Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Sự đối đáp bình tĩnh của Lục Phồn Tinh khiến những người có mặt đều thầm
giơ ngón tay cái lên trong lòng. Nhan Tiêu Lộ rõ ràng là không mang theo thiện chí khi đến đây, nhưng Lục Phồn Tinh chẳng e sợ mà còn rất khiêm
tốn nâng cô ta lên vị trí “đàn chị”. Nhan Tiêu Lộ là người thông minh,
tin rằng cô ta sẽ giữ phong độ của một người lớn nên có trong bữa cơm
hôm nay, không cố ý làm khó dễ Lục Phồn Tinh nữa.
Đới Lộ
không biết nội tình, còn phụ họa thêm câu: “Tớ có thể làm chứng cho điều này. Lần trước cậu về nước làm triển lãm, tớ còn gặp Lục Phồn Tinh đi
xem triển lãm đấy.”
“Thật à?” Giọng điệu của Nhan Tiêu Lộ toát ra vẻ thờ ơ, hiển nhiên là cô ta ôm thái độ hoài nghi với cái gọi
là “ngưỡng mộ” của Lục Phồn Tinh. Có lẽ theo cô ta thấy, đây chẳng qua
là suy nghĩ muốn so bì với cô ta của một cô nhóc vẫn còn đang học vẽ
trong tháp ngà như Lục Phồn Tinh mà thôi.
Việc một con kiến không biết Trời cao Đất dày lại muốn so sức mạnh với một con voi sẽ chỉ khiến người ta càng xem thường hơn.
“Không ngờ em còn là fan của chị đấy.” Những lời nói của cô ta mang theo gai
nhọn rõ mồn một, “Chị còn tưởng em chỉ là fan của Hải Triều nhà chị.”
Nhan Tiêu Lộ nói chuyện sặc mùi thuốc súng như này làm cho bầu không khí
trong phòng khách có phần đông cứng, ngay cả Đới Lộ cũng nhận ra có điều gì là lạ, vì vậy không nói năng bỗ bã nữa.
“Đó là lẽ tất nhiên.” Lục Phồn Tinh vờ như không hiểu sự giễu cợt ngấm ngầm của Nhan
Tiêu Lộ, “Các anh các chị đều tài giỏi hơn em, nên tất nhiên em là fan
của các anh chị rồi.”
“Trò còn dám nói? Fan với chả
phiếc, sao không thấy ai làm fan của trò thế?” Người mở miệng lần này
chính là thầy Phó – người nhiều tuổi nhất trong phòng khách. Ông nghiêm
mặt, trông như đang răn dạy học trò nhưng thật ra là đang đứng ra giải
vây cho Lục Phồn Tinh, “Cam lòng làm kẻ tầm thường, uổng công thầy dạy
trò bao nhiêu năm qua. Vào bếp bưng sủi cảo ra đây. Sủi cảo bên phải
trong nồi là sủi cảo dưa muối thầy làm riêng cho trò đấy.”
Trên mặt Lục Phồn Tinh đâu có nét thất vọng nào khi bị dạy bảo, cô cười hì
hì đáp: “Thầy tốt với em nhất.” Sau đó, cô nhanh chân đi vào trong bếp.
Vẻ mặt mất tự nhiên của những người khác trong phòng khách đều nhẹ nhõm
hơn phần nào. Họ biết tiếp sau đây hẳn là đã có thể yên ổn dùng bữa.
Thầy Phó trông như đang dạy bảo học trò, nhưng thật ra nghe giọng điệu
của hai thầy trò là biết ông rất thương cô học trò bé nhất này, và cũng
không ngại để mọi người biết rằng ông rất thương cô. Cho nên, Nhan Tiêu
Lộ còn dám bắt chẹt Lục Phồn Tinh ở nhà ông nữa, thì đó chính là không
nể mặt ông.
