- Cô thì biết cái mà nói! Bảo Trân …cô ta không hề yêu tôi! Cô ta đến với tôi chỉ là vì số tài sản của ba tôi thôi. Cô ta đã lừa dối tôi trong bốn năm qua. Trong bốn năm qua nhưng gì mà cô ta đối xử với tôi đều là sự gượng ép,sự giả dối tất cả tình cảm trong bốn năm qua chỉ là một màn kịch của cô ta và ba mình dựng lên để gạt tôi. Nỗi đau trong lòng tôi cũng chính là vì chuyện đó. Tôi đã chính tai nghe được cô ta nói chuyện điện thoại với ba mình trong đêm tiệc mà ba tôi tổ chức để mừng cô thoát khỏi tội giết người. Tôi đã khó khăn lắm mới có thể vượt qua được chuyện này và quyết tâm chấm dứt tình cảm với cô ta vậy mà cô nỡ …cô lại đồng ý làm lễ đính hôn với Bảo Trân để giúp cô ta thực hiện được ý muốn của mình. Cô muốn tôi trở thành đứa con đứa bất hiếu khi cưới một cô gái căm thù ba,mẹ mình về làm vợ sao? Sao cô lại đối xử với tôi như vậy?
Gia Bảo hết sức kinh ngạc khi nghe Phương Nghi nói vậy. Cô nói ấp úng:
- Tôi thật sự … không biết chuyện này! Tôi cứ tưởng …anh đau lòng vì chuyện khác và tôi nghĩ rằng anh sẽ vui khi biết tôi làm lễ đính hôn với Bảo Trân nên tôi không báo cho anh biết vì …muốn làm cho anh bất ngờ. Vả lại tôi thấy Bảo Trân rất yêu anh hơn nữa mẹ của anh cũng rất quý mến cô ấy. Tôi không biết sự thật lại như vậy. Tôi xin lỗi!...Nhưng khi tôi nhận được điện thoại của anh Du Kiệt nói anh bị bắt cóc thì tôi vội vàng bỏ đi để tìm anh nên lễ đính hôn của tôi và Bảo Trân chưa tổ chức được chính vì vậy anh đừng nên lo lắng quá!
Hai tên canh cửa nói vọng vào với giọng khoái chí:
- Bọn mày nên tiết kiệm hơi sức đi! Ngày tháng còn dài đừng có mà phí chúng vào những câu khó hiểu như vậy. Bọn tao nghe cũng muốn ù cả tai luôn.
Phương Nghi liếc xéo Gia Bảo rồi gằn giọng:
- Cũng may là lễ đính hôn không thành nếu không thì … tôi sẽ giết cô ngay bây giờ!
Gia Bảo nhìn Phương Nghi với ánh mắt sợ hãi,lòng thầm nghĩ “ Thật may là mình đã bỏ đi nếu không thì đã gây ra một tai họa rồi. Mình không ngờ Bảo Trân lại như thế. Đúng là cô ấy diễn kịch rất giỏi chính mình cũng không chút mảy may nghi ngờ.Chả trách gì mà Gia Bảo lại đau lòng như thế. Chắc anh ta rất thất vọng khi biết được sự thật đó. Chút nữa thì mình đã ràng buộc cuộc đời của anh ta với Bảo Trân nếu như chuyện đó xảy ra thì chắc chắn Gia Bảo sẽ đánh chết mình với cái môn võ karate đó.”
Ánh nắng càng ngày càng nhạt đi rồi biến mất hẳn để thế chỗ àn đêm. Toàn bộ ngôi nhà chìm trong một màu đen đen kịt. Xung quanh không có một tiếng động nào của con người chỉ có tiếng ếch nhái kêu ran lên như một khúc nhạc với những ca từ mà người nghe nổi cả gai ốc.Gia Bảo ngồi co ro một góc với ánh mắt sợ hãi, anh quay sang nhìn Phương Nghi rồi hỏi khẽ giọng:
- Sao tối rồi mà không thấy người ta đem cơm đến cho chúng ta? Không lẽ là họ bắt chúng ta nhịn đói để dễ sai khiến?
