- Các anh tìm em hả? Bộ có chuyện gì sao?
Hai đồng chí cảnh sát đứng dậy và nói:
- Chúng tôi là thiếu úy Sắc Chính Hưng và Lại An Khương! Hôm nay chúng tôi đến đây để hỏi cô một vài câu hỏi liên quan đến cô Hà Phương Nghi!
- Hà Phương Nghi ư?
- Đình Vân sợ hãi thốt lên.
Chính Hưng nhấn mạnh:
- Đúng vậy! Bây giờ cô hãy ngồi xuống và hợp tác với chúng tôi!
Đình Vân run rẩy ngồi xuống. Chính Hưng nhẹ giọng:
- Cô và cô Hà Phương Nghi có phải đã từng xảy ra xích mích không? Có phải cô thường xuyên tìm cách để gây khó dễ cho cô ấy?
Đình Vân sợ hãi trả lời:
- Dạ! Đúng là có vài lần ạ! Em và Phương Nghi có chút hiểu lầm nhỏ nên đã xảy ra tranh cãi nhưng mà không gay gắt lắm đâu ạ!
Chính Hưng đều giọng:
- Cô có thể nói ra hiểu nhầm giữa cô và cô Hà Phương Nghi là gì không?
Đình Vân lúng túng nói:
- Thực ra thì …cũng không có gì quan trọng cả! Chỉ là chuyện …của con gái với nhau thôi ạ!
An Khương nghiêm giọng:
- Đề nghị cô chân thành hợp tác! Nam sinh Cao Thiên Huy đã cho chúng tôi biết là cô thường cố tình gây khó dễ cho cô Hà và đã có một lần cô cho bảy nam sinh trong trường vây đánh cô ấy có đúng không?
Đình Vân lúng túng nói:
- Thực ra thì …đúng là có một lần như vậy! Nhưng mà lúc đó cô ấy không hề bị thương mà còn đánh bị thương bảy người bạn của em!
An Khương nhấn mạnh:
- Có phải vì ấm ức chuyện lần đó nên cô đã cho người bắt cóc cô Hà Phương Nghi không?
Đình Vân vội lắc đầu phủ nhận:
- Không phải! Em tuyệt đối không làm chuyện đó! Phương Nghi mất tích không liên quan tới em. Xin các anh hãy tin em!
An Khương thấy vẻ hốt hoảng của Đình Vân thì gật đầu ra hiệu cho Chính Hưng. Chính Hưng liền mạnh giọng:
- Cô Mạc Đình Vân! Mặc dù chúng tôi chưa xác định được cô liên quan đến việc mất tích của cô Hà Phương Nghi hay không nhưng bây giờ mời cô theo chúng tôi về sở cảnh sát!
Đình Vân hốt hoảng kêu lên:
- Sao các anh lại bắt em về sở cảnh sát? Em có làm gì sai đâu ạ? Về chuyện tranh cãi với Phương Nghi thì cô ấy cũng đã bỏ qua cho em rồi cơ mà!
Chính Hưng nhấn mạnh: -Chúng tôi yêu cầu cô về sở cảnh sát là vì cô đã dùng bạo lực nơi học đường và cô đã cố tình xúi giục người khác gây thương tích ột người khác nữa! Như vậy cô sẽ bị truy tố theo luật hình sự về tội cố ý gây thương tích cho người khác!
Đình Vân nghe vậy thì vội vã quỳ xuống van xin:
- Em biết tội của mình rồi! Xin các anh tha cho em lần này nhất định từ nay về sau em sẽ không làm như vậy nữa! Xin các anh đừng bắt em về sở cảnh sát nếu như bạn bè mà biết được em không còn mặt mũi nào mà đến trường mất!
Chính Hưng nghiêm giọng:
- Sao cô không nghĩ tới những người mà bị cô hăm dọa hoặc gây khó dễ họ cũng đã từng có ý nghĩ chán nản khi tới trường? Sao cô chỉ biết nghĩ đến mình mà lại không nghĩ tới cảm nhận của người khác?
Đình Vân khóc lóc năn nỉ:
- Em biết lỗi rồi sau này em sẽ không tái phạm nữa! Em sẽ không gây khó dễ hay bắt nạt các bạn khác nữa. Xin các anh hãy bỏ qua cho em lần này!
