Dịch: Quyên
***
Lí
Âu ngồi trên ghế trước quay đầu lại, nét mặt tươi cười chào đón: “Hai
em, anh tự giới thiệu trước nhé! Anh tên là Lí Âu, tiếng Trung tiếng Anh đều là Lí Âu. Anh là bạn cùng lớp từ thời Tiểu học đến Đại học của anh
Giản của các em, ân oán mười mấy năm Trời. Anh chính là lá xanh vô tư
thầm lặng nôn ra máu, dâng hiến trong truyền thuyết để tôn lên đóa hoa
đẹp trai là anh Giản của các em.”
“Mày không khát à?” Giản Chấn lạnh lùng, nhân lúc chờ đèn đỏ, nhét cho Lí Âu một chai nước: “Uống nước đi!”
Lục Phồn Tinh hiểu ẩn ý của anh ta là: Mày ngậm mồm vào được rồi đấy!
Lí Âu còn thật sự cầm lấy, uống một ngụm to, có lẽ nói nhiều nên khát
thật. Sau đó hắn lại quay xuống, bắt đầu ‘mở đĩa’ với hai cô gái: “Nước
nóng mà đến tay anh Giản của các em lập tức thành nước lạnh luôn. Uống
vào sảng khoái cả tinh thần!”
Lí Âu đang châm chọc Giản Chấn là cái tủ lạnh hình người đây mà.
Hai cô gái cười gượng gạo, giữa bạn bè chơi thân với nhau nói đùa cũng
không ảnh hưởng đến đại cục. Nhưng người xa lạ như các cô không thể xen
lời bừa bãi.
“Ơ, hai em tự giới thiệu đi chứ, vẫn chưa biết là
hai em tên gì.” Sự tồn tại của Lí Âu khiến bầu không khí trong xe không
còn tẻ nhạt nữa.
La Thi bạo dạn hẳn lên, dẫn đầu giới thiệu: “Đàn anh, em tên là La Thi, đây là bạn học Lục Phồn Tinh của em. Hôm nay
thật cảm ơn hai anh!”
Cô đưa mắt nhìn một vòng trong xe, lại
không nhịn được cất lời tâng bốc: “Hôm nay may quá, xe này của anh đúng
là ngầu chết đi được!”
“Còn đủ cả khí lạnh nữa!” Lục Phồn Tinh ngồi bên khẽ bổ sung thêm một câu.
Cô vừa nói xong, bầu không khí trong xe bất hạnh chùng xuống mất hai giây.
“Xe này có gì mà ngầu” Lí Âu nhiệt tình luôn kịp thời mở miệng cứu sân
khấu: “Đây đã là chiếc xe bình thường nhất trong nhà anh Giản của các em rồi đấy. Cậu ta còn có chiếc Maserati. Đấy mới gọi là ngầu lòi, vũ khí
tán gái sắc bén đấy! Tiếc rằng cậu ta không lái nó.”
“Vì sao ạ?” La Thi hồn nhiên hỏi.
Một câu “vì sao ạ” giống như tiếng Trời, Lí Âu rất hài lòng. Hắn thích nhất con gái hỏi “vì sao”, điều đó có nghĩa là hắn có thể tiếp tục 'mở đĩa'. Đoạn đường này sẽ không còn tĩnh mịch, cho dù Lục Phồn Tinh bên cạnh La Thi kìm nén không lên tiếng, thì luôn có thể bị hắn ép cho có phản ứng. Hắn nhìn ra được, cô gái này không nói thì thôi, một khi đã nói liền
khiến mọi người đều kinh ngạc. Với hiểu biết của hắn về núi băng Giản
Chấn, ông tướng đó phân nửa đã bị bức thành núi lửa rồi.
Nhàm chán lâu như vậy cuối cùng cũng xuất hiện một cô gái thú vị.
“Bởi vì vừa lái chiếc xe ấy là có quá nhiều các em gái thi nhau đến tán cậu
ta. Cậu ta thấy phiền nên để làm đống sắt vụn trong gara.” Lí Âu trả
lời, còn không quên vỗ Giản Chấn một phát: “Này, lão Giản, ông có biết
Tiểu Hoa đang khóc không? Ngày nào cũng gọi điện cho tôi khóc lóc lể ông lạnh nhạt và bạo lực với em nó. Tôi cũng đau cả lòng, ông đem em nó cho tôi đi!”
