Mười năm nghe có vẻ dài, nhưng nhìn lại thì thấy rất ngắn.
Mười năm sau, Vô Khuyết và Tô Anh lần lượt ra giang hồ để lịch luyện.
Yêu Nguyệt bảo Vô Khuyết đi tìm Giang Tiểu Ngư để quyết đấu, nhưng không cần phải giết người.
Ta bảo thằng bé rằng Giang Tiểu Ngư là một đứa bé ngoan, hai đứa phân cao thấp là được chứ đừng hạ thủ, còn dặn Vô Khuyết nhất định phải gửi thư về, không sẽ khiến ta lo lắng.
Vô Khuyết đáp ứng hết thảy.
Sau đó ta nghe đồn trên giang hồ xuất hiện hai vị thiếu niên công tử, Bắc có Vô Khuyết, Nam có Giang Ngư.
Hai vị công tử tỷ thí nhiều tràng, tương tri tương tích, kết làm huynh đệ.
Tô Anh quen biết với Vô Khuyết lâu như thế, song lại luôn giống như tỷ đệ, ấy thế mà lần đầu gặp Tiểu Ngư Nhi, tâm hồn thiếu nữ đã lập tức bay bổng.
Vô Khuyết cũng gặp được một cô gái, tên là Thiết Tâm Lan. Hình như Vô Khuyết rất có hảo cảm với con bé, từ ngữ miêu tả cô nhóc ngày càng nhiều. Ta đưa thư cho Yêu Nguyệt đọc, cười bảo, "Vô Khuyết cũng lớn rồi."
Yêu Nguyệt trầm tư đọc thư.
Sau đó nàng lập tức hạ lệnh xây một cái cung điện.
Vô Khuyết vẫn dây dưa lề mề, mãi chưa chịu thổ lộ tình cảm.
Ta không ngờ tiểu tử luôn làm người khác thấy nhức đầu nay lại như gặp phải khắc tinh, nghe thằng nhóc kể Thiết Chiến không thích nó, tuyệt đối không đồng ý hôn sự mà buồn cười.
Gần đây Yêu Nguyệt cũng thường xuyên trầm tư.
Sau đó, nàng đột nhiên phái đệ tử đi bắt người.
Bắt Thiết Tâm Lan đến.
Sau đó gọi Vô Khuyết về.
Nàng phơi bày ra khí thế mẹ ghẻ, nói với Thiết Tâm Lan, rằng nếu ngay cả một nữ tử như nàng mà Vô Khuyết cũng không thể giải quyết nổi thì không cần làm thiếu gia Vô Khuyết của cung Di Hoa nữa, đuổi thằng bé đi là vừa. Mà trước lúc tống