Rốt cuộc Nhan Tiêu Lộ cũng bơn bớt lại. Cô ta mỉm cười muốn chuyện trò với thầy Phó đôi câu, nhưng ông lại lạnh nhạt
quay đầu đi chỗ khác, niềm nở bảo các học trò cầm đũa lên, duy chỉ không buồn liếc cô ta lấy một cái.
“Em ngồi đi!” Diệp Hải
Triều vỗ vào lưng Nhan Tiêu Lộ, đợi cô ta ngồi xuống mới hờ hững nhắc
nhở cô ta bằng giọng nói chỉ đủ hai người họ nghe thấy: “Yên lặng ăn cơm đi, đừng làm kẻ khiến mọi người phải ghét.”
Sắc mặt Nhan Tiêu Lộ trở nên rất khó coi, nhưng ngại đang có đông người ở đây nên cô ta đành nín nhịn, còn ân cần gắp một miếng sủi cảo vào trong bát của
Diệp Hải Triều. Trong con mắt của những người ngồi cùng bàn, tình cảm
của cặp đôi này thực sự thắm thiết đến độ không thể phá vỡ.
Khi đi ra khỏi phòng bếp, Lục Phồn Tinh vừa vặn nhìn thấy màn ngọt ngào đó.
Cô thầm lấy làm lạ, ví thử cô nhìn thấy cảnh này vào hơn một tháng trước
thì chắc chắn sẽ đau lòng đến mức chẳng thiết sống nữa. Nhưng, vì sao
bây giờ lại không hề có cảm giác đau lòng nhỉ?
Lẽ nào bởi vì hiện tại cô đã có anh bạn trai nam thần?
Trên bàn cơm, Đới Lộ sắp di dân trở thành tâm điểm trò chuyện của mọi người, cuối cùng không biết từ lúc nào mà chủ đề lại chuyển đến phòng vẽ tranh Lạc Thần của cô ấy.
Chị Ngô hỏi: “Em đã đổ bao nhiêu tâm huyết vào phòng vẽ tranh ấy, đợt trước mới nghe nói là em muốn chuyển
nhượng mà ngày mai đã đi rồi. Em xử lý xong chuyện của phòng vẽ tranh
chưa?”
Nghe bọn họ nói chuyện đến đây, Lục Phồn Tinh lập
tức chẳng còn lòng dạ nào mà ăn uống. Cô thầm mắng mình chiều nay vui
quá, lại quên không nhắc Đới Lộ kín miệng giùm cô. Nếu để người thầy đã
gửi gắm biết bao kỳ vọng ở cô phát hiện ra cô không đặt tâm tư vào việc
vẽ tranh thì ông sẽ nổi trận lôi đình là cái chắc.
Trong
lúc cô đang hoang mang, Đới Lộ đã vứt hẳn kiêng dè để nói chuyện sau khi đã uống hai ly rượu vang vào bụng. Hình như cô ấy đã quên béng chuyện
một trong số những người đã tiếp nhận phòng tranh là Lục Phồn Tinh cũng
đang có mặt trên bàn ăn.
“Khó chuyển nhượng chị ạ.” Đới
Lộ nói với giọng điệu ca cẩm: “Phía đối diện khai trương một phòng vẽ
tranh mới vào đúng thời điểm chuyển nhượng mấu chốt, căn bản là chả ai
dám tiếp nhận. Cuối cùng có mấy sinh viên hùn vốn… Hầy…”
Lúc này, rốt cuộc Đới Lộ đã nhớ ra Lục Phồn Tinh, cô ấy đưa mắt nhìn sang
Lục Phồn Tinh đang ngồi đối diện, rành rành là sẽ khai ra cô ngay ở giây tiếp theo.
Lục Phồn Tinh sốt ruột, liền đột ngột đứng
lên gắp một miếng sủi cảo dưa muối vào trong bát của Đới Lộ trước mặt
mọi người, nói với giọng gấp gáp: “Chị ơi, chị nếm thử sủi cảo dưa muối
đi ạ, ngon lắm!”
