Trong tủ lạnh Trịnh gia có rất nhiều sữa bò, vốn chuẩn bị cho Trịnh Nghi.
Nhưng Trịnh Nghi không muốn uống, Trịnh phu nhân phải thuyết phục cô ấy mới bằng lòng uống một ít.
Trịnh Tây Tây thấy sữa khá ngon, mấy ngày nay cô đã uống mấy vị rồi, hôm nay cô còn mang cho Thất Thất một hộp.
Sữa bò cô cho Cố Duẫn chính là thứ cô bỏ vào cặp thay đồ uống.
Trịnh Tây Tây là người dễ dàng thích ứng trong mọi tình cảnh, từ nhỏ cô đã ăn nhờ ở đậu, biết mọi việc chỉ có thể dựa vào chính mình, cô cũng chưa bao giờ đặt kỳ vọng quá mức vào người khác.
Dưới tình huống có điều kiện cô sẽ không khiến mình chịu ấm ức.
Đồ ăn đồ uống của Trịnh gia rất ngon nên thỉnh thoảng cô sẽ vào phòng bếp, quen thuộc với phòng bếp còn hơn những người khác.
Cô không biết Cô Duẫn có uống sữa cô đưa anh không, nhưng khi cô tưởng tượng đến cảnh Cố Duẫn ngậm ống hút uống sữa thì cô không nhịn được bật cười, sau đó tự trách mình, “Trịnh Tây Tây cô quá xấu rồi.”
Trách xong lại cười tiếp.
Cô lại lấy một hộp sữa khác, chọn vị dâu trong rất nhiều vị rồi ngậm sữa bò đi lên lầu.
Trịnh Tây Tây là người có trách nhiệm.
Cô có tổng hai việc làm thêm, bây giờ mất một việc vẫn còn việc làm thêm khác là gia sư.
So đi so lại, dạy thêm cũng nhàn, lương cũng cao nên cô quyết định tiếp tục đi dạy.
Mùng 5 sau kỳ nghỉ nữ sinh cô dạy mới về, mùng 6 muốn nghỉ ngơi một ngày, sáng mùng 7 sẽ lên lớp.
Trịnh Tây Tây kéo vali định mùng 6 sẽ về trường.
Đúng lúc đến giờ ăn trưa, mọi người đa số cũng đông đủ, ba Trịnh và mẹ Trịnh cũng ở đó, Trịnh Tây Tây nói cô sẽ về trường nên ba Trịnh đã sắp xếp một tài xế đưa cô đi.
Lúc về nhà cô chỉ mang theo một chiếc cặp sách, khi trở về cô mang theo hai chiếc vali, một chiếc cặp sách còn có một chiếc xe ô tô, cũng có thể gọi là áo gấm về làng.
Tài xế mang hành lý đến cửa ký túc xá của Trịnh Tây Tây.
Ký túc xá nữ không cho đàn ông lên, tài xế cũng không dám ở lâu, sau khi đặt hành lý xuống anh ta chào Trịnh Tây Tây rồi rời đi.
Trịnh Tây Tây lười rút chìa khóa nên cô đứng ở ngoài gõ cửa.
Tằng Ngữ cả ngày ngây ngốc ở trong ký túc xá, cơm trưa thì ăn mì gói, lúc này cô ấy tùy ý mặc một bộ đồ ngủ, đầu tóc rối bù: “Ai vậy?”
Cô mở cửa nhìn thấy Trịnh Tây Tây, còn tưởng mình hoa mắt: “Em yêu, là em sao? Cuối cùng em cũng chịu rời khỏi căn phòng mấy trăm mét vuông của mình trở về rồi ư?”
Cô ấy nói xong thì nhìn ra ngoài.
Trịnh Tây Tây hỏi cô: “Cậu nhìn cái gì?”
“Ba mẹ cậu không đưa cậu đến đây sao?” Tằng Ngữ hỏi.
Cô ấy cũng muốn nhìn thấy cặp vợ chồng hào môn trong truyền thuyết trông như thế nào.
Trịnh Tây Tây đẩy hành lý vào, mở một cái túi ra, bên trong có hai hộp bánh ngọt cô mang cho Tằng Ngữ.
Cô mở hộp ra, nhét một miếng bánh ngọt vào miệng Tằng Ngữ rồi đưa hộp cho cô ấy, nhân tiện trả lời: “Cậu nghĩ gì vậy, từ tiểu học đến giờ tớ không cần ai đưa đón cả.”