“Anh ơi, Tiểu Hoa là ai?’ La Thi lại đặc biệt ngây thơ đặt câu hỏi.
Lục Phồn Tinh lại không kiểm soát được mắt mình, trợn trừng một cái.
“À, Tiểu Hoa chính là con xe thể thao Maserati kia đấy! Tây quá không phù
hợp với văn hoá Trung Quốc chúng ta. Vì vậy anh đặt cho nó cái biệt danh bình dân.” Lí Âu kiên nhẫn giải thích với La Thi.
“Ê, ông Giản,
ông cho tôi lái Tiểu Hoa hai ngày đi! Mày điên mẹ rồi, định đến ngày
cưới mới kéo Tiểu Hoa ra chạy chắc. Giờ còn cách ngày mày kết hôn bao
nhiêu năm nữa, lỡ đâu thằng khốn mày cả đời không cưới thì chẳng phải
mày làm nhỡ nhàng thanh xuân Hoa Hoa của tao sao!”
Hai mắt La Thi ngồi phía sau lóe sáng. Lượng tin tức hôm nay nghe được quá lớn, toàn
là tin tức hàng đầu. Nhà anh Giản rất lắm tiền, anh ta có chiếc xe thể
thao Maserati, có người anh em chơi với nhau gần mười mấy năm. La Thi
vui mừng khấp khởi nghĩ, ngày mai cô ấy đưa tin tức sốt dẻo này ra,
trong nhóm nhất định sẽ sôi trào.
“Mày đừng lo cho nó, cứ lo cho
mày trước đi!” Rốt cuộc Giản Chấn không chịu nổi con quạ đen ồn ào bên
tai này, mỉm cười nham hiểm với Lí Âu: “Giờ tao định ném mày ra ngoài
đây! Tự mày đi xe bus số 11 về nhé!”
Lục Phồn Tinh nghe những lời này hết sức xuôi tai, còn cất lên một câu cho cảm giác tồn tại: “Đàn
anh đang lái xe ơi, nếu không bọn em cũng xuống xe vậy, em còn muốn nghe anh kia độc tấu.”
La Thi nhìn chằm chằm Lục Phồn Tinh với ánh mắt vô cùng kinh hãi, còn lấy làm hơi lơ mơ.
Giản Chấn quay đầu lại nhìn Lục Phồn Tinh bằng ánh mắt lạnh buốt trông như
muốn ăn tươi nuốt sống cô. Lục Phồn Tinh cười tít mắt, không hề sợ anh
ta,
Giản Chấn nghiến răng nghiến lợi. Lí Âu giành lên tiếng
trước, nói với Lục Phồn Tinh ở phía sau rằng: “Em Phồn Tinh, đảng sớm đã dạy chúng ta, muốn chống lại bọn cường hào chủ nghĩa tư bản thì kiên
quyết không xuống xe. Cứ phá rối cậu ta đi!”
“Phồn Tinh, tối nay
chạy bộ, chân tớ mỏi quá!” La Thi kéo vạt áo của Lục Phồn Tinh, xin cô
đừng xuống xe, tốt xấu gì thì họ cũng là đồng bọn.
Lục Phồn Tinh đành phải từ bỏ ý định xuống xe, cười nói: “Làm phiền đàn anh vậy!”
Trong xe lại bất hạnh rơi vào tình trạng tẻ ngắt lần nữa. Giản Chấn quay sang nhìn Lí Âu: “Không phải người ta muốn nghe mày độc tấu sao? Tiếp tục
đi!”
“Phồn Tinh à, cuối cùng đã có người hiểu được cái tốt của
anh!” Lí Âu cảm động muốn rơi nước mắt, đang định mở màn buổi biểu diễn
riêng thì nghe thấy Giản Chấn gằn giọng, cho câu: “Mày im miệng đi!” Lí
Âu quả nhiên im bặt. Ngay sau đó, Giản Chấn liền đạp phanh.
Những người khác nhìn theo ra bên ngoài theo ánh mắt của anh ta.