Sự vồn vã của Lục Phồn Tinh khiến mọi người đều đổ dồn mắt nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Nhất là Nhan Tiêu Lộ. Ánh mắt của cô ta nhìn Lục Phồn Tinh như thể muốn xuyên thấu xương cốt của cô, đâm sâu vào lồng ngực cô.
Lục Phồn Tinh không thích ánh mắt lạnh thấu xương đó của Nhan Tiêu Lộ.
May mà Đới Lộ vẫn chưa say, nên nhanh chóng hiểu ra đây là Lục Phồn Tinh
không muốn để mọi người biết chuyện. Cô ấy nhanh chóng chuyển đề tài:
“Các bạn trẻ bây giờ có nhiều ý tưởng hơn chúng ta hồi đó, thật sự
ngưỡng mộ các bạn ấy. Tương lai sẽ còn rất rộng mở.”
“Ký
hợp đồng chưa?” Nhan Tiêu Lộ tươi cười nâng ly lên chạm ly với Đới Lộ,
“Đám trẻ tầm hai mươi tuổi bây giờ lật lọng lắm, cậu phải cẩn thận đấy!”
Lục Phồn Tinh cúi đầu xuống, trong ánh mắt đầy vẻ không phục, nếu nói về
lật lọng thì có ai bằng được với Nhan Tiêu Lộ. Huống hồ, chẳng lẽ cô ta
chưa từng trải qua cái thời tuổi trẻ sao? Cần gì phải chê bai bản thân
còn hai bàn tay trắng trong quá khứ, chỉ bởi sự thành công ở hiện tại?
Trái lại, Đới Lộ lại lên tiếng bảo vệ: “Toàn những đàn em khóa dưới đáng tin cả, các em ấy nói chuyện rõ ràng đâu ra đấy, đáng tin cậy hơn tớ
nhiều.”
Chủ đề này được bỏ qua một bên.
Bữa cơm kết thúc với đủ loại chủ đề chuyện trò bình thường. Một bàn bừa
bộn, Lục Phồn Tinh chủ động ở lại thu dọn bát đũa. Đới Lộ còn chưa lên
máy bay mà đã thấm nỗi nhớ quê hương. Cô ấy uống đã ngà ngà say, còn lôi kéo hai đàn chị và Nhan Tiêu Lộ, lặp đi lặp lại câu: “Sau này phải liên lạc với em nhiều vào nhé, em sẽ về thường xuyên.”
Nhân
lúc mọi người không để ý, Diệp Hải Triều đi tới bên cạnh Lục Phồn Tinh,
nói nhỏ: “Anh xin lỗi, anh không biết cô ấy sẽ đến.”
Đối
với việc chủ động lấy lòng của hắn, phản ứng trực tiếp nhất của Lục Phồn Tinh là ngoảnh mặt đi, phớt lờ hắn và đi thẳng vào phòng bếp.
Cô đã nghe chán những lời “anh xin lỗi”, không có cách nào chặn được cái
miệng thích nói xin lỗi của hắn thì chỉ có thể tránh xa hắn một chút.
Tại lối vào phòng khách, Nhan Tiêu Lộ chủ động đề nghị đưa Đới Lộ về: “Để
em đưa Đới Lộ về cho, tiện thể đi uống cà phê với cô ấy luôn, sau này
không có nhiều thời gian để cùng nhau ôn chuyện nữa.”
“Anh yêu.” Cô ta gọi Diệp Hải Triều, “Em đi hẹn hò với Đới Lộ đây, anh về nhà sớm nhé!”
Diệp Hải Triều gật đầu chiếu lệ. So với sự nhiệt tình của cô vợ chưa cưới, tối nay hắn rất trầm lặng, trông không mấy vui vẻ.
Cũng khó trách hắn sầu não, mối tình tay ba này bắt đầu từ hắn và kết thúc
cũng bởi hắn. Vợ chồng thầy Phó phê bình hắn, hai đàn chị đã liệt hắn
vào hàng ngũ “đàn ông đểu”, chỉ còn hai đàn anh chín chắn lõi đời là có
thể nói chuyện với hắn. Tuy nhiên, họ cũng nhiều lần trách hắn, làm tổn
thương đến trái tim của cô em bé bỏng đã đành, lại còn dễ dàng bị Nhan
Tiêu Lộ dắt mũi.