Phương Nghi trả lời vẻ dửng dưng:
- Tôi không biết! Cái đó sao cô lại hỏi tôi nếu muốn biết thì tự đi mà hỏi hai tên đó chứ.
Gia Bảo nghe vậy thì chửu thầm:
- Đồ ích kỷ. Hèn gì mà bị bắt vào đây. Mong ấy tên đó đánh cho anh ta một trận thừa sống thiếu chết để hết đời kiêu ngạo.
Ít phút sau thì có tiếng thì thầm ngoài cửa sau đó thì cánh cửa bị mở tung với một lực mạnh tác động vào. Người đàn ông bước vào và nhìn thẳng vào mặt của Gia Bảo cười lạnh lùng. Một trong hai tên canh cửa lên tiếng:
- Anh KhaXon! Chính là cậu ta.
KhaXon gật đầu rồi gằn giọng: -Mau đứng lên!
Gia Bảo nghe vậy thì sợ hãi thụt lùi vào trong nhưng KhaXon đã bước tới nắm lấy cổ áo và kéo anh đứng dậy rồi đá một cái rất mạnh và hiểm hóc khiến anh bị văng tới cuối góc tường. Gia Bảo nhăn mặt vì đau đớn. Phương Nghi gào lên giận dữ:
- Ông làm cái gì vậy? Sao lại đánh anh ta?
KhaXon im lặng không trả lời hắn ta bước tới rồi túm lấy Gia Bảo và đánh liên tục vào bụng anh. Phương Nghi vội chạy tới ngăn cản nhưng đã bị hai tên kia giữ chặt lấy tay. Cô vùng vẫy và gào lên thảm thiết khi nhìn thấy KhaXon đấm vào bụng của Gia Bảo một cách điên dại cho đến khi nhìn thấy miệng của anh chảy ra một dòng máu đỏ tươi thì hắn mới chịu dừng tay. Gia Bảo gục xuống và nằm ẹp dưới đất. KhaXon bước tới trước mặt Phương Nghi và gằn giọng:
- Tao muốn biết bạn của mày có bao nhiêu bản lĩnh mà dám tới đây để cứu mày nhưng không ngờ hắn lại tệ như vậy. Có lẽ lần này mày không phải đi xuống âm phủ một mình rồi.
Phương Nghi hét lên vẻ giận dữ:
- Người đi xuống âm phủ là các ông chứ không phải là hai chúng tôi.
KhaXon cười vẻ khinh bỉ rồi nhấn giọng:
- XaNi, PonChu! Bọn mày hãy canh giữ hai đứa này cẩn thận đừng cho tới khi tao liên lạc được với thằng già đó!
- Dạ! Đại ca yên tâm!
Nói xong thì KhaXon lạnh lùng bước ra ngoài. XaNi và PonChu cũng thả tay của Phương Nghi ra. Cô vội vàng chạy tới đỡ Gia Bảo dậy rồi hỏi:
- Cô đau lắm phải không? Tôi xin lỗi vì đã không giúp được gì!
Có lẽ vì quá đau đớn với những cú đấm của KhaXon nên Gia Bảo ngất lịm đi trong tay của Phương Nghi. Cô cố gắng lay anh dậy nhưng Gia Bảo vẫn không có một phản ứng gì. Phương Nghi ngẹn ngào nói trong nước mắt:
- Xin cô! Xin cô đừng bỏ tôi lại chỗ này! Xin cô hãy mở mắt ra nhìn tôi đừng có làm tôi sợ! Hà Phương Nghi! Cô không thể chết được. Tuyệt đối là không thể chúng ta còn chưa trở lại giống như trước đây nên cô tuyệt đối không thể chết được.
Phương Nghi nhìn cơ thể bất động của Gia Bảo thì bỗng nhiên thấy hoảng sợ. Cô vội đặt anh xuống rồi chạy tới đập cửa:
- Mấy người mau mở cửa ra! Mau lên! Anh ta sắp chết rồi. Mau mở cửa ra nhanh nếu không tôi sẽ đập đầu tự tử trong này đấy!