Một cô gái đang ngồi trên làn đường dành cho người đi xe đạp và đi bộ, dưới ánh đèn ảm đạm, chiếc xe đạp của cô ấy nằm cách đó vài mét, đầu xe bị
đâm đến nỗi biến dạng. Buổi tối không có người đi qua đây, cô gái đáng
thương ba lần bốn lượt giãy giụa mà vẫn không thể đứng lên được. Một
mình ngồi bên cạnh cột đá vừa gọi điện thoại vừa gạt nước mắt.
Nào có đạo lý nhìn thấy mà không giúp đỡ, Giản Chấn xuống xe trước, ba
người còn lại trong xe lục tục theo sau. Lúc này, Lí Âu phớt đời vẫn
không quên bông đùa.
“Tối nay không tồi, cả đường nhặt được các cô gái luôn!” Hắn bắt đầu đọc rap: “Yo, nhặt ở đây một cô, yo, nhặt ở kia hai cô…”
Giản Chấn lườm hắn. Thằng ranh ấy cuối cùng cũng bơn bớt lại, cùng anh ta kiểm tra tình hình bị thương của cô gái.
“Xảy ra chuyện gì? Tự ngã à?” Giản Chấn nhìn sơ qua
vết thương của cô gái.
Trên đùi và cánh tay cô ấy đều có mấy chỗ trầy da khá nghiêm trọng,
phiền nhất là đầu gối sưng vù, chính bởi miệng vết thương chỗ này mới
khiến cô ấy không đứng lên nổi.
Cô gái có khuôn mặt non nớt, gặp
chuyện cũng chỉ biết bất lực khóc hu hu. Cô ấy đáp: “Bị một người đàn
ông đụng phải. Người đó đi xe điện, chạy nhanh còn đi ngược chiều, đâm
phải em xong liền bỏ chạy. Em không nhìn rõ mặt mũi hắn… Hu hu hu, sao
lại có loại người như thế chứ.”
Lục Phồn Tinh và La Thi hết sức
thông cảm với cô gái, vừa chửi mắng người gây ra tai nạn, vừa ngồi xuống an ủi cô ấy. Lục Phồn Tinh còn chạy đi nhặt lại những món đồ trong túi
của cô ấy bị rơi ra. Mọi người hợp sức đỡ cô ấy dậy.
“Ở đây không có camera, tám mươi phần trăm là không tìm được người đâm vào cô. Theo
tôi, đi bệnh viện xử lý vết thương trước đã!” Giản Chấn đưa ra đề nghị.
Anh ta lại nhìn Lục Phồn Tinh và La Thi: “Trường học ở ngay đằng trước,
các cô có vội về trường không? Nếu không vội thì đi cùng cô ấy, hai
thằng đàn ông chúng tôi không tiện.”
Lần này Lục Phồn Tinh không ngang bướng nữa mà sẵn sàng đồng ý.
Ngồi trên xe hàn huyên đơn giản mấy câu, hóa ra cô gái này là sinh viên năm
nhất của trường Đại học sư phạm bên cạnh, tối nay đi thăm bạn học cùng
cấp ba, bạn học muốn đưa cô ấy về, nhưng cô ấy khéo léo từ chối. Ai ngờ
trên đường về trường thì gặp phải chuyện này.
Nữ sinh năm nhất
không có khái niệm về an toàn. Lục Phồn Tinh không nhịn được, lên tiếng
dạy bảo: “Đoạn đường này là khu vực khuất nhất của các trường Đại học,
không nói đến nhiều cây cối, buổi tối còn rất vắng người, bạn muốn đi
cũng phải rủ bạn học đi cùng, tuyệt đối đừng đi một mình.”
“Nhưng Phồn Tinh, tối nào tan làm cậu cũng phải đi qua đường này còn gì? Cậu
không sợ à?” La Thi nhanh mồm nhanh miệng hỏi, không nhận thấy trong xe
có mấy cái lỗ tai đang vểnh lên lắng nghe.
“Tớ phải làm thêm,
cũng hết cách. Chỉ có thể dựa vào chính khí toàn thân!” Lục Phồn Tinh
vừa nãy còn nhắc nhở người khác chú ý an toàn vào buổi tối, lại không
mấy để ý tới sự an toàn của bản thân mình.