Nhan Tiêu Lộ dường như không quan tâm
đến cảm nhận của chồng chưa cưới. Lúc ra đến cửa, cô ta còn quay đầu
lại, làm ra vẻ chu đáo nói: “Hải Triều, các chị và em Phồn Tinh ở xa,
anh nhớ đưa họ về nhé!”
Hay cho một cô vợ chưa cưới thật rộng rãi.
Lục Phồn Tinh hết sức khâm phục Nhan Tiêu Lộ, thủ đoạn của người phụ này
quả thật không phải diện vừa. Trước kia, Lục Phồn Tinh ngưỡng mộ con
người đầy tài hoa của cô ta, bây giờ sau khi tiếp xúc gần mới phát hiện
ra người phụ nữ này có sự khôn khéo của con buôn, toát ra từ tận xương
tủy, không phải là một nhân vật dễ đi chung.
Từ lâu đã
nghe đồn rằng những tác phẩm của cô ta đều là do bố cô ta vẽ, chỉ đề tên cô ta mà thôi. Hai năm nay, bố cô ta phải nằm viện vì bị đột quỵ, cô ta có ít tác phẩm hơn hẳn. Kiểu suy đoán này càng được bàn tán xôn xao hơn khi bản thân cô ta tiết lộ với các kênh rằng cô ta đang chuyển hướng
tập trung vào gia đình, chứ không phải đã “hết thời” như bên ngoài vẫn
nói.
Trong lòng Lục Phồn Tinh, thiên tài đã rớt giá, cùng lắm chỉ bằng một bữa cơm.
Cô mỉm cười từ chối: “Không cần phiền đến đàn anh đâu, bạn trai em sẽ đến đón ạ.”
“Ô, em có bạn trai rồi?” Quả nhiên, Nhan Tiêu Lộ là người có phản ứng mạnh nhất trong tất cả mọi người.
“Cậu chàng ấy đừng đẹp trai quá nhé!” Đới Lộ đã say đến mức chân nam đá chân chiêu, híp mắt lại và tiếp lời: “Đẹp trai nhất toàn trường, Lục Phồn
Tinh thật sự rất cừ! Em với Giản Chấn phải cố gắng lên!”
Trước mặt nhiều người quen thế này, Lục Phồn Tinh hiếm khi để lộ nụ cười ngượng ngùng mà hạnh phúc.
Chỉ có Diệp Hải Triều đang đứng trong góc khuất là mang vẻ mặt phức tạp.
Nhan Tiêu Lộ lặng lẽ liếc xéo chồng chưa cưới của mình, nhếch môi cười
mỉa mai.
Buổi tối cuồn cuộn sóng ngầm này cứ như vậy kết
thúc. Cuối cùng, Lục Phồn Tinh vẫn không làm phiền đến anh bạn trai mới
“nhậm chức” mà ngồi nhờ xe đàn chị về trường. Về đến phòng ngủ, các bạn
cùng phòng phát huy trí tưởng tượng, liên tục gặng hỏi cô với Giản Chấn
có chạy vào rừng cây tiến hành động tác không thể miêu tả “này nọ”
không? Lục Phồn Tinh bị mấy cô bạn quấn lấy, hết cách, bấy giờ mới nói
toạc
ra chuyện cô chuẩn bị khởi nghiệp, còn là khởi nghiệp cùng Giản
Chấn. Buổi chiều bọn họ đến phòng vẽ tranh Lạc Thần để thương lượng về
điều kiện chuyển nhượng, ngày mai sẽ ký hợp đồng. Sau này, cô sẽ là bà
chủ nhỏ có phòng vẽ tranh của riêng mình.
