- Các ông đang đùa tôi phải không?
Cô gái bên cạnh thiếu tá Liên Đình nhấn mạnh:
- Chúng tôi không đùa ông. Những lời chúng tôi nói đều là sự thật. Người đàn ông này chính là một tội phạm nguy hiểm mà chúng tôi đang truy nã. Hắn rất khôn khéo và thủ đoạn. Chúng tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức để truy tìm và bắt hắn nhưng hắn đều trốn thoát được và lần này suýt nữa chúng tôi cũng để mất hắn nhưng may nhờ có ông đã giúp chúng tôi kết thúc cuộc truy đuổi đầy gian nan này.
Người tài xế tỏ ra vui mừng khi nghe vậy,ông nói nhẹ giọng:
- Vậy là tôi có công sao?
- Có công nhưng không được thưởng!
- Cô gái nhấn mạnh.
Thiếu tá Liên Đình quay sang nói với các đồng nghiệp:
- Các cậu hãy ở đây giữ nguyên hiện trường và chờ bên giao thông tới. Tôi và Mẫn Lan sẽ tới khách sạn Hạnh Đào để gặp ông chủ khách sạn và lên kế hoạch bắt những đồng bọn của KhaXon.
- Rõ! Thưa xếp!
Thiếu tá Liên Đình nói xong thì vội vã rời khỏi đó cùng Mẫn Lan. Họ nhìn nhau và thở phào nhẹ nhõm. Dòng đời chính là một cuộc chiến. Cuộc chiến giữa người và người, giữa người với thiên nhiên nhưng cuộc chiến nào rồi cũng sẽ kết thúc và chính nghĩa luôn chiến thắng. Những người mang sứ mệnh cao cả luôn là những anh hùng đó là chân lý. Đó là điều hiển nhiên. Sóng gió đã qua đi. Mây mù và giông tố cũng biến mất. Tất cả lại bắt đầu với những bình minh đầy ánh sáng cùng với những làn gió mát mang đậm chất mùa thu nhưng đó là tất cả hay chỉ là một khoảng trời?
… …
Bà Châu nhìn thấy những giọt nhỏ từ vết đứt trên tay của Gia Bảo thì hốt hoảng kêu lên:
- Trời đất ơi! Sao tay con lại chảy máu vậy? Đem mẹ xem thử có sâu không!
Gia Bảo mỉm cười rồi vội vã nói:
- Không sao đâu mẹ! Chỉ là con gọt trái cây không cẩn thận nên bị dao cứa vào tay thôi ạ!
Bà Châu cầm lấy tay con trai rồi lắc đầu nói:
- Không được rồi!Vết thương này khá sâu chúng ta không nên khinh thường nó được nếu không sau này để lại sẹo thì xấu lắm! Con hãy ngồi yên đây để mẹ vào trong lấy hộp sơ cứu và băng lại cho con!
Gia Bảo nói nhẹ nhàng:
- Không cần đâu mẹ!Chỉ là một vết đứt nhỏ thôi không cần phải băng bó đâu ạ!
Bà Châu lắc đầu phản đối: -Không được! Dù nhỏ thế nào cũng phải băng lại! Thiên thần của mẹ thì không thể có chút tỳ vết nào được!
Nói xong thì bà bước vào trong.
Gia Bảo nhìn xuống vết đứt rồi tự trách:
- Sao mình lại bất cẩn thế nhỉ? Gọt trái xoài thôi mà cũng để đứt tay để phu nhân phải lo lắng như vậy!
Gia Bảo vừa nói xong có tiếng chuông điện thoại gọi tới. Anh tỏ ra vui mừng khi nhìn thấy số của Du Kiệt hiển thị trên màn hình của chiếc HTC. Anh cười tươi, lòng thầm nghĩ “Chắc là anh ấy đã tìm được ba nên Gia Bảo bảo gọi tới báo mình biết ”
Gia Bảo bắt máy với vẻ mặt vui mừng:
- Alô! Em nghe đây ạ!
Du Kiệt nói lên trong tiếng nấc:
- Gia Bảo! Có Phương Nghi đó không vậy?
Gia Bảo trả lời khẩn trương:
- Không có ạ! Sáng hôm nay Phương Nghi đã về nhà rồi! Di động của cô ấy đã bị mất. Anh thử gọi vào số điện thoại bàn ở nhà xem sao!
- Du Kiệt vội vã, giọng anh dường như lạc hẳn đi:
- Anh gọi rồi nhưng không được!
Gia Bảo hỏi lo lắng:
- Có chuyện gì sao? Hình như anh đang khóc?
Du Kiệt nghe vậy thì khóc òa lên không nói được câu nào. Cao Lam vội cầm lấy máy và nói khẩn trương:
- Bọn em không tìm cách nào liên lạc được với Phương Nghi. Anh hãy tới nhà đưa con bé tới bệnh viện Sài Gòn nhanh lên! Nếu không thì muộn mất!
Gia Bảo nghe vậy thì hét lên vội vã:
- Sao lại tới bệnh viện Sài gòn? Sao lại muộn mất? Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra sao?
Cao Lam nói trong tiếng nấc:
- Bác Du Dao …đã nhảy lầu tự tử rồi. Bây giờ các bác sĩ đang cấp cứu …
- Không! Không thể như thế được …ba ơi …
Gia Bảo bật khóc nức nở rồi chạy ra khỏi nhà. Ông Khôi thấy vậy thì hốt hoảng hỏi: -Thiếu gia! Đã xảy ra chuyện gì mà cậu lại khóc? Mau nói cho tôi biết đi!