“Cậu thật là… Chẳng lẽ cậu không phải là con gái sao?” La Thi tỏ ra không hài lòng với sự thản nhiên của Lục Phồn Tinh: “Phồn Tinh, buổi tối cậu đừng ra ngoài làm
thêm nữa, thật sự không an toàn đâu.”
“Được rồi, được rồi! Làm xong tháng này là tớ nghỉ.” Lục Phồn Tinh xoa dịu cô bạn cùng phòng.
“Em Phồn Tinh ơi, nghe lời anh, tìm một anh chàng ‘hộ hoa sứ giả’ là giải
quyết hết mọi rắc rối. Tối về cùng nhau ngắm trăng, còn tiện thể đi dạo
trong rừng cây, thật tốt biết bao!” Lí Âu lắm mồm lại xen lời: “Này, em
La Thi, em Phồn Tinh có bạn trai chưa?”
Lục Phồn Tinh còn chưa
kịp ngăn La Thi thì cô bạn “phổi bò” đã thành thật đáp: “Chưa ạ.” Sau đó còn không quên cho thêm câu: “Nhưng Phồn Tinh có nhiều người theo đuổi
lắm thì phải? Phồn Tinh nhỉ.”
Vấn đề này bảo Lục Phồn Tinh trả
lời thế nào? Cô nhức đầu quá, cuối cùng đã hiểu được sự bất đắc dĩ vừa
rồi của Giản Chấn, chẳng còn hơi sức nói với La Thi: “Cậu khát hả? Hay
là uống nước nhé?”
La Thi lườm cô.
Đến phòng cấp cứu của
bệnh viện làm kiểm tra. Quả nhiên là em gái kia bị nứt xương bánh chè.
Cô ấy khóc thút thít gọi điện thoại cho bố mẹ và bạn học. Chẳng mấy
chốc, bạn cùng phòng của cô ấy chạy tới. Các cô gái vây quanh cô ấy, tốt bụng an ủi một phen.
Nhân lúc họ không để ý, Giản Chấn đưa mắt ra hiệu cho Lục Phồn Tinh. Lục Phồn Tinh hiểu ý ngay, liền kéo La Thi rời đi.
Em gái đó không mang đủ tiền, chi phí kiểm tra buổi tối do Giản Chấn ứng
ra trả hết. Anh ta cũng không để lại cách liên lạc để người ta trả lại
tiền. Làm việc tốt không để lại tên tuổi, Lục Phồn Tinh cảm thấy người
này nói chung còn có tí ưu điểm.
Bên ngoài bệnh viện, Giản Chấn
và Lí Âu cậy chân dài nên đi đằng trước, Lục Phồn Tinh và La Thi đi sau. Giản Chấn bỗng thả chậm bước chân, lục lọi trong ba lô một lúc, có lẽ
muốn tìm chìa khóa xe.
Kết quả anh ta lục hồi lâu, lại móc ra một cái phong bì màu hồng, không nói hai lời đã tiện tay vứt vào thùng rác bên cạnh.
Lí Âu nhìn chiếc phong bì lượn một đường vòng cung, rơi vào trong thùng
rác thì nói với vẻ tiếc rẻ: “Không xem đã vứt đi, nhỡ có em gái cho mày
chi phiếu trong đó thì sao?”
“Có gì đáng xem, lãng phí thời gian của tao.” Giản Chấn không tán thành.
“Mày chả hiểu phong tình gì cả, tình cảm thiếu nữ luôn thi vị, đến mày thì thành lãng phí thời gian…”
Lục Phồn Tinh nghe không sót một chữ nào trong cuộc trò chuyện của họ. Cô
nhìn chăm chăm vào chiếc phòng bị đã lặng lẽ nằm trong thùng rác, thậm
chí quên cả rời bước.
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Chấn: Mồi đã thả xuống, hiện tại xem cá nhỏ có cắn câu không…
Vở kịch nhỏ.
Trong gara.
Lục Phồn Tinh: “Có câu này em vẫn luôn muốn nói với anh!”
Giản Chấn: “?”
Lục Phồn Tinh: “Nhân gian vô số chó săn, em chỉ thích lái chiếc Tiểu Hoa kia thôi.”