Trước mặt các
bạn cùng phòng, Lục Phồn Tinh bắt đầu tha hồ mường tượng về tương lai:
“Tớ muốn mở ba phòng vẽ tranh trong vòng ba năm, bốn phòng vẽ trong vòng năm năm. Về sau, tớ sẽ mở phòng vẽ tranh ở cả thành phố B, thành phố C, rồi sẽ có một ngày đưa phòng vẽ tranh ra thị trường…”
“Này, tỉnh lại đi!” Điền Vận không thể nghe tiếp được nữa, “Còn chưa lên
giường mà đã bắt đầu nằm mơ. Tớ nói cho cậu biết nhé, Lục Phồn Tinh, cậu tay trái ôm nam thần, tay phải ôm phòng vẽ tranh, cậu là người thắng
trong cuộc đời này rồi còn gì. Hừ hừ, tớ sửa soạn đêm nay trèo lên
giường cậu, ‘xơi’ cậu trước, giết cậu sau.”
“Cưng ơi, tha mạng cho tiểu nhân, tiểu nhân không dám đắc chí nữa.” Lục Phồn Tinh
chắp tay làm bộ nịnh nọt, “Tớ đây còn chưa hưởng thụ mùi vị kiếm tiền,
chờ phòng tranh của tớ được đưa ra thị trường thì cậu hãy xử lí tớ cũng
chưa muộn.”
“Không xử lí cậu cũng được, sau này phòng vẽ tranh của cậu cứ năng gọi mấy anh người mẫu non tơ vào, tớ muốn sờ mó từng người…”
Phòng 305 om sòm đến tận khuya, Lục Phồn Tinh là người ngủ muộn nhất. Việc
đàm phán thành công sang nhượng phòng vẽ tranh khiến cô phấn khởi đến
mức khó mà nhịn được. Đây là chuyện lớn trong đời cô, vì thế, cho dù tối nay đã gặp phải cặp đôi Diệp Hải Triều, rồi vợ chưa cưới của hắn gây
khó dễ với cô, cô cũng không để bụng. Đó đều đã là quá khứ của cô, mà
tương lai mới tinh của cô chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu.
Lục Phồn Tinh trằn trọc mãi không ngủ được, nhận ra bản thân nhất định phải tìm một người để chia sẻ tâm tình của mình lúc này.
Cô mở Wechat, bây giờ đã là 12 giờ rưỡi, có lẽ anh ta đã ngủ khì.
Lục Phồn Tinh gửi tin nhắn cho Giản Chấn với hi vọng mong manh.
Phồn Tinh: ‘Trai đẹp nhất giải ngân hà đã ngủ chưa ạ?’
Sau khi đợi được một phút, Lục Phồn Tinh vui mừng và bất ngờ đợi được tin nhắn trả lời của anh ta.
Jim Chấn: ‘Muộn thế này còn chưa đi ngủ, chê bản thân đẹp quá rồi phải không?’
Phồn Tinh: ‘Chả sao, bởi vì bạn trai em mù mà.’
Jim Chấn: ‘Nửa đêm còn chọc tức anh.’
Phồn Tinh: ‘Em không ngủ được, nghĩ đến việc sắp được làm bà chủ của Lạc Thần, phấn khởi ạ.’
Jim Chấn: ‘Phấn khởi hơi sớm đấy, còn chưa ký hợp đồng đâu. Hơn nữa, về sau sẽ có không ít khó khăn, phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.’
Phồn Tinh: ‘Ông cụ Giản, em rất thích anh nói chuyện như này nhé, giống bố em cực kỳ.’
Jim Chấn: ‘Đừng nói vớ vẩn nữa, tắt máy đi ngủ đi, anh sửa nốt đồ án, đoạn cũng đi ngủ ngay thôi.’
Phồn Tinh: ‘Vâng, ngủ ngon.’
Jim Chấn: ‘Chỉ thế thôi à?’
Phồn Tinh: ‘muah muah anh.’
Giản Chấn dường như rất hài lòng với biểu hiện của Lục Phồn Tinh, nên cũng gửi cho cô biểu tượng cảm xúc chu môi hôn.
