Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Thời gian dường như dừng lại.
Khi Diệp Hải Triều nhìn thấy Diệp Phồn Tinh ở bên ngoài thang máy, trong
mắt hắn lóe lên một thoáng kinh ngạc. Nhưng, hắn nhanh chóng cất giấu
cảm xúc, nở nụ cười nho nhã quen thuộc.
“Phồn Tinh.” Hắn gọi cô thân thiết giống như trước đây.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của hắn, nhìn thấy nụ cười lịch thiệp của
hắn, vẻ mặt Lục Phồn Tinh cứng đờ, hai chữ “đàn anh” vừa muốn bật thốt
ra khỏi miệng theo bản năng, lại bị cô kiên quyết nuốt xuống.
Sau cùng, cô chỉ lễ phép cất tiếng chào: “Em chào thầy Diệp.”
Giản Chấn cuối cùng cũng đưa mắt nhìn cô. Còn nụ cười của người đang ở trong thang máy rõ ràng thoáng sững lại.
“Đã lâu không gặp, em cũng học được cách khách sáo với đàn anh rồi.” Ngay
sau đó, hắn lại nở nụ cười ấm áp như gió xuân, đoạn đứng dịch sang bên
và nói: “Mau vào đi, cửa thang máy sắp đóng lại rồi.”
Lục Phồn Tinh cười gượng, nhưng đôi chân lại chẳng hề nhúc nhích, hiển nhiên là cô đang do dự.
Giản Chấn cau mày, sốt ruột nói: “Rốt cuộc có vào hay không đây?”
“À, vào chứ.”
Giản Chấn và Diệp Hải Triều đã thúc giục, Lục Phồn Tinh không tiện kiểu cách nữa, đành bấm bụng bước vào thang máy. Giản Chấn nối gót cô, cửa thang
máy đóng lại.
Ba người trong không gian kín mít của thang máy, Lục Phồn Tinh có cảm giác không khí loãng đi, hít thở trở nên
khăn, đầu óc của cô hiện giờ vẫn còn lơ mơ. Đến phòng tập làm thêm từng
ấy thời gian cũng chưa bao giờ gặp Diệp Hải Triều. Kết quả vậy mà lại
đúng lúc chạm mặt hắn trong lần cuối cùng đi thang máy của tòa nhà này,
trong buổi tối cuối cùng làm việc ở đây. Xem ra, ông Trời đúng thật là
đang cố tình muốn trêu cô.
Lục Phồn Tinh chỉ biết cười buồn trong lòng.
Cô không để ý hai người đàn ông trong thang máy đều đang nhìn cô với ánh
mắt chăm chú, mỗi người đều ôm suy nghĩ riêng trước dáng vẻ yên lặng như thiếu nữ chốn khuê các lúc này của cô.
Khuôn mặt trẻ
trung của một nam, một nữ ở trước mắt ngập tràn hơi thở thanh xuân. Hai
người họ đứng cạnh nhau trông rất đẹp đôi, còn cô gái mang theo vẻ xa
cách rõ mồn một. Trái tim Diệp Hai Triều như bị kim đâm, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, hỏi: “Phồn Tinh, em đến đây tập à?”
“Vâng, em đến… đến tập.” Lục Phồn Tinh vô thức lựa chọn nói dối, sau đó chột
dạ liếc sang Giản Chấn ở bên cạnh, sợ anh ta vạch trần lời nói dối của
cô.
“Cậu này là?” Diệp Hải Triều nhìn ra được cô và Giản
Chấn có quen biết nhau, nên không khỏi tò mò về mối quan hệ giữa hai
người họ.
Giản Chấn trông như đang im lặng, nhưng trên
thực tế, tất cả sự chú ý của anh ta đã đặt cả vào cô gái ở bên cạnh.
Trong lúc anh ta chưa kịp có phản ứng, Lục Phồn Tinh đột nhiên khoác tay anh ta một cách thân mật chưa từng có, rồi nói một câu khiến anh ta
không kịp trở tay.
