Liên Tinh chết rồi.
Yêu Nguyệt ôm thi thể của nàng, ánh mắt mịt mờ ngỡ ngàng.
Bốn mươi bảy năm trôi qua như một giấc mộng vậy.
Trong giấc mộng ấy, muội muội bé nhỏ của nàng như bóng với hình, cùng tiến cùng lùi, chưa từng chia xa.
Nhưng khi tỉnh mộng, lại chỉ thấy thi thể lạnh như băng của nàng.
Ta sai rồi, Yêu Nguyệt nghĩ.
Ta không nên để bọn họ quyết đấu.
Ta không còn muốn trả thù Giang Phong.
Ta chẳng muốn gì nữa.
Ta chỉ cần ngươi quay lại.
Nhưng ngươi không về được nữa.
Cuối cùng ta mới nhận ra, điều quan trọng nhất đối với ta, không phải báo thù, mà là có ngươi ở bên cạnh.
Nhưng chính ta ta đã phá vỡ thứ quan trọng nhất ấy.
Nếu như người chết thật sự có hoàng tuyền, vậy bây giờ đuổi theo ngươi liệu có còn kịp không?
Truyền thuyết kể rằng bên Minh Hải có đá Tam Sinh, nếu có thể cầu nguyện ở đó, vậy có thể kết duyên ba đời.
Bây giờ đuổi theo ngươi, dẫn ngươi đến chỗ đá Tam Sinh, chúng ta, có phải kiếp sau sẽ lại ở bên nhau?
Không, cuộc đời