Hôm sau Trịnh Tây Tây dậy rất sớm.
Vì vẫn đang điều chỉnh múi giờ nên mấy ngày nay cô đều dậy trước bốn giờ, có đôi khi lăn qua lăn lại trên giường cũng có thể ngủ tiếp một giấc, nhưng phần lớn thời gian cô không ngủ được.
Khi Cố Duẫn dậy, Trịnh Tây Tây đã thay một bộ đồ thể thao đang ngồi dưới tầng.
Mỗi sáng Cố Duẫn đều ra ngoài chạy bộ, Trịnh Tây Tây vừa lúc ở nhà không có việc gì làm, sáng nào cô cũng chạy bộ với Cố Duẫn.
Thấy Cố Duẫn đi xuống, Trịnh Tây Tây cười nói: “Anh trai, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, em gái.”
Hai người thay giày ở cửa, cùng nhau ra ngoài chạy bộ.
Con đường này phong cảnh rất đẹp.
Hai bên đường trồng toàn cây phong cao lớn, ánh nắng ban mai xuyên qua các ngọn cây, khi rơi xuống con người chỉ để lại ánh sáng dịu nhẹ.
Khi chạy bên đường, thỉnh thoảng có thể bắt gặp những chú sóc dưới tán cây.
Những con sóc này không sợ người, hầu hết thời điểm chúng chỉ ôm quả và ngoan ngoãn ngồi xổm dưới gốc cây, khi có người đến gần, những con sóc hoạt bát ôm quả sẽ ẩn nấp, để lại chiếc đuôi lông xù đối mặt với con người.
Nó còn không buồn quan tâm đến những người qua đường dừng lại nhìn nó, không coi ai ra gì mà ôm quả thông rồi nhai, một số con sóc nhỏ ngoan ngoãn thậm chí còn cho con người chạm vào nó.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Tây Tây nhìn thấy một con sóc ngoài đời thực, cô bị mấy con sóc nghịch ngợm mê hoặc đến không thể di chuyển, vì vậy cô ngồi xổm dưới gốc cây, nhìn con sóc nghịch ngợm đang gặm quả: “Anh ơi, đây là sóc sao?”
“Ừ.” Cố Duẫn dừng lại ở sau lưng cô: “Xung quanh đây có rất nhiều.”
Trịnh Tây Tây lấy điện thoại từ trong túi quần ra, quay cảnh con sóc nghịch ngợm đang gặm quả, vừa quay vừa cảm khái: “Đáng yêu quá.”
“Em gái, quay đầu lại.”
Trịnh Tây Tây quay đầu lại theo phản xạ, Cố Duẫn nhấn nút chụp ảnh, một bức ảnh Trịnh Tây Tây ngồi xổm trên mặt đất nhìn lên, đôi mắt sáng chói gần giống con sóc được chụp lại.
Cố Duẫn cười nói: “Quả thật rất đáng yêu.”
Khi nói chuyện mặt mày anh đều mang ý cười, ánh mắt lướt qua màn hình điện thoại nhìn xuống Trịnh Tây Tây, cũng không biết câu “Đáng yêu” này anh đang nói con sóc hay nói Trịnh Tây Tây.
Trái tim Trịnh Tây Tây không biết cố gắng mà đập thình thịch, sau đó cô bĩu môi, anh trai này lại trêu chọc cô rồi, anh có biết…
Video con sóc ăn quả trên điện thoại đã kết thúc vì Cố Duẫn cắt ngang.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Trịnh Tây Tây, vì vậy cô bắt đầu quay lại một video khác.
Cô đứng dậy, cầm điện thoại đi tới trước mặt Cố Duẫn, vô cùng khoa trương nói: “Oa, xem tôi phát hiện gì này, đang đi trên đường thì gặp một anh chàng cực kỳ đẹp trai.”
Cố Duẫn nhướng mày, tiếp tục xem cô diễn.
“Tôi biết bạn muốn nói gì, vậy tôi sẽ thay mặt người xem của chúng ta phỏng vấn anh chàng đẹp trai này một chút.”
Trịnh Tây Tây hắt giọng nói: “Anh chàng đẹp trai này, xin hỏi anh họ gì?”
Cố Duẫn liếc cô một cái: “Cố.”
“Ồ, anh Cố đẹp trai, anh có bạn gái chưa?”
Cố Duẫn phối hợp nói: “Chưa có.”
“Các chị em trước màn hình có nghe thấy không? Anh đẹp trai này hiện tại chưa có bạn gái.” Cô dùng giọng nói vừa khoa trương lại hưng phấn nói: “Điều này chứng tỏ mọi người trước màn hình đều có cơ hội.”
“Vậy anh đẹp trai này, tiện thể anh có thể tiết lộ anh thích kiểu người nào không?”
Câu hỏi này, Trịnh Tây Tây có tâm tư, tim cô đập rất nhanh, cô ngẩng đầu nhìn Cố Duẫn.
“Anh, anh mau trả lời đi, người xem đang chờ.” Cô nửa thật nửa giả nói.