PonChu quay sang KhaXon và nhẹ giọng:
- Có nên mở cho con nhóc đó ra không hả đại ca? Nếu lỡ như nó tự tử thật thì chúng ta không thể nào mà dụ được ông già đó tới như vậy sẽ uổng công cho chuyến đi lần này của chúng ta.
KhaXon nghe nói vậy thì gật đầu rồi lên tiếng: -Mày nói cũng đúng nhưng không được cho con nhóc đó ra! Mày hãy ra xe lấy một ít thuốc và băng sơ cứu rồi lấy thêm nước uống và thức ăn cho tụi nó rồi bảo với tụi nó là ban đêm nhớ giữ yên lặng cho tao ngủ! Mấy hôm nay tao mệt mỏi lắm rồi.
- Dạ! Em sẽ làm ngay.
PonChu cầm lấy chiếc đèn pin và vội vã ra xe sau khoảng mười phút thì hắn đi vào và cầm theo một bọc đen khá lớn rồi mở cửa ném vào trong rồi gằn giọng:
- Ở trong đấy có thuốc,thức ăn và nước uống. Tụi mày hãy tự chăm sóc nhau đi nhưng nhớ là phải giữ yên lặng! Đại ca tao bị mất ngủ mấy ngày rồi nếu bọn mày cố tình gây ồn ào thì đừng có trách tao tàn nhẫn!
Phương Nghi vội vã chạy lại mở bọc ra và lấy băng sơ cứu để băng lại vết thương ở miệng cho Gia Bảo nhưng khi cô lau vết máu đi thì không thấy miệng vết thương đâu, Phương Nghi nói trong hoảng sợ:
- Không lẽ là bị nội thương sao? Chẳng lẽ giống như lần trước cô ấy bị Tố Thiên Vinh đánh?
Nhìn xuống cơ thể bất động của Gia Bảo thì Phương Nghi bắt đầu cảm thấy sợ hãi cô nhìn chằm chằm vào chai nước suối để trong bọc rồi quyết định lấy nó để tưới vào mặt của Gia Bảo. Gia Bảo bị nước lạnh dội vào thì bắt đầu cựa quậy. Phương Nghi vui mừng chạy lại ôm lấy anh và nói trong tiếng nấc:
- May quá! Rốt cuộc thì cô đã tỉnh lại! Cảm ơn cô! Cảm ơn cô đã không bỏ tôi lại một mình!
Gia Bảo cố gắng ngồi dậy nhưng bị gục xuống ngay vì phần bụng của anh có vẻ rất đau. Anh ôm lấy bụng và rên rỉ. Phương Nghi thấy thế liền kéo áo lên xem. Ánh mắt cô kinh hoàng khi nhìn thấy trên bụng của Gia Bảo đầy rẫy những vết bầm tím. Ánh mắt cô chợt lóe lên những tia sáng giận dữ. Cô nghiến chặt răng và nói:
- Thằng khốn nạn! Sao lại có thể độc ác vậy chứ? Để tôi ra ngoài đánh cho hắn một trận.
Phương Nghi vội vàng đứng dậy định bước ra
ngoài nhưng lúc đó Gia Bảo đã ngăn lại, anh thều thào:
- Đừng! Anh không thể đánh lại bọn họ đâu. Mấy người đó ai cũng có võ vả lại họ cũng rất khỏe …anh đừng mà ngu ngốc như vậy lỡ như bị họ đánh chết thì tôi biết xoay sở làm sao đây?
Phương Nghi nhìn vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn của Gia Bảo thì lòng đau quặn lại như có ai bóp chặt. Cô vội lấy những những chiếc bánh mì trong bọc ra rồi đưa lại cho anh:
- Đây nè! Cô hãy cố gắng ăn đi nếu không sẽ bị kiệt sức đó. Chúng ta phải cố gắng giữ được mạng sống của mình trước khi có người tới cứu! Cô tuyệt đối không được buông xuôi!