“Đàn anh, đây là bạn trai em. Em đi tập cùng anh ấy.” Nụ cười trên mặt Lục Phồn Tinh rạng rỡ quá mức.
Giản Chấn lạnh lùng quay đầu sang, Lục Phồn Tinh vội nở nụ cười cực kỳ nịnh
nọt với anh ta. Vẻ mặt này của cô rõ ràng là đang cầu xin “Làm ơn, phối
hợp tí đi mà!”
Khuôn mặt tươi cười cô của như ly kem ngọt ngào, ấy thế mà lại khiến người ta rất muốn liếm một chút. Giản Chấn
rốt cuộc cũng không nỡ lòng nào vạch trần Lục Phồn Tinh, còn rất phối
hợp làm đạo cụ hình người của cô.
Mà trong cùng không
gian kín này, Diệp Hải Triều cũng rất lúng túng, nụ cười trên mặt cũng
sắp vỡ vụn đến nơi. Dù hắn giàu sức tưởng tượng đến đâu cũng không ngờ
được rằng lần đầu tiên gặp lại Lục Phồn Tinh sau khi chia tay, lại bắt
gặp cô và bạn trai mới của cô bên nhau.
Còn người bạn trai mới của cô, bất kể là vẻ ngoài hay khuôn mặt trẻ trung, đều khiến người bạn trai cũ là hắn cảm thấy tự ti.
“Thật sao?” Diệp Hải Triều cười ha ha, giữ vững phong độ, “Vậy, em giới thiệu chút đi!”
“Thôi khỏi ạ.” Lục Phồn Tinh liền xua tay, “Không khéo ngày mai bọn em sẽ chia tay, chẳng có gì để giới thiệu đâu.”
“Có biết nói tiếng người không đấy?” Giản Chẫn vẫn luôn đóng vai người câm
từ nãy giờ, cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa, bèn lên tiếng, rành
rành là rất không hài lòng với cách dùng từ của cô.
“Miễn cưỡng xem như biết một ít…” Lục Phồn Tinh rụt cổ lại, nhìn anh ta chằm
chằm, nói: “Không khéo… ngày kia chúng ta… sẽ chia tay. Anh xem thế này
đã xem như là… tiếng người chưa?”
“Đồ hâm!” Giản Chấn mắng cô. Đúng lúc ấy, cửa tháng máy mở ra, anh ta hất tay Lục Phồn Tinh ra, sải bước đi ra khỏi thang máy.
“Này, anh chờ em với!” Lục Phồn Tinh cuống đến mức cũng co cẳng đuổi theo
Giản Chấn. Đuổi theo anh ta được mấy bước, cô mới nhớ ra còn có một khán giả đặc biệt vẫn đứng ở đằng sau, liền quay đầu lại, áy náy nói với
Diệp Hải Triều: “Đàn anh… tạm biệt anh nhé!”
“Em đi đi!” Diệp Hải Triều rất thoải mái, còn vẫy tay giống như một người đàn anh khóa trên tốt bụng dễ gần.
Nhưng sau khi Lục Phồn Tinh quay đầu đi mất, chiếc mặt nạ người đàn anh khóa
trên tốt bụng cuối cùng cũng vỡ tan tành. Hắn chán nản nhìn theo cô gái
đang đuổi theo sau chàng trai ở bên ngoài cửa, sự cô đơn trong mắt như
thể sương mù dày đặc, hồi lâu vẫn không tan đi.
Hắn ngẩng đầu lên, trên bầu trời đêm nay có lấy một ngôi sao.
Diệp Hải Triều đứng trong bóng tối.
Những ngôi sao của hắn cuối cùng đã tìm được bầu trời của mình, đồng thời
cũng đã mang theo tất cả ánh sáng đã từng dành cho hắn.
Ở ven đường.