Trường tiểu học cách nhà không xa, chỉ mất 20 phút đi bộ, những đứa trẻ nông thôn đến gọi bạn bè rồi tự đi học cùng nhau.
Chỉ có khai giảng đầu năm lớp 1 cô được ba mẹ đưa đi.
Sau đó cấp hai, cấp ba,, đại học, cô đều tự đi, có đôi khi cô phải đưa Liễu Thành Nghiệp đi khai giảng.
Tằng Ngữ tức giận bất bình: “Cậu vừa được đón về nhà, dù thế nào họ cũng phải đưa cậu đi chứ, không đến đây xem chút mà chỉ kêu tài xế đến.
Nói thật là cậu không thèm để ý, nếu là tớ gặp loại chuyện này, tớ sẽ bực đến khóc.”
Tằng Ngữ là một cô gái đơn thuần, vui vẻ, tức giận đều viết trên mặt, bây giờ nói chuyện mặt cô ấy đầy tức giận.
Trịnh Tây Tây véo mặt cô ấy, cười nói: “Cậu có hiểu lầm gì về hào môn à? Kỳ vọng của chúng ta về hào môn không phải chỉ là nhà cao cửa rộng, quần áo trang sức đẹp, tiền tiêu vặt không hết sao? Trừ mấy thứ này, còn có bánh quy nhỏ nào nữa.”
“Cũng đúng.”
Trịnh Tây Tây mở vali ra, ngồi xổm thu dọn đồ đạc.
Cô vốn không có nhiều quần áo lắm, lần này chú Lý nhất định đúc cho cô hai vali đồ đạc lớn, nào là quần áo, giày dép, mỹ phẩm dưỡng da… Cô lấy từng thứ ra, trong chốc lát chiếc tủ quần áo trống rỗng đã được lấp đầy.
Trịnh Tây Tây ngáp một cái: “Tớ hơi buồn ngủ, phải ngủ một giấc đây.”
“Ừm, đi đi, tớ đeo tai nghe xem phim.
Trịnh Tây Tây leo lên giường.
Chắc có lẽ cô đã về ký túc xá nơi cô quen thuộc nên Trịnh Tây Tây cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể đều được thả lỏng, kéo theo đó là cơ buồn ngủ vô hạn.
Trịnh gia cũng là nhà, nhưng dù sao chỉ là một nơi… cô không mấy quen thuộc.
Có thể thấy dù có xây dựng tâm lý đến đâu cô cũng không thể dễ dàng làm quen với việc ba mẹ thay đổi.
Trịnh Tây Tây trở mình trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết có phải vì ban ngày cô nghĩ đến không mà Trịnh Tây Tây mơ thấy ngày mẹ cô qua đời.
Họ hàng vây quanh ngoài phòng bệnh, mọi người ồn ào nhốn nháo, thậm chí còn la mắng.
“Trịnh Đại, cậu là cậu cả của đứa bé, nhà cậu nuôi thêm một đứa nhỏ có làm sao đâu, cũng không thiếu cơm.”
“Muốn nuôi thì chị đi mà nuôi, nhà tôi không thiếu cơm chẳng lẽ nhà chị thiếu? Nhà tôi có hai đứa con, còn nhà chị mới sinh đứa đầu lòng…”
Bên ngoài cãi cọ ầm ĩ, mẹ cô đang trút hơi thở cuối cùng, bác sĩ nói là hồi quang phản chiếu⁽¹⁾, vì vậy nếu có gì muốn nói thì nhanh nói đi.
⁽¹⁾ Hồi quang phản chiếu là một từ Hán Việt (tiếng Trung: 迴光返照/ Huíguāngfǎnzhào), sự minh mẫn cuối (terminal lucidity), lời tạm biệt cuối (one last goodbye),[1] vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời
Trịnh Tây Tây ghé vào đầu giường, khóc nức nở.
Cô đã không nhớ rõ mặt mẹ mình nữa, cô chỉ nhớ mẹ đã nắm lấy tay cô: “Tây Tây, mẹ không còn nữa, con phải sống như cỏ dại, cỏ dại có thể mọc rễ ở khắp nơi…”
…
Trịnh Tây Tây ngủ không ngon, Tằng Ngữ ngước mắt lên nhìn