Tằng Ngữ:〘…Sao câu này nghe quen thế?〙
Một lúc sau, cô ấy mới nhớ ra, đây không phải là câu cô ấy đã từng nói sao?
Tây Tây đây là đến trả thù, dùng những gì cô ấy nói để nói lại cô ấy.
Nhưng lúc trước Tây Tây không nói gì, sao lần này đột nhiên nghĩ tới, chẳng lẽ… Bọn họ thử rồi? Cố Duẫn thật sự không được sao?
Não Tằng Ngữ lập tức nhảy ba ngàn dặm, vẻ mặt hoảng hốt không thu lại được.
Nhưng cô ấy vẫn nhớ mình đang gửi tin nhắn cho Trịnh Tây Tây, mặc dù cô ấy rất tò mò nhưng nghĩ hỏi xong thì bữa cơm Trịnh Tây Tây vừa mời kia có lẽ sẽ hủy bỏ nên kẻ tham ăn sẽ không dám chọc kim chủ muốn mời khách.
Tằng Ngữ trả lời:〘Tây Tây, cậu đây là đang trả thù tớ à.
〙
Trịnh Tây Tây rất dịu dàng nói:〘Không, tớ đang quan tâm cậu.
〙
Trịnh Tây Tây:〘Giống lúc trước các cậu quan tâm tớ khiến các cậu cảm nhận được sự ấm áp của ký túc xá.
〙
Tằng Ngữ:〘…〙
Chắc chắn cô đã bị kíc.h thíc.h.
Sau khi nói chuyện với Tằng Ngữ xong, Trịnh Tây Tây cảm thấy rất sảng khoái.
Cô đứng dậy xuống giường, theo thói quen định đi về phía tủ quần áo, lúc mở tủ quần áo ra cô mới nhận ra đây là phòng Cố Duẫn.
Thật ra Cố Duẫn không ở đây nhiều vì nơi này cách công ty khá xa, bình thường làm việc anh về dinh thự Dục Minh vẫn tiện hơn.
Nhưng trong phòng có đủ mọi thứ, đối diện giường có một cái tủ quần áo, bên phải gần đầu giường có tủ sách nhỏ để tài liệu, sách báo.
Ngồi ở đầu giường cũng có thể lấy được đủ đồ, có thể đoán thỉnh thoảng Cố Duẫn sẽ ngồi trên giường đọc sách.
Gần cửa sổ có bàn làm việc và ghế sô pha dùng để nghỉ ngơi.
Trong phòng trải thảm, Trịnh Tây Tây có thể đi chân trần giẫm lên sàn, khi đi ngang qua giá sách, cô nhìn thấy mớ hỗn độn bị cô quét xuống dưới đất tối qua.
Ký ức đêm qua lại hiện lên trong đầu cô, không thể không nói một người đàn ông đã cấm dục suốt bao năm thật sự đầy tinh lực, tối qua Trịnh Tây Tây bị lăn lộn quá sức, cánh tay cô vô thức quét rơi thứ gì đó.
Kẻ gây tội đỏ mặt, yên lặng thu dọn đồ đạc, lúc đang thu dọn, khóe mắt liếc thấy đồ trong thùng rác, mặt cô lại đỏ.
Người anh trai này bình thường trông rất cấm dục, không vội vàng, không biết anh đã lén mua cái này từ lúc nào.
Khi Trịnh Tây Tây xuống lầu, Cố Duẫn đã làm xong bữa sáng.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, không cài hai nút áo trên cùng, có thể nhìn thấy yết hầu và xương quai xanh của anh, thậm chí còn có thể thấy một vết đỏ rõ ràng trên cổ anh.
Trịnh Tây Tây: “…”
Trịnh Tây Tây ngồi xuống chỗ của mình lặng lẽ ăn sáng, không dám nhìn phía đối diện.
Cố Duẫn vươn ngón tay ra chạm vào trán Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây nghi hoặc ngẩng đầu.
“Em không thoải mái sao?” Cố Duẫn quan tâm hỏi.
Đúng là cô cảm thấy hơi khó chịu nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng đến hành động của cô, Trịnh Tây Tây lắc đầu.
Cố Duẫn nhìn cô nói: “Vậy sao không phản ứng với anh.
”
Trịnh Tây Tây cười: “Phản ứng như nào bây giờ.
”
Sau khi nói xong, Trịnh Tây Tây cảm thấy hai chân cô bị Cố Duẫn giữ dưới bàn, dép anh đeo đang duỗi ra chạm vào chân cô, dù không làm gì cả nhưng không hiểu sao đã khiến tim Trịnh Tây Tây đập loạn nhịp.