Giản Chấn tức giận mở cửa xe của mình, đang định ngồi vào trong xe thì
ngoảnh đầu lại thấy Lục Phồn Tinh đứng ngay sau anh ta, hai tay đặt lên
ghi đông chiếc xe đạp cà tàng của cô và nhìn anh ta hệt một cô vợ nhỏ.
Giản Chấn quả chừng sắp tức điên lên được. Anh ta bó tay với việc cô ngang
ngược và nói năng linh tinh, bây giờ biết cô đang giả vờ đáng thương,
nhưng anh ta vẫn bó tay với cô.
Giản Chấn thở dài, năm xung tháng hạn, cứ bắt anh ta đụng phải yêu quái Lục Phồn Tinh này.
“Giản Chấn…”
Giản Chấn phớt lờ cô.
“Đàn anh Giản ơi…”
Anh ta vẫn ngó lơ cô.
Lục Phồn Tinh nhìn bóng lưng như con lừa bướng bỉnh của Giản Chấn, khẽ cắn môi: “Anh Giản ơi…”
Con lừa bướng bỉnh rốt cuộc cũng cử động, xị mặt hỏi cô với giọng điệu cáu kỉnh: “Làm sao?”
“Trông anh đang rất giận dữ. Có điều, nói thật, tôi thực sự không understand
cơn giận của anh.” Lục Phồn Tinh bối rối nói. Thấy Giản Chấn ngồi vào
ghế lái, cô khuyên can: “Anh khoan hãy lái xe đã. Lái xe khi có tâm
trạng rất dễ bị người ta cho là đang trút giận trên đường, lại còn dễ bị nổ lốp.”
“Lục Phồn Tinh, tối nay cô lên cơn dở hơi hả?”
Giản Chấn lại chui ra khỏi xe, cau mày, “Không biết nói tiếng người thì
tránh xa tôi ra!”
Người ta cũng đã đuổi cô đi, Lục Phồn
Tinh đương nhiên không thể tiếp tục mặt dày mày dạn nữa. Cô cúi đầu, đẩy chiếc xe đạp rách của mình, chuẩn bị rời đi.
Quan hệ giữa cô và Giản Chấn từ trước đến giờ luôn không tốt, hôm nay anh ta tức giận như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Giản Chấn nhác thấy cô đẩy xe định đi thật thì nổi điên: “Chưa nói cho rõ ràng đã muốn chạy! Cô quay lại đây ngay cho tôi!”
“Chẳng phải anh bảo tôi cút sao?” Lục Phồn Tinh lẩm bẩm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đẩy xe trở lại nghe dạy bảo: “Tôi xin lỗi, lần sau tôi không nói lung
tung nữa!”
Cô cảm thấy rất xấu hổ. Lúc đó, Diệp Hải Triều đứng trước mặt cô, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nhưng thực ra là đang
dò xét, dò xét xem có phải cô vẫn chưa thoát ra khỏi sự tổn thương mà
hắn gây ra cho cô hay không. Người có tính tình mạnh mẽ như cô sao có
thể chịu được sự thương hại từ hắn? Trong lúc kích động, cô đã nói dối
hắn rằng Giản Chấn là bạn trai của cô.
Chưa có sự cho
phép của người ta đã mang người ta ra làm lá chắn. Hiện giờ, Lục Phồn
Tinh đang rất hối hận. Suy cho cùng, tấm lá chắn này là Giản Chấn vạn
người mê đấy.
Tấm lá chắn đắt đỏ đó không phải là thứ mà cô có thể dùng được…
“Lục Tiểu Phương, tôi trở thành bạn trai cô khi nào thế?”
Lúc này, Giản Chấn đã biến thân thành con rồng phun lửa: “Cô có hiểu quy trình không đấy?
Hả? Cô đã bày tỏ tình cảm với tôi chưa? Chưa thổ lộ mà đã dám tự ý cho
mình là bạn gái của tôi, chưa có sự đồng ý của tôi đã dám quyết định
thời gian chia tay. Nom tôi giống con lừa ngốc bị cô dắt mũi suốt một
đường sao?”