Nhờ những lời của Giản Chấn, tâm trạng của Lục Phồn Tinh từ từ lắng xuống.
Có điều, cô vẫn không buồn ngủ, trong đầu cứ ngập tràn những suy nghĩ về Giản Chấn. Rất nhiều người biết anh ta đẹp trai, nhưng chắc hẳn phần
lớn trong số họ đều không biết rằng anh ta cực kỳ chịu khó. Khi hầu hết
mọi người đã say giấc nồng, anh ta vẫn vùi đầu bên bàn vẽ đồ án. Anh ta
còn rất nề nếp, trong khi rất nhiều nam sinh phung phí tuổi thanh xuân
vào việc cày game thì anh ta đi tập thể hình và khởi nghiệp, nghĩ đến
việc làm thế nào để xây nên một ngôi nhà đẹp đẽ và thoải mái.
Có bạn trai nỗ lực như thế, cô cũng không thể tụt lại phía sau được.
Cơn buồn ngủ ập đến, câu nói đó lướt qua trong đầu Lục Phồn Tinh, cuối cùng cô nhắm mắt lại.
Hôm sau nhiều tiết học, Lục Phồn Tinh đang chuẩn bị đi đến lớp hội họa thực nghiệm là tiết cuối cùng của buổi chiều thì đột nhiên nhận được tin
nhắn của Lí Âu.
Lí huynh: ‘Phồn Tinh, có biến rồi, em mau tới Lạc Thần đi!’
Phồn Tinh: ‘Có chuyện gì thế anh? Chẳng phải hôm qua đã nói chuyện xong xuôi rồi ạ?’
Lí huynh: ‘Đới Lộ không giữ chữ tín, nuốt lời, chuyển nhượng phòng tranh cho người khác rồi.’
Lục Phồn Tinh hoàn toàn ngây ngẩn, rơi vào trong nỗi hoang mang to lớn. Hôm qua, đã quyết định mọi chi tiết, chỉ thiếu bước ký kết hợp đồng, sao
chỉ sau một đêm mà Đới Lộ đã giở quẻ? Mọi người đều là chỗ quen biết,
tối qua còn cùng uống rượu, chúc phúc cho nhau, tại sao Đới Lộ lại trở
mặt chỉ sau một đêm như vậy?
Lòng Lục Phồn Tinh rối như
tơ vò, không còn tâm trạng lên lớp, cô bèn bấm bụng trốn tiết. Giáo viên môn hội họa thực nghiệm rất nghiêm khắc, hậu quả của việc bị tóm được
nếu trốn tiết là rất nghiêm trọng. Song, cô thực sự không đợi thêm được
nữa.
Cô muốn hỏi xem, rốt cuộc là ai lật lọng? Sao làm người lại có thể không giữ chữ tín như thế?
Lục Phồn Tinh đang nóng ruột nên dứt khoát bắt taxi đến phòng vẽ tranh Lạc Thần. Cô chạm mặt Giản Chấn và Lí Âu ở dưới lầu.
Vẻ mặt cả hai người họ rất nặng nề. Giản Chấn giữ cô lại: “Em đừng đi lên, chị ta đang ký hợp đồng với người ta, chuyện này cứ vậy đi!”
“Chẳng lẽ chuyện này cứ thế là xong ạ? Không được, em phải đi hỏi chị ấy xem,
sao chị ấy có thể làm thế, rõ ràng hôm qua đã thống nhất với nhau rồi cơ mà.” Lục Phồn Tinh siết chặt hai tay thành nắm đấm, lửa giận bừng lên
trong mắt.
Vấp phải trở ngại kiểu này, trong mắt Giản
Chấn cũng đầy thất vọng. Anh ta cười khẩy, nói: “Vì tiền, con người ta
có chuyện gì mà không làm được? Ngay cả hợp đồng còn có thể xé bỏ huống
chi là thỏa thuận bằng miệng.”