Cố Duẫn cười nói: “Giống như vậy.
”
Tim Trịnh Tây Tây đập liên hồi, cô ho một tiếng, che giấu nói: “Anh thật trẻ con.
”
“Ừm, đây là lần đầu tiên anh yêu…” Anh nghĩ: “Nếu anh trẻ con em phải kiên nhẫn chút.
”
Trịnh Tây Tây nói tiếp: “Nếu em không muốn kiên nhẫn thì sao?”
Cố Duẫn như đang tự hỏi: “Chẳng lẽ Tây Tây thích người trưởng thành?”
Anh ngửa người ra sau, đôi mắt hơi cong lên, ý sâu xa lại không nghiêm túc nói: “Vậy anh sẽ phục vụ tùy lúc.
”
“…”
Vì thế sau khi ăn sáng xong, Trịnh Tây Tây chạy trối chết.
Hôm nay là thứ bảy, tối qua Trịnh Tây Tây bị lăn lộn đến nửa đêm, bây giờ cô không muốn động đậy tí nào nên cô tìm một nơi để nằm.
Cố Duẫn không rảnh như vậy, mặc dù cũng là cuối tuần nhưng anh quản lý một tập đoàn lớn như vậy, lại vừa nhậm chức nên có rất nhiều việc phải giải quyết.
Trịnh Tây Tây đang nằm trên chiếc ghế bập bênh bên ngoài đọc sách, Cố Duẫn thì đang làm việc trong thư phòng.
Một lúc sau, Cố Duẫn từ thư phòng đi ra, nhấc bổng cả người cả ghế cô lên.
Trịnh Tây Tây đột nhiên rời khỏi mặt đất, cô hoảng sợ, vừa ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt mang ý cười của Cố Duẫn.
“Anh Cố Duẫn, anh làm gì thế?”
Cố Duẫn nhấc người lên: “Chuyển em đến phòng làm việc.
”
Trịnh Tây Tây giống sủng vật được Cố Duẫn chuyển đến phòng làm việc.
Cố Duẫn tìm một nơi có ánh sáng tốt trong phòng làm việc, đặt Trịnh Tây Tây xuống, sau đó tiếp tục về bàn làm việc, như vừa rồi chỉ là một trò đùa.
Trịnh Tây Tây bị buộc phải dịch mông tìm chỗ rồi tiếp tục nằm.
Người anh trai này đã là chủ tịch công ty rồi sao vẫn bấp bênh thế.
Ngoài miệng cô than thở vậy thôi nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên, sau cô cô rụt chân, cầm sách lên ghế đọc tiếp.
Trịnh Tây Tây tùy tiện cầm lấy quyển sách này, đọc qua thấy không có hứng thú, cô đứng dậy khỏi ghế, đi lật sách trên kệ sách trong phòng làm việc.
“Anh ơi, có bí mật thương mại nào ở đây không?” Trịnh Tây Tây hỏi.
“Không có, nếu có, em cũng không phải người ngoài.
”
Trịnh Tây Tây vừa lật sách vừa thuận miệng nói: “Vậy anh không sợ em là gián điệp thương mại sẽ bán thông tin ra ngoài à? Có phải thông tin của Cố Thị rất đáng giá không?”
Cố Duẫn cười nói: “Dù sao em cũng là sinh viên học tự nhiên, biết tính toán, loại làm ăn thua lỗ như vậy em sẽ không làm.
”
“Em có thể xem mọi thứ ở đây sao?” Trịnh Tây Tây hỏi.
“Tùy em.
”
Sau đó Trịnh Tây Tây yên tâm tiếp tục lật sách.
Giá sách của Cố Duẫn chất đầy sách về kinh tế tài chính, bao gồm tạp chí tài chính, phỏng vấn mọi người và một số sách chuyên môn cô đọc không hiểu gì cả.
Khác nghề như cách núi, những con số và thuật ngữ trên đó cô không hiểu gì cả, Trịnh Tây Tây tùy tiện lật hai lần đã không còn hứng thú.
Giữa giá sách còn có hai ngăn kéo, Trịnh Tây Tây tò mò mở một ngăn ra, bên trong đều là túi đựng tài liệu, cô đóng lại.
Mở ngăn kéo thứ hai ra, bên trong cũng là túi đựng tài liệu, Trịnh Tây Tây tiện tay mở một cái ra, vốn cô nhàm chán, mang tâm thái tò mò không có việc gì nên tùy tiện lật xem, nhưng khi nhìn thấy nội dung bên trong thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Đây là di chúc, di chúc của Cố Duẫn, về