Tại quầy bar, một người đàn ông đang thưởng thức ly rượu Brandy đắt đỏ trong tay mình.
Gương mặt anh góc cạnh, ánh sáng từ những bóng đèn chiếu vào khiến cho từng đường nét đều hoàn hảo như một bức tượng tạc.
Anh rút ra chiếc điện thoại từ trong túi quần Âu, bấm vào danh bạ, tìm tên Tử Kỳ Tân sau đó nhấn gọi đi.
Đầu dây bên kia rất nhanh liền nghe máy.
"Nghe đây Phương tổng, tôi còn tưởng Phương Thần Duật cậu quên có người bạn là tôi rồi đấy.
" - Giọng nói ở đầu dây bên kia mang theo sự trêu chọc.
"Xin lỗi trước nhé, dạo này bận quá.
" - Phương Thần Duật cười nhẹ một tiếng.
"Có chuyện gì đấy? "
"Rảnh không? Ra làm với tôi vài ly.
"
...****************...
Mười lăm phút sau, ngoài cửa một người mặc áo sơ mi và quần tây đơn giản đi vào, Tử Kỳ Tân nhìn xung quanh như là đang tìm gì đó.
Một lát sau, anh tiến về phía người đàn ông mặc Âu phục chỉnh tề đang ngồi ở một góc rồi kéo ra một cái ghế ngay bên cạnh, ngồi xuống.
"Lâu rồi không gặp.
"
"Lâu rồi không gặp.
"
Cả hai cùng lúc lên tiếng, sau đó liền nhìn nhau cười.
"Làm sao thế, tâm trạng không tốt à? "
"Vẫn là chỉ có cậu mới hiểu tôi nhất.
"
"Thế để tôi đoán thử nhé? Thất tình à? "
Bị Tử Kỳ Tân hỏi, Phương Thần Duật im lặng, lắc lắc ly rượu trong tay.
Một hồi sau đó mới lên tiếng trả lời:
"Cũng gần giống thế.
"
...****************...
A Vũ lái xe trực tiếp đưa Thường Hi về nhà mình, anh xuống xe trước rồi vòng qua ghế phuk mở cửa, Thường Hi vì quá mệt nên đã hơi mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng động thì liền mở mắt ra.
"Tới rồi sao? " - Giọng cô gái có hơi khàn.
Chắc là do lúc nãy đã khóc.
Vào bên trong, Thường Hi nhìn xung quanh một lượt.
Cô từng đến đây một lần, cũng không nhớ rõ là để làm gì nhưng căn nhà vẫn y nguyên như trong ký ức.
"Nhà tôi có ba phòng, một phòng của tôi, một phòng tôi dùng để chứa đồ.
Còn một phòng trống bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp cho tiểu thư.
Tạm thời… cô cứ ở lại đây đã nhé? " - A Vũ bảo cô ngồi trên sofa đợi anh đi sửa soạn lại phòng.
"Ừm, cảm ơn anh.
Nhưng mà, tôi không có đồ thay.
" - Thường Hi có hơi ngại, vì để người khác phải thấy mình chật vật thế này.
"Xin lỗi, người tôi bị ướt…"
"Thật ra, nếu tiểu thư không để ý, có thể mặc tạm đồ của em gái tôi, nó cũng trạc tuổi tiểu thư thôi nên đồ của nó tôi nghĩ cô có thể mặc vừa.
Nó có lên đây chơi với tôi vài lần nên quần áo vẫn còn để lại…" - A Vũ cảm thấy mình nói những lời này có chút dư thừa, cô là một thiên kim tiểu thư cao quý, sao có thể đi mặc đồ của người khác.
Nhưng ý nghĩ này của anh nhanh chóng liền bị Thường Hi dập tắt.
"Thật sao? Thế thì tốt quá.
" - Thường Hi cong môi mỉm cười.
Thật ra cô không kén chọn, thay vì đua đòi như những cô thiên kim tiểu thư khác, Thường Hi tiếp xúc gần hơn với xã hội bên ngoài nên cô không hề kiêu căng chút nào.
Sau khi sửa soạn xong, A Vũ nấu cho cô một bát cháo.
Hai người ăn xong, Thường Hi về phòng tắm rửa qua loa một chút sau đó lên giường, mệt mỏi quá độ nên cô liền thiếp đi ngay.
...****************...
Sáng hôm sau, A Vũ dậy sớm làm bữa sáng, lúc này chỉ mới 7 giờ nên Thường Hi vẫn còn ngủ, anh cũng không gọi cô dậy làm gì.
Làm thức ăn xong anh lái xe ra bệnh viện một lát.
Thường Trạch Minh đã tỉnh lại, tình trạng sức khỏe của ông cũng khá lên nhiều.
Bây giờ ông đang nằm ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Tuy là tất cả tài sản Thường thị đều đã bị niêm phong, nhưng Thường Trạch Minh