“Em nhớ cho kỹ.” Giản Chấn nhìn lên bầu Trời: “Trường học không dạy được cho chúng ta bài học của ngày hôm nay đâu.”
Lục Phồn Tinh đã từng nhiều lần thấy một Giản Chấn vừa ngầu vừa ngang tàng, chẳng coi ai ra gì và xem thường tất cả mọi thứ. Đây là lần đầu tiên cô bắt gặp anh ta lộ ra vẻ sa sút tinh thần. Có lẽ vừa rồi khi ở trền lầu, Giản Chấn và Lí Ấu đã phải chịu đả kích rất mạnh. Với tư cách là bên
bán, thái độ của Đới Lộ quá cứng rắn, căn bản là không để lại đường để
thảo luận.
Lí Âu cũng ủ rũ: “Bà Đới Lộ này ‘cạn tàu ráo
máng’ thật. Mồm thì bảo sang tay cho chúng ta cũng được, nhưng thổi giá
lên bốn trăm nghìn tệ (~ 1 tỉ 3 vnđ). Ông nội nó chứ, tăng một trăm
nghìn tệ trong vòng có một đêm, giá nhà cũng chả tăng nhanh được đến
vậy.”
“Đừng nhắc đến nữa.” Giản Chấn ngắt lời Lí Âu,
“Cũng chẳng phải là thiếu chỗ này của chị ta thì bọn mình không tiếp tục được. Bọn mình lại tìm địa điểm khác.”
Bọn họ muốn tìm
căn nhà hẳn hoi để làm phòng làm việc cũng không khó, nhưng đối với Lục
Phồn Tinh mà nói thì lại khác. Lạc Thần là phòng vẽ tranh chuyên nghiệp
đã hoạt động được vài năm, phần mềm phần cứng đều có sẵn, sẽ bớt được
rất nhiều phiền toái cho người mới khởi nghiệp như cô, đồng thời giúp
cho việc khởi nghiệp của cô thuận lợi hơn nhiều.
Vừa nghĩ tới chuyện bị vụt mất cơ hội tốt như này, Lục Phồn Tinh càng nổi nóng.
“Cho dù chị ấy có nuốt lời thì em cũng phải tìm chị ấy hỏi cho rõ. Em gọi
chị ấy bằng chị đã mấy năm mà chị ấy đối xử với em như thế à? Vội vội
vàng vàng ký hợp đồng, dù sao cũng phải báo trước với em một tiếng chứ.
Thế này thì thiếu tôn trọng người khác quá!”
Bất chấp sự
ngăn cản của Lí Âu và Giản Chấn, Lục Phồn Tinh nổi giận đùng đùng xông
vào tòa nhà, hệt vị người hùng can đảm một mình chống mafia, muốn đòi
lại sự công bằng từ thế giới của người trưởng thành.
Thấy Lục Phồn Tinh kích động thế kia, Lí Âu có hơi lo lắng: “Làm sao bây
giờ? Hình như Phồn Tinh giận lắm, liệu có làm ầm ĩ lên không đây?”
“Gặp phải chuyện thế này, ai cũng muốn trút ra cho hả giận.” Giản Chấn xem
như vẫn còn tỉnh táo: “Tính cô ấy hiếu thắng, thật sự muốn đi tìm Đới Lộ hỏi cho ra lẽ, chúng ta cũng chẳng ngăn được. Nói thật, tao cũng điên
tiết lắm, mày có thuốc không? Tao muốn hút một điếu?”
“Không mang, để ông bô nhà tao phát hiện ra tao hút thuốc thì ông cụ chặt chân tao ấy chứ chẳng chơi.”
Giản Chấn cau mày: “Đứng đợi thêm mấy phút nữa rồi bọn mình đi lên. Đồ ngố
tàu Lục Phồn Tinh kia, nửa đêm hôm qua còn háo hức không ngủ. Lần này bị ‘ăn một vố đau’ thật rồi…”
Tác giả có lời muốn nói: Các bạn đoán ra ai cướp phòng vẽ tranh chưa?