Gia Bảo nghe vậy thì cầm lấy ổ bánh mì và cố gắng nuốt từng miếng nhỏ sau khi ăn xong thì anh nằm xuống nhưng cả cơ thể co quắp lại vì lạnh. Phương Nghi thấy thế liền nhìn quanh một lượt rồi vội vàng chạy lại phía cuối góc tường lấy ra một miếng vải cũ kỹ đắp lên cho anh. Gia Bảo nhìn cô bằng một ánh mắt biết ơn rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Cô thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy những nhịp thở đều đặn của anh. Cô ngồi nhìn anh thêm một lúc lâu rồi cũng nằm xuống và ngủ thiếp đi bên cạnh.
… …
Bầu không khí của cả thành phố như nóng rực lên vào sáng. Mọi người đổ ập ra các cửa hàng,các sạp báo và cầm vội những tờ báo mới nhất ra trong ngày và người ta kinh ngạc và sợ hãi khi nhìn vào dòng chữ “ Ca sĩ Lâm Gia Bảo đã bị mất tích khi đi cứu bạn của mình - cô gái tên Hà Phương Nghi. Đã có người dân chính mắt chứng kiến vụ bắt cóc …”
Hàng ngàn người đứng trước màn hình tivi và chăm chú nghe:
…cô gái mười chín tuổi tên Hà Phương Nghi đã bị bắt cóc vào sáng hôm qua –ngày 13/8. Sự việc được biết đến bởi một bà cụ bán nước gần khu giải của thành phố đã chứng kiến toàn bộ vụ bắt cóc sau đó đã khai báo lại cho phía cảnh sát và cô gái nói trên là bạn của ca sĩ Lâm Gia Bảo. Hôm qua sau khi nhận được tin thì anh đã bỏ cả buổi lễ đính hôn của mình để đi cứu cô nhưng đến sáng nay gia đình vẫn chưa thấy sự trở về của anh. Hiện tại Lâm gia và Hà gia đang phối hợp với phía cảnh sát để nhanh chóng tìm được con của mình. Chủ tịch Lâm Gia Châu đã bỏ ra hai mươi tỷ đồng để thuê thêm nhiều vệ cùng tham gia tìm kiếm con trai mình. Chúng tôi đăng tin mong nhận được sự giúp đỡ của toàn nhân dân để sớm tìm ra kẻ chủ mưu trong vụ bắt cóc này.
…. …
Du Kiệt đi đi lại lại và nhìn liên tục vào chiếc điện thoại bàn. Ông Dao hỏi một cách sốt ruột:
- Thế nào rồi con? Bọn chúng có gọi điện tới không?
Du Kiệt trả lời khẩn trương:
- Không ba ạ! Con đợi từ đêm qua tới giờ nhưng mà không thấy có ai gọi tới không biết vì lý do gì mà đến giờ chúng vẫn chưa liên lạc với chúng ta để đòi tiền chuộc. Thế còn ba thì sao rồi? Có manh mối gì không?
Ông Dao thở dài rồi buông giọng buồn bã:
- Cả đội vệ sĩ của nhà họ Lâm đã tìm kiếm hết tất cả các khách và nhà nghỉ trong toàn thành phố nhưng không hề thấy dấu vết gì cả. Sáng sớm hôm nay quản gia của họ đã đến các tòa soạn và đài truyền hình để nhờ họ đăng tin lên. Hy vọng là sẽ nhận được nhiều thông tin hữu ích từ giới quần chúng.
Ông Dao vừa nói xong thì có tiếng chuông cửa. Ông vội chạy ra mở cổng và tỏ ra mừng rỡ khi thấy bốn đồng chí cảnh sát mặc sắc phục đang đứng trước cửa nhà mình. Một người trong số họ nhẹ giọng:
- Chào ông! Chúng tôi là thiếu úy Lại An Khương và Sắc Chính Hưng cùng hai đồng nghiệp của mình đến đây để phối hợp với gia đình theo dõi thông tin liên lạc của bọn bắt cóc khi chúng đòi tiền chuộc.
Ông Dao vội vàng mở cửa và nói:
- Mời các anh vào trong!
Du Kiệt vội đưa ra một ít nước giải khát và trái cây để lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh theo dõi cuộc nói chuyện.