Chính Hưng nhấn giọng:
- Không được! Pháp luật được tạo ra để trừng trị những kẻ có tội và họ chỉ được nhận được sự khoan hồng nếu tội lỗi của họ gây ra chỉ là vô tình để tự vệ cho bản thân trước sự nguy hiểm hoặc người đó nằm ở dạng đặc biệt có thần kinh bất ổn hoặc tâm lý khác thường. Chúng tôi đã xem qua lý lịch sinh viên của cô và nhận thấy rằng cô không đáng nhận được sự khoan hồng của pháp luật Việt Nam. Cô luôn dùng bạo lực để chứng tỏ bản thân với người xung quanh và những người như cô thật sự rất nguy hiểm cho xã hội ở hiện tại và tương lai. Cô cần được giáo dục nhân cách trong một môi trường nghiêm khắc để trở thành một công dân có ích cho xã hội. Đề nghị cô đứng dậy và khẩn trương theo chúng tôi về sở!
- Xin hai anh đừng làm vậy! Em van xin hai anh! Xin hai anh hãy bỏ qua cho em lần này! Em hứa từ nay sẽ không bao giờ làm như vậy nữa! Nếu các anh chưa tin em có thể thề! Mạc Đình Vân em xin thề từ nay sẽ không bao giờ đánh bất kỳ một ai nếu không thì em …
An Khương nhẹ giọng:
- Thôi được rồi! Cô đứng lên đi! Dù sao thì cô cũng mới vi phạm lần đầu nên chúng tôi sẽ bỏ qua cho cô lần này nhưng nếu sau này chúng tôi phát hiện cô vẫn dùng bạo lực nơi học đường thì lúc đó cho dù cô có năn nỉ hay là có bảo lãnh của người thân thì cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật! Bởi bạo lực nơi học đường chính là một nguyên nhân tiềm ẩn đằng sau các vụ tự tử của học sinh và sinh viên.
Đình Vân nghe vậy thì vội vàng đứng dậy rồi nói:
- Em biết rồi ạ! Rất cảm ơn hai anh nhất định sau này em sẽ không dám làm như vậy nữa! Em xin hứa ạ!
Nói xong thì Đình Vân vội vã lau nước mắt rồi quay về lớp. Thầy Đại Lộ bước ra và mỉm cười niềm nở:
- Thế nào? Dọa học sinh tôi một trận như vậy có tìm ra được chút manh mối nào không?
An Khương nhẹ giọng: -Xin lỗi đã làm cho học sinh của thầy hoảng sợ nhưng mà chúng tôi muốn cô ấy biết rằng bạo lực nơi học đường là một việc rất nghiêm trọng và nếu chúng ta không ngăn chặn kịp thời thì sẽ xảy ra những chuyện đáng tiếc sau này.
Thầy Đại Lộ tươi cười rồi nhẹ giọng:
- Không sao! Thực ra tôi phải cảm ơn các anh mới đúng. Tính cách của Đình Vân rất ngang bướng và con bé hay dùng bạo lực để trấn áp hoặc ép buộc người khác làm theo ý mình. Mặc dù các giáo viên đã nhiều lần cảnh cáo và nhắc nhở nhưng con bé vẫn chứng nào tật nấy nhưng mà tôi tin là kể từ hôm nay con bé sẽ không bao giờ dám làm như vậy nữa!
Thầy Đại Lộ im lặng vài giây rồi hỏi tiếp:
- Thế còn tình hình của Phương Nghi sao rồi? Các anh đã tìm được thông tin gì về bọn bắt cóc chưa?
Chính Hưng thở dài rồi nhẹ giọng:
- Hiện giờ chúng tôi vẫn đang cho người tìm kiếm cô bé và thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị nhưng mà vẫn chưa có tiến triển gì mới. Các địa điểm khả nghi nhất trong toàn thành phố chúng tôi đã cho người lục soát cả nhưng vẫn không tìm thấy họ và một điều rất khó hiểu là đến bây giờ bọn bắt cóc vẫn chưa liên lạc với gia đình cô bé. Chúng tôi sợ rằng đây chưa hẳn là một vụ bắt cóc tống tiền mà còn có một mục đích khác!
Thầy Đại Lộ thở dài vẻ lo lắng rồi khẽ giọng:
- Vậy mong các anh hãy cố gắng sớm tìm cho được Phương Nghi! Hy vọng đến giờ này con bé vẫn được bình an!
An Khương gật đầu và nhấn mạnh:
- Xin thầy yên tâm! Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình để mau chóng tìm ra họ và bắt những kẻ đã gây ra việc này phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Nói xong thì An Khương và Chính Hưng vội vã ra về. Khoảng nửa tiếng sau thì về tới sở cảnh sát nhưng họ lấy làm kinh ngạc và hốt hoảng khi nhìn thấy có hàng trăm người đang tụ tập và la hét ầm ĩ ở trước cổng. Chính Hưng nhìn ra đám đông rồi nhấn mạnh:
- Làm gì mà người ta lại tụ tập ở đây đông dữ vậy? Mà sao lại là toàn con gái?
An Khương cũng tỏ ra khó hiểu. Anh nói nhẹ giọng:
- Tôi cũng không biết! Chúng ta xuống xe và lại hỏi họ xem thế nào!