Lục Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn lướt qua khuôn
mặt bừng bừng lửa giận của Giản Chấn, lại tưởng tượng ra cảnh cô dắt anh ta đi khắp đầu đường cuối ngõ, thì không nhịn được bèn phì cười.
“Cô còn cười!” Giản Chấn tưởng chừng như sắp bùng nổ.
Lục Phồn Tinh lập tức nín cười, cun cún đứng chờ anh ta dạy bảo.
“Gã đó là ai?” Giản Chấn nhận ra sự trầm lặng của cô, nhạy bén nắm bắt được điểm mấu chốt của vấn đề, “Vì sao lại lừa anh ta rằng tôi là bạn trai
của cô?”
Ánh mắt Lục Phồn Tinh né tránh Giản Chấn, cô không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.
Nếu ăn ngay nói thật thì Giản Chấn có thể tha thứ và hiểu cho sự mạo phạm của cô tối hôm nay không?
Nhưng sau khi nói thật ra, ví thử anh ta để tâm rồi đi nghe ngóng thì sẽ biết chuyện cô từng bị người ta “đá” rất thảm, nghĩ vậy thôi mà đã cảm thấy ê mặt.
Về sau sẽ không thể đứng ưỡn ngực thẳng lưng trước mặt người này.
Thể diện là thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng, giữa nói thật và “chém gió”, Lục Phồn Tinh vẫn chọn vế sau.
Cô ngoan ngoãn đáp: “Đó là đàn anh học cùng chuyên ngành với tôi. Tôi
nhiều đàn anh học cùng ngành lắm. Trước kia, tôi đánh cược với họ rằng
sẽ tìm được một người bạn trai đẹp trai lóa mắt. Kết quả cứ thua suốt,
quả thật không nuốt trôi cục tức này, vừa khéo hôm nay anh lại có mặt,
tôi bèn nghĩ năm nay phải gỡ lại bàn thua. Chung quy, người có thể đẹp
trai đến lóa mắt ở xung quanh tôi, hình như cũng chỉ có anh Giản anh…”
Những lời dỗ dành ngon ngọt của cô đã dập tắt lửa giận toàn thân của Giản
Chấn một cách đầy kỳ diệu, nhất là câu “anh Giản” khiến Giản Chấn thoải
mái hết cả người, thậm chí còn hơi nhếch khóe miệng, cho thấy tâm trạng
vui vẻ của anh ta lúc này.
“Ăn hại! Bình thường mồm miệng ghê gớm thế mà đến thời điểm quan trọng còn phải dựa vào tôi mới giành
lại được phần thắng.” Anh ta chế giễu cô, nét mặt mang theo vẻ khinh
thường. Dù sao, tuyệt đối không được để Lục Phồn Tinh phát hiện ra cõi
lòng anh ta kì thực đang phơi phới.
“Đúng vậy, anh Giản
của tôi đẹp trai dã man!” Lục Phồn Tinh ngoài miệng ra sức nịnh Giản
Chấn, nhưng ánh mắt nhìn anh ta lại chẳng khác gì đang nhìn một con lừa
ngốc.
Giản Chấn không hề hay biết bản thân đã bị coi là
con lừa ngốc, bởi vì những lời dỗ ngon dỗ ngọt của Lục Phồn Tinh, anh ta thậm chí bắt đầu ôn hòa với cô: “Nợ ơn tôi thì nhớ kỹ cho tôi đấy,
không phải chỉ một bữa cơm là xong đâu. Để tôi ngẫm xem, tôi còn một
đống quần áo chưa giặt, vừa hay cô đã thất nghiệp, vậy thì đến đầu quân
cho tôi đi! Sáng mai đến giặt đống quấn áo kia cho tôi!”
Lục Phồn Tinh lập tức có cảm giác cô mới chính là con lừa ngốc.
Cô trợn mắt với Giản Chấn, nghiến răng nói: “Trông tôi giống bác gái dọn vệ sinh thế sao?”
