Trịnh Tây Tây ngồi trong nhà, cái nồi từ trên trời rơi xuống.
Cô cảm thấy Tằng Ngữ đang ám toán cô.
Cái gì mà chuyện lẽ ra nên xảy ra nhưng vẫn chưa xảy ra!
Hôm qua bọn cô… Còn ôm nhau ngủ, mặc dù vì thế nên Cố Duẫn bị cảm.
Lại quay về phía trước, hai người còn… Còn hôn.
Nhưng cô không thể giải thích, không có việc gì thì ai nói mấy cái này trong nhóm?
Cô không nói nên lời mà gửi một dấu ba chấm.
Trịnh Tây Tây:〘…〙
Trịnh Tây Tây:〘Tằng Ngữ cậu giải thích cho tớ lời cậu vừa nói có ý gì đi?〙
Tằng Ngữ:〘Là nghĩa trên mặt chữ mà, chẳng lẽ, hai người… cái đó…?〙
Trịnh Tây Tây:〘…〙
Trịnh Tây Tây:〘Bây giờ cậu có thể câm miệng.〙
Trịnh Tây Tây:〘Thì chúng ta miễn cưỡng vẫn có thể làm bạn.〙
Tằng Ngữ gửi một biểu tượng cảm xúc.
Sau đó cô ấy nói:〘Cho tớ nói thêm một câu cuối cùng.〙
Tằng Ngữ:〘Tớ rất bội phục anh Cố nhà cậu, thật đấy.〙
Tằng Ngữ:〘Có một mỹ nữ xinh đẹp về cả khuôn mặt và dáng người như cậu bên cạnh, lại sống chung một mái nhà mà có thể nhịn không hạ thủ.〙
Tằng Ngữ:〘Anh ấy có phải… Sẽ không?〙
Trong khoảng thời gian ngắn, trong nhóm rất yên tĩnh.
Sau đó Phạm Tri Tri cũng không nhịn được hỏi:〘Cậu và anh Cố là mối tình đầu của nhau đúng không?〙
Phạm Tri Tri:〘Nghe nói nếu cả hai đều không có kinh nghiệm thì sẽ… hơi quanh co lòng vòng một chút.〙
Trịnh Tây Tây:〘…〙
Trịnh Tây Tây cảm thấy cô cần phải làm rõ cho Cố Duẫn một chút.
Mặc dù hai người không làm đến bước cùng, nhưng rất nhiều lần cô có thể cảm nhận được sự xúc động của Cố Duẫn.
Dù sao thay đổi quá rõ như vậy, cô không thể không cảm nhận được chút nào cả, nhưng mỗi lần như vậy Cố Duẫn đều sẽ áp chế sự xúc động của mình trước khi anh mất khống chế, nhìn qua không giống dáng vẻ không được.
Sau đó Trịnh Tây Tây đột nhiên nghĩ, tuổi Cố Duẫn cũng không nhỏ, con trai cấm dục lâu như vậy… Liệu có vấn đề gì không?
Cô âm thầm mở google, đang chuẩn bị cầu cứu sự giúp đỡ của lực lượng tìm kiếm thì Cố Duẫn đột nhiên gõ cửa.
Trịnh Tây Tây sợ đến mức tim run lên, điện thoại suýt chút nữa rơi mất, trước khi Cố Duẫn đi vào cô vội vàng ngồi thẳng dậy, giả vờ bận học.
“Làm bài?” Cố Duẫn hỏi.
Trịnh Tây Tây hơi chột dạ gật đầu.
Giả bộ xong, cô ngẩng đầu nhìn Cố Duẫn, mặt vẫn đỏ bừng: “Anh hạ sốt rồi à?”
“Ừm, anh vừa đo lại nhiệt độ, không sao nữa.”
Trịnh Tây Tây nhẹ nhàng thở ra, cô đang định nói gì đó thì một cảm giác ngột ngạt đột nhiên từ phía sau truyền đến.
Cô ngẩng đầu lên, Cố Duẫn một tay chống lên bàn, vây cô giữa bàn và ghế, nhìn cô: “Tây Tây, sao mặt em đỏ vậy?”
“Hả? Có sao?” Trịnh Tây Tây đưa tay sờ mặt mình, cô chột dạ nhìn chung quanh: “Có lẽ do quá nóng.”
Cố Duẫn cười nhẹ một tiếng.
Anh bế cô ra khỏi ghế.
Trịnh Tây Tây đột nhiên treo lơ lửng trên không, cô theo phản xạ có điều kiện mà ôm chặt cổ anh.
Cố Duẫn đặt cô lên bàn, hai tay vẫn chống bên cạnh người cô, mắt hơi híp lại, mang theo chút quyến rũ: “Anh cảm thấy không phải vì quá nóng.”
Anh đến gần cô, cười nói: “Chắc chắn trong lúc làm bài em lén nhớ anh nên mặt mới đỏ.”
“…”
“Đúng không?”
“…”
Trịnh Tây Tây muốn lùi lại nhưng sau lưng cô là cửa sổ, trước mặt cô… là Cố Duẫn.