Gia Bảo nói với gương mặt đau khổ và đẫm lệ:
- Ba tôi! Ba tôi …ông ấy ….
Ông Châu hỏi khẩn trương:
- Chủ tịch làm sao? Có phải chủ tịch đã gặp chuyện gì không?
Gia Bảo không nói gì chỉ lắc đầu rồi chạy vào ga ra lấy xe lao nhanh ra khỏi biệt thự. Ông Khôi vội vã chạy vào với vẻ mặt lo lắng lúc đó bà Châu
cũng vừa trong bước ra. Ông hỏi khẩn trương:
- Chẳng hay chủ tịch đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?
Bà Châu tỏ ra kinh ngạc trước câu hỏi của ông Khôi:
- Sao ông lại hỏi một câu hỏi khó hiểu như vậy?
Ông Khôi cũng tỏ ra ngạc nhiên khi nghe thấy câu trả lời của bà Châu. Ông im lặng một lúc rồi nói:
- Tạ vì lúc nãy tôi thấy thiếu gia vừa …
- Gia Bảo! Đúng rồi tôi quên mất! Hồi nãy tôi bảo thằng bé đợi ở đây nhưng sao bây giờ không thấy nữa?
- Bà Châu vội vã nói.
Ông Khôi nghe vậy thì khẩn trương trả lời:
- Lúc nãy tôi thấy thiếu gia vừa chạy ra ngoài vừa khóc …
Bà Châu thốt lên kinh ngạc:
- Gia Bảo khóc sao? Vì chuyện gì mà thằng bé lại khóc?
- Dạ! Lúc đó tôi có hỏi thì thiếu gia chỉ nói là “Ba tôi, ba tôi …ông ấy đã ”rồi sau đó chạy ra ga lấy xe và đi ngay ạ. Tôi thấy gương mặt của thiếu gia giàn giụa trong nước mắt nên tôi cứ nghĩ là chủ tịch đã gặp phải chuyện gì.
Bà Châu lắc đầu nhấn mạnh:
- Không có! Ông ấy đang ở trong phòng làm việc xem lại mấy dự án bên khu đô thị của thành phố.
Bà Châu im lặng và thầm nghĩ “ Sao con trai mình lại khóc nhỉ? Rồi lại nói ra câu khó hiểu đó nữa. Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì và người mà thằng bé gọi ba là ai? ”
Bà Châu thở dài rồi quay sang ông Khôi hỏi nhanh:
- Thế Gia Bảo đã đi được bao lâu rồi? Có vệ sĩ đi theo không? -Dạ thiếu gia rời khỏi biệt thự được khoảng mười phút rồi và không có vệ sĩ đi kèm ạ!
Bà Châu nghe vậy thì nghiến chặt răng rồi hét giận dữ:
- Thật là hết chịu nổi rồi! Lâm gia này thuê các người về làm gì hả? Đội vệ sĩ đâu? Tất cả đâu hết rồi?
Hào Tâm vội vã thả chén cơm xuống rồi chạy ra ngoài. Anh run rẩy nói:
- Xin lỗi phu nhân! Tôi đang ăn sáng nên mới không nghe phu nhân gọi ạ?
Bà Châu gào lên như muốn xé nát anh?
- Có biết bây giờ là mấy giờ không hả?
Hào Tâm giật mình rồi vội vã nhìn đồng hồ:
- Dạ! Là tám giờ ạ!
Bà Châu lớn tiếng:
- Còn đứng đó mà nói giờ giấc hả? Thiếu gia đã rời khỏi nhà được mười lăm phút rồi. Mau đi tìm thằng bé về đây!
- Dạ! Thưa phu nhân!
Hào Tâm vội vàng đứng dậy. Bà Châu nói nhỏ nhẹ:
- Cậu hãy nhớ là tâm trạng của Gia Bảo đang bị kích động vì một chuyện gì đó nên tuyệt đối không được làm cho thằng bé sợ!
- Xin phu nhân yên tâm!
Nói xong thì tâm nói vào bộ đàm:
- Ngay bây giờ cả đội tập hợp ở ga ra. Thiếu gia vừa ra khỏi nhà cách đây mười lăm phút.
Hào Tâm cúi người một cách kính cẩn với bà Châu rồi vội vã ra ga ra. Ít phút sau thì cả tám chiếc xe của đội vệ sĩ rời khỏi biệt thự Lâm Châu.
… …
Có lẽ vì quá đói nên Phương Nghi ăn uống rất ngon lành. Những món ăn trên bàn cô không trừ lại bất cứ một miếng nào. Vú Hòa thấy vậy thì mỉm cười lắc đầu rồi nói:
- Con ăn từ từ kẻo ngẹn đấy! Thức ăn còn ở trong nồi rất nhiều. Con cứ thư thả mà ăn.
Phương Nghi cười cươi rồi nhấn mạnh:
- Đói quá vú ạ! Chưa bao giờ mà con thấy cơm ngon như bữa nay.
Vú Hòa gật đầu và nhẹ giọng:
- Thấy con bình an trở về như vậy là may rồi. Vậy là chỉ cần đợi ba con về nữa là chúng ta có thể đoàn tụ. Cuộc sống lại trở về những tháng ngày bình yên như trước.
Phương Nghi gật đầu rồi nhẹ giọng