Nhưng vừa nhìn thấy An Khương và Chính Hưng bước xuống xe thì ngay lập tức đám đông chạy ùa tới và bao lấy họ. Những bàn tay giữ chặt rồi lôi kéo và những tiếng hét ầm ĩ vang dội vào tai:
- Các anh đúng là đồ vô dụng! Tại sao đến bây giờ mà vẫn chưa tìm thấy ca sĩ Gia Bảo? Chúng tôi đóng thuế hàng năm để cho các anh làm việc như thế này sao? Các anh nhận lương mà không biết xấu hổ hả?
An Khương cố gắng giải thích nhưng anh vừa mở miệng thì đã bị đám đông ghì chặt và đập tới tấp vào người. Chính Hưng cũng thảm hại không kém. Sắc phục của anh
bị họ lột ra và dẫm lên rồi xé rách. Một cô gái hét lên:
- Các anh thì có thời gian nhởn nhơ ăn uống trong khi ca sĩ Gia Bảo và bạn của anh ấy không biết sống chết như thế nào! Thật là đáng trách! Đáng xấu hổ!
Một giọng nói tiếp liền sau đó:
- Đúng thế! Tại sao lại có thể tệ hại như vậy? Đã ba ngày rồi mà vẫn chưa tìm thấy tung tích gì của anh Gia Bảo không biết là các anh làm việc như thế nào mà hiệu quả công việc lại tệ đến thế?
Chính Hưng cố gắng giải thích: -Chúng tôi cũng đâu muốn sự việc lại tiến triển chậm thế này. Xin hãy cho chúng tôi thêm ít thời gian để…
Vừa nói tới đó thì anh bị đám đông đấm tới tấp vào người. Một cô gái gằn giọng vẻ tức giận:
- Đến bây giờ mà các anh còn dám xin thêm thời gian hả? Liệu anh Gia Bảo có được bọn người bắt cóc cho thêm thời gian không mà các anh dám mở miệng nói ra câu đó? Sao các anh có thể vô dụng đến mức này? Cảnh sát các anh làm việc như thế chả trách gì tội phạm của Việt Nam cứ ngày càng tăng lên. Các anh nên làm đơn thôi việc đi là vừa!
Sau khi hả cơn giận thì đám đông bỏ đi với lời đe dọa:
- Các anh phải mau chóng tìm ra anh Gia Bảo và bạn của anh ấy nếu không thì ngày nào chúng tôi cũng tới đây và lần sau thì các anh không còn may mắn như thế này đâu! Lúc đó thì các anh đừng trách là chúng tôi tàn nhẫn!Các anh đã tự biến mình thành kẻ thù của chúng tôi mà chúng tôi thì không bao giờ để kẻ thù của mình thoát được đến lần thứ hai!
An Khương và Chính Hưng lồm cồm bò dậy và đi vào trong với một bộ dạng thảm hại. Thiếu tá Vũ Liên Đình vừa nhìn thấy họ thì hét lên kinh ngạc:
- Trời đất! Sao các cậu …lại bị thế này? Sao lại mất hết quần áo và thương tích đầy mình vậy? Không lẽ các cậu vừa đụng độ với cướp sao?
An Khương lắc đầu rồi thều thào:
- Không phải cướp mà chính là các fan hâm mộ của thiếu gia nhà họ Lâm. Chúng tôi vừa bước xuống xe thì họ lập tức chạy tới rồi đánh tới tấp vào người chúng tôi và chửu là đồ vô dụng đã ba ngày trôi qua mà không tìm thấy tung tích của ca sĩ Gia Bảo rồi họ còn nói là các anh nhận lương mà không biết xấu hổ …
Thiếu tá Liên Đình nghe An Khương nói vậy thì thở dài rồi tự trách:
- Họ nói cũng đúng! Tôi cũng tự thấy mình vô dụng …có hơn một trăm cảnh sát và gần hai trăm vệ sĩ tham gia vào cuộc tìm kiếm lần này vậy mà đã ba ngày rồi vẫn không tìm thấy một manh mối nào cả. Đôi lúc tôi cảm thấy xấu hổ với gia đình của ông Lâm và ông Hà. Tôi biết trong lòng họ bây giờ đang rất lo lắng cho con của mình vì trong chúng ta không ai biết được cả Gia Bảo và Phương Nghi bây giờ như thế nào? Họ còn may mắn sống sót hay là đã gặp phải chuyện chẳng lành?
Thiếu tá Liên Đình im lặng vài giây rồi quay lại hỏi An Khương:
- Thế còn các cậu thì sao? Chuyến viếng thăm trường đại học kinh tế có thu được kết quả gì không?
