Lúc ra về, đầu óc Thường Hi vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.
Dù đã có nghĩ đến mang thai là khả năng rất cao nhưng cô vẫn rất bất ngờ khi biết được bản thân đã trở thành một người mẹ.
Trên đường về, Phương Thần Duật tập trung lái xe, tốc độ chậm hơn bình thường.
Còn Thường Hi thì vẫn đang nhìn vào bức ảnh siêu âm, chấm đen nhỏ xíu kia chính là sinh mạng đang tượng hình trong bụng cô.
Bỗng Phương Thần Duật nắm lấy một bàn tay của cô rồi đặt lên môi.
"Khi về anh sẽ gọi nói cho bố mẹ biết tin.
Thời gian này em đừng đến lớp học gốm nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi.
"
Thường Hi gật đầu, cô khẽ đặt tay lên bụng dưới.
...****************...
Sau khi biết tin Thường Hi mang thai, bà Phương đã dọn đến nhà để tiện chăm sóc cho cô.
Dù sao cũng là con đầu, bà là người có kinh nghiệm, còn Phương Thần Duật là đàn ông.
Lúc này, khi Thường Hi định gọi báo cho bố cô biết tin, còn chưa kịp vui mừng bao lâu thì điện thoại cô lại reo lên, là A Vũ gọi đến.
Không nghĩ nhiều, cô bắt máy.
"Alo, tôi cũng đang định gọi về nhà cho bố tôi, không ngờ anh lại gọi đến trước, có chuyện gì sao? "
"Tiểu thư, chủ tịch… chủ tịch… " - A Vũ ấp úng, trong giọng nói hiện rõ sự lo lắng.
"Bố tôi như thế nào? Ông ấy xảy ra chuyện gì? " - Thường Hi nhíu mày.
"Sáng sớm nay bệnh tim của chủ tịch lại tái phát, bây giờ vẫn còn ở trong phòng cấp cứu.
" - A Vũ trầm ngâm một lúc rồi mới lại nói tiếp.
"Tiểu thư, tình trạng của chủ tịch hiện đang rất tệ."
Thường Hi nghe xong, điện thoại cũng dần tuột khỏi tay, hai mắt bắt đầu phiếm hồng.
Lúc này Phương Thần Duật mở cửa phòng đi vào, thấy cô như vậy anh liền đi nhanh đến hỏi cô đã xảy ra chuyện gì thì nước mắt cô đã rơi lã chã, sau đó mới cầm điện thoại lên rồi nghe tiếp cuộc gọi của A Vũ.
Sau khi đã biết hết mọi chuyện, Phương Thần Duật ngồi xuống dưới chân Thường Hi, đưa tay lên lau nhẹ vài giọt nước mắt, nhẹ giọng an ủi:
"Sẽ không có chuyện gì đâu, em đang mang thai đừng quá kích động.
Để anh xuống nói với mẹ một tiếng sau đó chúng ta đến bệnh viện.
"
...****************...
Lúc mới đến cổng bệnh viện, Thường Hi bất chợt nhìn thấy có một ca cấp cứu được đẩy vào.
Trên băng ca là một cô gái mặc một chiếc váy đỏ ngắn lên đến đầu gối, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính lên mặt, tay thì ôm bụng, vẻ mặt cực kỳ đau đớn.
Nhưng cô lại chợt nhận ra rằng người đó chính là Thường Linh.
"Sao thế? " - Thấy Thường Hi ngẩn ra, Phương Thần Duật hỏi.
"Anh à, hình như em mới vừa thấy… Thường Linh.
Nó vừa được đẩy vào phòng cấp cứu.
"
"Thường Linh? "
"Em chắc chắn mình không nhìn nhầm đâu.
" - Thường Hi quả quyết.
"Được rồi.
Chúng ta vào xem bố thế nào đã nhé.
" - Phương Thần Duật đặt tay lên vai cô.
A Vũ ngồi trước ghế phòng cấp cứu, gương mặt hiện rõ sự lo lắng, đôi mày nhíu chặt.
"Tiểu thư.
" - A Vũ nhìn thấy hai người liền đứng dậy.
"Bố tôi thế