Lúc này cửa sổ còn mở, gió thổi qua vén một nửa rèm cửa lên.
Trịnh Tây Tây đột nhiên cảm thấy tư thế này rất xấu hổ.
Cố Duẫn hạ quyết tâm muốn cô phải nói ra đáp án, nên Trịnh Tây Tây dứt khoát vươn tay ôm cổ Cố Duẫn, ưỡn lên muốn hôn anh.
Cố Duẫn vừa bị cảm, sợ lây bệnh cho cô, nên khi Trịnh Tây Tây đến gần, anh vội tránh đi.
Sau đó Trịnh Tây Tây ranh mãnh đổi hướng, nhẹ nhàng thổi hơi bên tai Cố Duẫn, mập mờ nói: “Anh à… người bị cảm không có tư cách trêu em.”
Cố Duẫn: “…”
Không biết có phải bị những lời này của Trịnh Tây Tây kích th.ích không, Cố Duẫn nhanh bị cảm lạnh cũng nhanh khỏi.
Ngày hôm sau các triệu chứng của bệnh đã biến mất.
Cố Duẫn rủ Trịnh Tây Tây đi ăn ở một nhà hàng rồi đi chơi bowling.
Trịnh Tây Tây học cái gì cũng nhanh, đặc biệt là môn bowling rất liên quan đến vật lý này, là một sinh viên đứng đầu khoa vật lý, nếu không chơi tốt thì hơi mất mặt.
Sau khi Trịnh Tây Tây biết quy tắc, tìm được cảm nhận cô dần dần bắt đầu thực hành.
Cố Duẫn vốn muốn cầm tay dạy cô mà anh không tìm được cơ hội.
Khi đi ra phát hiện chú Lâm không đứng cạnh ô tô đợi hai người như thường ngày mà chú ấy ở ngoài quán chờ.
Cố Duẫn ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Chính Vĩ cách đó không xa.
Cố Duẫn nói với Trịnh Tây Tây: “Em lên xe trước đợi anh.”
Trịnh Tây Tây gật đầu, liếc qua đó một cái rồi cùng chú Lâm lên xe.
Cố Duẫn đi tới: “Ông tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có gì.” Cố Chính Vĩ mặc trang phục bình thường, rất hòa thuận nhìn anh nói: “Ba muốn cùng con ăn một bữa cơm.”
“Gọi cả Trịnh Tây Tây nữa.” Cố Chính Vĩ nhìn thoáng qua Trịnh Tây Tây hỏi: “Yêu nhau rồi?”
“Không cần ông lo lắng.” Cố Duẫn thật sự không muốn nhìn thấy ông ta, anh đâm một câu: “Nhiều tình nhân như vậy, mỗi ngày đổi một người cũng đủ cùng ông ăn cơm.”
“Cố Duẫn, con nhất định phải nói như vậy với ba sao?”
Cố Duẫn ngẩng đầu lên, châm chọc nói: “Nói sự thật thôi, sao dám làm mà không dám nghe à?”
Cố Chính Vĩ im lặng một lúc, cúi đầu như thể thỏa hiệp, tiến lên một bước: “Ba nhớ khi con còn là một đứa trẻ, con chỉ cao một chút, mỗi khi ba đi làm về, con sẽ là người đầu tiên chạy đến nói là con chỉ cần nghe thấy tiếng ô tô là biết ba đã về, lúc đó con rất bám lấy ba.”
Ông ta xúc động nói: “Nháy mắt con đã lớn như vậy.”
Ông ta không nhắc đến những chuyện này còn tốt, vừa nhắc đến Cố Duẫn lại càng bực bội, Cố Duẫn cắt ngang ký ức của ông ta: “Không còn chuyện gì, tôi đi trước, ăn cơm với ông…”
Anh dừng một chút: “Tôi sợ nuốt không nổi.”
Cố Duẫn lướt qua ông ta rời đi nhưng bị Cố Chính Vĩ gọi lại: “Cố Duẫn, ba sắp hết thời gian rồi.”
Thấy Cố Duẫn dừng lại, ông ta nói tiếp: “Đã chẩn đoán chính xác, là ung thư giai đoạn cuối.”
Bước chân của Cố Duẫn dừng lại, rất lâu sau anh mới nói: “Có bệnh thì tìm bác sĩ, tìm tôi có ích gì.”
Cố Duẫn trở lại xe, Trịnh Tây Tây vội hỏi: “Anh, anh không sao chứ?”
“Cố Chính Vĩ nói ông ta bị ung thư.” Cố Duẫn không có nhiều cảm xúc nói.
Nói xong anh dựa vào ghế, hơi mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi còn nhỏ anh đã từng sùng bái, ngưỡng mộ ba mình như bao đứa trẻ khác, tự hào nói với mọi người ba anh là Cố Chính Vĩ, anh cho rằng anh có một gia đình tốt nhất và hạnh phúc nhất trên đời.
Chính Cố Chính Vĩ đã hủy hoại tất cả.
Một gia đình tan vỡ, mẹ anh một xác