối với cảnh tượng bản thân mình đã dự liệu (sao luôn cảm thấy tính tình nàng quái lạ thế nhỉ? Càng ngày càng thích (tính tình của) nàng rồi, biết sao đây?), ta khuyên nàng: "Những người đó mà tới thì chúng ta lại phải xã giao, cuộc sống hạnh phúc, không nên nổi giận nữa, chỉ chuốc bực bội cho mình, cần gì phải thế? Huống chi chúng ta còn tiết kiệm được rất nhiều tiền rượu tiệc." Hai chữ 'tiết kiệm' này đả động được nàng, phí gây dựng lại cung Di Hoa vẫn rất lớn, gần đây còn cử hành hôn lễ, bạc tiền như nước chảy đi, ngay cả cái loại người nữ thần không dính khói lửa nhân gian như Yêu Nguyệt cũng bắt đầu gánh không nổi, thế nên cũng không lên tiếng nữa.
Ta và Yêu Nguyệt đều không đeo khăn đội đầu cho cô dân mà chỉ mang mặt nạ. Chúng ta lạy về phía linh vị mẫu thân, lạy thiên địa, lại lạy nhau một cái, ta ngồi khom người, cười bảo, "Nương tử miễn lễ."
Sóng mắt Yêu Nguyệt lưu chuyển, đưa tình tựa thu thủy, thấy ta tâm thần rạo rực, bất thình lình ngón trỏ Yêu Nguyệt lại móc trong lòng bàn tay ta một cái, đứng dậy, cười nói, "Phu nhân khách khí." Cười rất có thâm ý."
Sau đó là mở tiệc, ta và Yêu Nguyệt đi mời rượu.
Yến tiệc hôm ấy, Vô Khuyết và Tô Anh làm phù dâu, đi theo giúp chúng ta nâng hoa bưng rượu, Vô Khuyết mặc áo choàng đỏ, còn Tô Anh diện đầm dài, thoạt trông giống một đôi kim đồng ngọc nữ.
Chúng ta bày sáu bàn trong điện cung Di Hoa, Tử Kinh Tử Hi cùng mấy đệ tử quản sự chung một bàn. Tiễn Bồi Hoa cùng quản sự khác riêng một bàn. Còn lại tất cả đều cho đệ tử cung Di Hoa ở các phẩm cấp cao một chút. Những đệ tử còn lại ngồi ngoài điện.
Môn phái Ác Nhân của động Kẻ Xấu dẫn Giang Tiểu Ngư đến tham gia tiệc của chúng ta dưới chân núi, trong thị trấn Lưu Thủy Tịch, dĩ nhiên người dám đến ra mắt chúng ta cũng chỉ có Hiên Viên Tam Quang, y mang theo lễ vật của Ác Nhân, cũng quỳ xuống lạy chúng ta, "Thiên hạ tất cả đều thấy việc này bội nghịch, chỉ do ngại quyền thế cung Di Hoa nên không dám lên tiếng, song ta cảm thấy cung chủ cung Di Hoa sống vô cùng lỗi lạc, dám yêu dám hận, là dạng người mà lão Quang ta cảm thấy thích nhất, ta tự biết bản thân không xứng với cung chủ cung Di Hoa, cũng chỉ dám dâng lên chút quà mọn để bày tỏ lòng thành kính, sau này cung Di Hoa có việc gì thì cứ việc tìm đến ta, nếu có thể làm, lão Quang quyết không chối từ!"
Ta mời rượu y, nói, "Danh tiếng Hiên Viên tiên sinh trên giang hồ tuy không tốt, nhưng ta cảm thấy thật sự đáng với hai chữ 'anh hùng', một chén rượu bạc, trò chuyện chỉ xem tâm ý!"
Đối ẩm với y một chén, vốn Yêu Nguyệt cười nhạo y mồm mép tép nhảy, song hôm nay là ngày tốt, nên cũng không ngăn ta mời rượu.
Khá bất ngờ là trong số khách có cả những người bạn thiến chiến trên đảo cùng y.
Đám cưới của chúng ta như một mẩu tin lạ lùng, thậm chí truyền khắp những nơi như hoang đảo, đám ham mê võ nghệ nghe đồn có người kỳ diệu như thế, lại còn là cao thủ hóa cảnh, bèn tìm đến để tỷ võ với bọn ta.
Yêu Nguyệt đang một lòng say mê nghiệp thêu thùa, tự dưng lại có nơi phá đám đòi khiêu chiến, lập tức quẳng hết cho ta. Mười tám người hợp trận, may nhờ khinh công của ta trác tuyệt, mới chiến thắng trong gang tấc sau năm nghìn chiêu. Sau đó đám người này tựa hồ cũng quyết định tiện thể tham gia hôn lễ của chúng ta luôn, còn trách chúng ta không gửi thiệp mời, ta cười bảo, "Bởi không rõ nơi cư trú của các tiền bối, thời gian lại gấp rút, không kịp đưa tin, tiền bối chớ trách, vãn bối xin cạn chén vì kính!" Vung tay lên, mấy chén rượu cũng bay lên, đáp gọn vào tay từng người, ta