Sau khi Thường Trạch Minh đã dần ổn định lại hơi thở, Thường Hi đỡ ông đứng lên.
Sự cố này đã làm tất cả khách khứa chú ý đến.
"Thường chủ tịch, ông vẫn ổn chứ.
Có cần phải gọi bác sĩ đến không? " - Một người đàn ông lên tiếng hỏi, ông cũng là người đàn ông nổi danh trên thương trường.
"Cảm ơn Lục tổng quan tâm, chỉ là một chút bệnh cũ tái phát thôi.
Xin lỗi vì đã làm phiền đến các vị, và cũng như con gái của tôi, hôm nay là ngày vui của nó vậy mà lại xảy ra một chút vấn đề, thôi thì chúng ta cứ tiếp tục bữa tiệc đi nhé.
"
"Bố, bố đừng nói thế.
Sức khỏe của bố vẫn là trên hết mà.
" - Thường Hi cau mày, vẻ mặt hơi giận dỗi càng làm cô trở nên đáng yêu.
Thường Trạch Minh nhìn cô cười rồi liền dùng ánh mắt ra hiệu cho người MC trên sân khấu.
Anh ta nhanh chóng hiểu ra liền cầm micro lên một lần nữa, bắt đầu khuấy động lại bữa tiệc.
"Các quý ông quý bà, chúng tôi xin lỗi vì một số sự cố mà đã làm gián đoạn đi cuộc vui của các vị.
Một lần nữa tôi xin mời tiểu thư Thường Hi tiến lên sân khấu.
"
Thường Hi hít một hơi, lấy lại tinh thần rồi chuẩn bị đi lên lại sân khấu.
Nhưng vừa đi được hai bước thì từ bên ngoài cửa đại sảnh, cô nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân, không chỉ mình Thường Hi, mà tất cả người ở đây đều nghe thấy.
Từ ngoài cửa, một đoàn sáu người bước vào.
Trong đó có một người phụ nữ tầm tuổi trung niên, gương mặt sắc xảo cùng với hai người đàn ông mặc vest công sở chỉnh tề.
Còn ba người đàn ông còn lại thì mặc đồ cảnh sát.
Thường Trạch Minh quay người lại, đối diện với bọn họ.
Ông thầm nghĩ những người này là ai? Đến đây với mục đích gì?
"Các vị đây là… ?" - Thường Trạch Minh lên tiếng trước.
"Xin chào, ông có phải là chủ tịch Thường thị - Thường Trạch Minh hay không? " - Người phụ nữ hỏi.
"Phải, tôi là Thường Trạch Minh.
"
"Chúng tôi là người của ngân hàng C, chúng tôi được lệnh của cấp trên đến đây để niêm phong khu biệt thự này và tất cả các chi nhánh công ty con của Thường thị.
Đây là lệnh niêm phong." - Dứt lời, người phụ nữ kia đưa tờ giấy từ trên tay lên, trên giấy ghi rõ hàng chữ "lệnh niêm phong", bên dưới còn có con dấu đỏ xác nhận từ ngân hàng.
Khách khứa xung quanh liền bắt đầu xì xầm bàn tán.
"Chào ông, chúng tôi là cảnh sát thành phố, được lệnh cấp trên chúng tôi đến đây mời ông về trụ sở để tạm giam nhằm phục vụ cho quá trình điều tra vì có người cáo buộc ông về tội tha.m nhũng.
Phiền ông vui lòng theo chúng tôi về phối hợp điều tra."
Thường Trạch Minh nghe những lời kia thì sắc mặt trở nên tái nhợt, ông cảm thấy đầu óc mình như quay cuồng, lồng ngực trái của ông co thắt dữ dội.
Thường Trạch Minh không thể đứng vững được nữa, ông ngã khuỵu xuống nhưng nhờ có Thường Hi và người vệ sĩ kia đỡ ông nằm xuống.
"Bố, bố ơi bố đừng làm con sợ mà bố…"
"Chủ tịch… "
"Mau gọi cấp cứu… Mau gọi cấp cứu… "
Âm thanh xung quanh như hòa lẫn vào nhau, Thường Trạch Minh trong mắt đầy tia mắt, không thể nghe được bất cứ thứ gì nữa.
Sau đó ông hoàn toàn ngất đi.
...****************...
Bệnh viện Nhân dân thành phố A.
Thường Trạch Minh được đưa vào cấp cứu từ lúc chiều mà bây giờ trời đã chạng vạng tối rồi nhưng đèn cấp cứu vẫn chưa tắt.
Bên ngoài phòng cấp cứu có hai người cảnh sát đứng hai bên.
Khuôn mặt họ nghiêm nghị làm Thường Hi không khỏi run lên.
Bây giờ cô mới sực nhớ ra Thường Linh và mẹ kế của mình đã đi đâu mất từ lúc trưa.
Định lấy điện thoại ra gọi cho họ, nhưng điện thoại đã hết pin từ lúc nào chưa hay.
"Tiểu thư.
" - Người vệ sĩ khẽ gọi, anh ta tên A Vũ, đã đi theo bố cô gần 10 năm nay.
Anh từ bên ngoài đi vào, cởi chiếc áo vest của mình ra khoác lên vai Thường Hi, hơi ấm từ chiếc áo khiến cô cảm thấy đỡ phần cô đơn.
"A Vũ.
" - Thường Hi khẽ gọi, cô đã ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ từ lúc bố được đưa vào đây cho đến bây giờ.
"Dạ, tiểu thư có gì căn dặn.
"
"A Vũ, anh nói tôi biết đi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tại