Cố Duẫn nhìn cô, trong đầu lập tức hiện lên rất nhiều đáp án, chẳng hạn như 「Giống em」, 「Nhỏ hơn anh, nhỏ hơn 6 tuổi là tốt nhất」…
Nhưng câu trả lời như vậy chắc chắn sẽ làm cô sợ.
Ngay khi Trịnh Tây Tây cảm thấy Cố Duẫn sẽ không trả lời, thì Cố Duẫn nói: “Ngốc.”
“Hả?” Trịnh Tây Tây lập tức ngây ngốc.
Ngốc có ý gì?
“Ngốc.” Anh vươn tay, từ phía sau nắm lấy bàn tay đang cầm điện thoại của cô, ấn nút bên hông điện thoại, kết thúc video.
Sau khi trở về, Trịnh Tây Tây lập tức gửi một tin nhắn trong nhóm ký túc xá:〘Tớ ngốc không?〙
Mấy ngày trước cuối cùng Tằng Ngữ cũng tra được điểm các môn của mình, một số môn điểm thấp, và một môn 60 điểm, có thể thấy giáo viên đã rất nhân từ.
Lúc này nhìn thấy tin nhắn của Trịnh Tây Tây, cô ấy lập tức có điều muốn nói.
Tằng Ngữ:〘?〙
Tằng Ngữ:〘Cậu có phải một sinh viên có điểm trung bình là 4 không mà cảm thấy xấu hổ tự cho mình là ngốc? Nếu cậu thế thật thì tớ sợ tớ không đủ thông minh.〙
Trịnh Tây Tây:〘…〙
Cô cố gắng vùng vẫy:〘Ngốc cũng có thể là một khí chất, tớ không có loại khí chất này sao?〙
Tằng Ngữ:〘Nói thật, không.〙
Tằng Ngữ:〘Cậu trông rất đáng tin cậy và khiến mọi người cảm thấy an toàn.〙
Trịnh Tây Tây:〘…〙
Lần đầu tiên Tằng Ngữ và Trịnh Tây Tây gặp nhau là khi Trịnh Tây Tây giúp cô ấy đánh tên lưu manh, lúc ấy cô ấy bị vẻ đẹp ngầu lòi của cô làm ngây người, suýt chút nữa tim đập thình thịch, ấn tượng đầu tiên này không thể thay đổi.
Phạm Tri Tri có lẽ đang bận mãi không thấy on, Trịnh Tây Tây chỉ có thể thất vọng tắt điện thoại.
Cố Duẫn đi làm, cô vẫn đang điều chỉnh múi giờ, cô không muốn ra ngoài nên một mình lăn lộn trong phòng.
Sau khi trở về, cô suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ cô đã hiểu mẫu người Cố Duẫn thích.
Cố Duẫn sinh ra trong hào môn, lại trải qua những chuyện không hay của ba mẹ mình, chắc hẳn anh thích những cô gái đơn thuần, đầu óc đơn giản.
Trịnh Tây Tây tìm một chiếc gương ở đầu giường, khi nhìn vào gương, cô thay đổi biểu cảm, cố gắng làm mình trông ngốc hơn, cuối cùng mặt cô gần như cứng đờ, không có tiến triển gì, ngược lại biểu cảm càng kỳ lạ.
Bực mình, cô đặt chiếc gương xuống.
Thật ra trong lòng cô biết mình không phải người đơn thuần, trong lòng cô cất giữ rất nhiều chuyện.
Cô không phải là một cô gái nhỏ không biết gì về thế giới, cô có rất nhiều suy nghĩ trong lòng, cô cũng có rất nhiều tính toán.
Thậm chí cô còn thầm thích anh.
Nếu Cố Duẫn phát hiện ra, liệu anh có… thất vọng về cô không.
Cô vùi mặt vào gối, trái tim như bị kiến bò, đau âm ỉ.
Công ty của Cố Duẫn cách nơi anh ở rất gần.
Anh không thích lãng phí thời gian đi lại, nơi anh chọn cách tòa nhà công ty chỉ vài con đường, đi bộ gần mười phút là đến.
Trưa anh về ăn cơm với Trịnh Tây Tây, lúc ăn cơm, Cố Duẫn nói: “Tối nay có một vũ hội do ông chủ đối tác tổ chức, anh phải đi cho có mặt, em muốn đi không?”
Loại vũ hội này đều cần bạn nữ đi cùng, Trịnh Tây Tây đặt đũa xuống, hỏi: “Em đi… có tiện không?”
“Đương nhiên tiện, anh sợ em thấy mệt thôi.”
“Không đâu.” Trịnh Tây Tây nói: “Chiều em ngủ đến tối sẽ không mệt.”
Trịnh Tây Tây cũng không nói dối, thành phố T và Trung Quốc chênh lệch 12 tiếng, buổi chiều là rạng sáng ở trong nước, buổi tối là lúc thức dậy theo giờ trong nước.
Trừ khi Trịnh Tây Tây không ngủ trưa, đến tối cô sẽ mệt, buồn ngủ.
Thật ra, ngoài hôm sinh nhật của Cố Duẫn,