An Khương nhẹ giọng:
- Từ sáng hôm qua tới giờ gia đình ông có nhận được liên lạc từ phía bọn bắt cóc không?
Ông Dao thở dài rồi nói:
- Không! Từ hôm qua tới giờ chúng tôi không nhận được bất kỳ cú điện thoại hay thư từ hoặc một dấu hiệu ám thị của bọn chúng! Chúng tôi cũng không hiểu được tại sao lại như vậy nữa!
Chính Hưng im lặng một lúc rồi hỏi:
- Con gái của ông có gây thù với ai ở bên ngoài không? Có ai đã từng dọa dẫm cô bé không?
Ông Dao trả lời một cách dứt khoát:
- Không có đâu! Con gái tôi vốn là một đứa nhút nhát. Con bé sống trầm lặng và cũng ít dao du với bạn bè ở trong trường nó chỉ có một người bạn. Cậu ta là con trai của chánh án Cao Thiên Hùng và là bạn của con gái tôi từ lúc bước vào cấp ba.
Ông Dao im lặng vài giây rồi nói tiếp: -Kể từ khi con bé gặp tai nạn tới nay thì tính tình có thay đổi một chút nhưng tôi nghĩ rằng nó không thể gây thù chuốc oán với ai được.
Chính Hưng nhẹ giọng:
- Vậy ông và con trai của mình có kẻ thù hoặc đã từng xích mích đụng độ với ai mà gây ra những tranh cãi chưa?
Ông Dao im lặng một lúc rồi nói:
- Không! Chúng tôi luôn biết cách đối nhân xử thế nếu gặp chuyện tranh cãi thì chúng tôi sẵn sàng chấp nhận thua nên rất ít khi xảy ra tranh chấp hay đụng độ với ai ở mức căng thẳng.
An Khương đứng dậy nhìn quanh ngôi nhà một lượt rồi nhấn mạnh:
- Bây giờ chúng tôi sẽ cho người tới đây để lắp đặt hệ thống nghe trộm và xác định vị trí qua điện thoại của người gọi đến. Chỉ cần khi bọn bắt cóc gọi đến ông cố gắng kéo dài thời gian để chúng tôi có thể tìm ra địa điểm của hắn và lúc đó sẽ cứu được con gái ông.
Ông Dao gật đầu nhẹ giọng cảm kích:
- Nếu như vậy thì tôi đã yên tâm hơn rồi! Xin chân thành cảm ơn các anh đã nhiệt tình giúp đỡ như thế này!
An Khương nhấn mạnh:
- Ông đừng nói vậy! Trách nhiệm của chúng tôi là phải bảo vệ cho nhân dân và tìm ra những kẻ có tội để họ chịu sự xử phạt của pháp luật. Chúng tôi nhất định cố gắng hết sức mình để nhanh chóng tìm được con gái của ông.
Đúng lúc đó thì có tiếng xe phanh gấp trước cửa. Thiên Huy vội vàng chạy vào và hỏi giọng hốt hoảng:
- Thế nào rồi bác? Đã có tin gì của Phương Nghi chưa?
Ông Dao nhẹ giọng:
- Chưa cháu ạ! Bây giờ cảnh sát đang cho người tìm kiếm hy vọng rằng sẽ sớm tìm thấy con bé và thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị.
Ông Dao quay lại nhìn An Khương và đều giọng:
- Đây là Thiên Huy! Người mà tôi nói với các anh hồi nãy. Thằng bé là người bạn duy nhất trong trường của con gái tôi.
An Khương nghe vậy thì liền quay Thiên Huy và nói:
- Cậu có thể vui lòng hợp tác với chúng tôi để nhanh chóng tìm ra nguyên nhân của vụ bắt cóc này được không?
Thiên Huy gật đầu một cách dứt khoát. An Khương nhẹ giọng hỏi:
- Cậu đã quen biết cô Hà Phương Nghi được bao lâu rồi?
- Dạ! Năm năm. Em và Phương Nghi bắt đầu trở thành bạn từ lúc bước vào lớp mười cho tới nay.
- Vậy cậu nhận xét bạn của mình là người như thế nào?
Thiên Huy nhấn mạnh