Cạch! Tiếng cửa phòng bệnh mở ra.
Thường Trạch Minh cứ tưởng là A Vũ quay lại nên cũng không nói gì, hai mắt ông vẫn đang nhắm lại.
"Bố.
" - Thường Hi gọi.
Thường Trạch Minh nghe thấy tiếng con gái mình liền quay lại.
"Thường Hi, con đến đây với ai? "
"Con đến một mình.
Hôm nay A Vũ đưa con sang nhà Hoắc Lê chơi nhưng cô ấy đột nhiên có việc nên tiện đường đưa con vào đây luôn."
Thường Trạch Minh cứ nghĩ Thường Hi mới đến thôi.
Nhưng thật ra cô đã đến từ lâu, tất cả nội dung cuộc nói chuyện lúc nãy của Trần Huy với ông Thường Hi đã nghe toàn bộ.
"Bố… "
"Sao con? "
Thường Hi ngập ngừng mãi vẫn không nói.
Chuyện lúc nãy, cô nghe hết, cô cũng hiểu hết.
Chỉ là lúc này cô đang suy nghĩ.
Điều kiện Trần Huy đưa ra cũng không phải là quá lớn lao gì đối với hoàn cảnh như bây giờ.
Ngày nào cô cũng dằn vặt chính mình vì không thể làm được gì để giúp bố mình, bây giờ có cơ hội cô không thể bỏ lỡ.
"Con có chuyện gì à, sao lại không nói gì? "
Thường Hi hít vào một hơi.
"Bố, lúc nãy ở ngoài cửa con đã nghe toàn bộ chuyện bố nói với người đàn ông kia.
Con… "
"Con nghe rồi sao? " - Thường Trạch Minh ngắt lời cô.
"Dạ.
"
"Con hãy coi như chưa nghe thấy gì.
Đừng nghĩ nhiều nữa.
"
"Bố, con cảm thấy chỉ cần con chịu gả cho người kia…"
"Con đang ăn nói hồ đồ gì đó? Con gái của bố không phải là thứ hàng hóa đem ra để trao đổi lợi ích.
Huống hồ con đường đường là thiên kim tiểu thư Thường thị, nếu đồng ý chẳng phải là đang tự hạ thấp bản thân mình xuống hay sao? Không những bản thân con mà cả Thường thị cũng sẽ không còn giá trị nữa.
" - Thường Trạch Minh có hơi lớn tiếng nên hơi khó thở một chút.
Thường Hi lo lắng đứng lên ôm vai ông.
"Bố! Bố đừng xúc động quá.
"
"Con gái, bây giờ bố chỉ còn có mỗi con thôi.
"
Thường Hi thở dài một tiếng.
Đợi sau khi Thường Trạch Minh hòa hoãn lại, cô lại nói tiếp:
"Bố, hãy để con giúp bố một lần thôi.
Đối phương là Phương thị đó bố à.
Tuy rằng con không biết người kia là ai, nhưng người của Phương thị không phải là người không giữ uy tín.
Con tin là họ sẽ không làm khó dễ con đâu."
"Con gái… "
"Bố!" - Thường Hi xuống giọng năn nỉ.
Tuy rằng thật sự cô cũng không muốn phải tới mức dùng chính bản thân mình ra để tráo đổi điều kiện.
Nhưng cái mà cô dùng chính mình để đổi lại lại chính là danh tiếng, tài sản của Thường thị và của cả Thường gia.
Rõ ràng là bố cô bị kiện oan nhưng cũng chẳng làm được gì.
Mỗi lần đến bệnh viện thăm Thường Trạch Minh, ngoài cửa lúc nào cũng có cảnh sát canh gác, cô cảm giác như bố mình thực sự là tội phạm.
Thường Hi không muốn phải sống trong cảnh này nữa.
Chỉ có cô mới có thể giúp được Thường thị.
"Bố, con quyết định rồi.
Lần này con sẽ giúp bố lấy lại Thường thị, hãy tin con.
"
Thường Trạch Minh giận