An Khương lắc đầu rồi khẽ giọng:
- Thưa xếp không ạ!Không có thông tin nào có thể giúp chúng ta trong việc tìm kiếm bọn bắt cóc. Cô bé Hà Phương Nghi có mối quan hệ với các bạn bè trong trường tương đối bình thường không có ai có thể gây ra chuyện này.
Thiếu tá Liên Đình chép miệng rồi nhẹ giọng:
- Vậy là chúng ta vẫn giậm chân tại chỗ! Tất cả các manh mối hiện tại đều không thể cho chúng ta biết thêm về bọn bắt cóc. Chúng đang ở đâu và mục đích việc bắt cóc cô bé Phương Nghi có phải là vì tiền không hay chỉ là vì một mục đích nào khác.
Chính Hưng nhấn mạnh: -Mọi việc sẽ không khó khăn như thế này nếu như bọn bắt cóc liên lạc với gia đình ông Hà. Tôi cảm thấy đây giống như một vụ buôn người thì đúng hơn! Có thể bọn chúng bắt và đưa cả Lâm Gia Bảo và Hà Phương Nghi qua biên giới để bán cho các động mại dâm bao gồm cả nữ và nam.
Thiếu tá Liên Đình nghe xong thì gật mình như thức tỉnh rồi quay lại và nói nhanh:
- Chính Hưng nói như vậy không phải là vô lý! Rất có thể đây là một vụ buôn người qua biên giới! Bây giờ các cậu hãy đi tới cửa khẩu Mộc Bài và lấy toàn bộ danh sách của những người đã đi qua biên giới trong ba ngày gần đây để xem có tìm thấy dấu vết của bọn chúng hay không! Chúng ta phải mau chóng tìm ra được thiếu gia và tiểu thư của Lâm và Hà gia. Bây giờ dư luận đang rất quan tâm và phản ứng gay gắt với việc điều tra của chúng ta. Còn cánh nhà báo lại suốt ngày chỉ trích và nói ngược nói xuôi ngành cảnh sát.
- Dạ! Chúng tôi đi ngay ạ!
An Khương và Chính Hưng vội vã rời đi ngay sau đó. Khoảng một tiếng sau thì họ tới cửa khẩu Mộc Bài –Tây Ninh. An Khương và Chính Hưng bước xuống và tiến lại chỗ các đồng nghiệp hải quan rồi nhẹ giọng:
- Chào đồng chí! Chúng tôi là thiếu úy Lại An Khương và Sắc Chính Hưng thuộc sở cảnh sát hình sự thành phố. Hiện nay chúng tôi đang điều tra hai vụ mất tích xảy ra vào sáng ngày 13/8 và có nhiều nhận định rằng đây có thể là một vụ buôn người qua biên giới nên chúng tôi đến đây muốn nhờ đồng chí giúp đỡ trong việc kiểm tra danh sách những người đã qua lại biên giới trong ba ngày qua!
Nhân viên hải quan gật đầu và niềm nở:
- Tất nhiên là được! Mời hai đồng chí vào trong! Hai đồng chí cứ gọi tôi là Dương Viễn!
An Khương và Chính Hưng vội vã bước vào trong. Dương Viễn đưa ra một cuốn sổ dày rồi nói:
- Đây là toàn bộ danh sách những người qua lại cửa khẩu Mộc Bài trong ba ngày qua. Các đồng chí cứ xem đi!
An Khương cầm lấy và cẩn thận dò xét từng người một. Anh làm như vậy cho đến khoảng một tiếng sau thì gấp cuốn sổ lại và thở dài ngao ngán:
- Không có! Những người đi qua biên giới trong mấy ngày hôm nay đa phần đều là những ông già, bà lão! Số ít còn lại là các phụ nữ khoảng ngoài ba mươi họ đều qua bên kia để buôn bán và giao dịch …không tìm thấy ai giống với cô bé Phương Nghi và ca sĩ Gia Bảo cả!
Chính Hưng khẽ giọng:
- Không lẽ chúng ta đã suy đoán sai?
An Khương nhấn mạnh:
- Dựa theo tình hình bây giờ thì có lẽ là vậy! Có thể bọn bắt cóc không hề có ý định đưa người qua biên giới.
An Khương và Chính Hưng đứng dậy rồi nhẹ giọng với Dương Viễn:
- Bây giờ chúng tôi phải về sở ngay để báo cáo tình hình cho cấp trên. Cảm ơn đồng chí đã hợp tác!
Nói xong thì họ vội vàng quay bước đi. Bóng của họ biến mất cùng chiếc xe trong ánh nắng nhẹ dịu của chiều thu.
… …
Bác sĩ Hảo Danh nhẹ nhàng khép cửa rồi bước ra.Ông Châu vội vã dứng dậy và hỏi khẩn trương