“Không phải là giống, mà căn bản chính là vậy!” Giản Chấn nhìn cô: “Không phải lườm tôi, tôi đang trợ giúp cho người thất nghiệp có việc làm trở lại
mà thôi. Mỗi lần một trăm tệ, có làm không?”
“Không làm!” Lục Phồn Tinh nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi nói cho Giản Chấn anh
biết nhé, tôi là người sắp khởi nghiệp. Về sau, nếu công việc có tiền
lương thấp hơn bốn chữ số thì đừng có tìm tôi thảo luận!”
“Có triển vọng! Giờ còn chưa có công việc gì mà đã nâng giá bản thân lên
trước rồi!” Giản Chấn lấy việc trêu chọc cô làm niềm vui: “Lục Phồn
Tinh, cô đúng là đần đến mức đáng yêu đấy!”
Rõ ràng là
anh ta không đếm xỉa đến những lời nói muốn lập nghiệp của cô. Lục Phồn
Tinh càng hạ quyết tâm, phải làm lớn một phen. Mọi thứ đều nằm ở con
người, nếu chị Đới Lộ đã lập nghiệp thành công thì không có lí gì mà Lục Phồn Tinh cô lại thất bại.
Trên đường Giản Chấn đưa Lục
Phồn Tinh về trường, cô hỏi anh ta về việc anh ta và Lí u đến thăm phòng tranh chiều nay. Giản Chấn cũng không giấu giếm cô, kể về dự định của
anh ta.
“Tôi với Lí u định mở một văn phòng, cậu ta
chuyên thiết kế nội thất, tôi chuyên thiết kế kiến trúc. Hai năm nay,
làm dự án cho ông chủ, bọn tôi cũng đã tích lũy được kinh nghiệp. Hiện
tại ông chủ không quan tâm đến những đơn hàng nhỏ, toàn phó mặc cho tụi
tôi làm. Phòng ký túc xá không phải là nơi có thể bàn chuyện công việc,
nên tụi tôi quyết định nên tìm địa điểm mở văn phòng hẳn hoi.”
Lục Phồn Tinh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Giá sang tay của chị Đới là ba
trăm nghìn tệ. Diện tích mà các anh cần, tính ra phải mất một trăm hai
mươi nghìn tệ, đúng không?”
“Một trăm hai mươi nghìn tệ?” Giản Chấn hừ nhạt, “Dự toán của tôi chỉ bảy mươi nghìn tệ thôi.”
Lục Phồn Tinh choáng: “Bảy mươi nghìn tệ? Chị Đới sẽ chấp nhận cái giá lỗ vốn này sao?”
“Sao không?” Giản Chấn liếc nhìn cô, “Hai ngày nữa, bên phía đối diện của
Lạc Thần sẽ mở một phòng tranh có quy mô cấp giáo viên còn lớn hơn đẹp
hơn cả Lạc Thần. Cô thấy đến lúc đó chị Đới có còn sức giữ nguyên mức
giá ba trăm nghìn tệ không?”
Nghe xong, Lục Phồn Tinh ủ
rũ hẳn. Đối diện của Lạc Thần sắp mở một phòng tranh lớn hơn? Sao cô
không nghe nói về việc này nhỉ? Cạnh tranh khóc liệt như vậy, một sinh
viên đại học gà mờ như cô còn có thể tiếp nhận được “gian hàng” Lạc Thần không đây?
Lục Phồn Tinh vô cùng băn khoăn.
Mang theo tâm trạng nặng nề xuống khỏi xe Giản Chấn, cô vẫn đang phân vân
giữa “khởi nghiệp” và “không dám khởi nghiệp”, kết quả là lại nghe thấy
người đàn ông trên xe BWM gọi: “Này, Lục Phồn Tinh!”
Lục Phồn Tinh mờ mịt quay đầu lại.
Giản Chấn vén mí mắt: “Nhớ bổ sung quy trình cho tôi đấy!”