- Con buồn ngủ quá ba ơi! Thôi con vào ngủ trước đây ạ!
Nói xong thì anh đứng dậy rồi bước về phòng mình. Ông Châu ngồi im lặng một lúc rồi khẽ giọng:
- Không lẽ ai đó ở đây là Phương Nghi?
Ông gật đầu rồi mỉm cười rồi nhẹ giọng:
- Nếu ai đó là Phương Nghi càng tốt! Mình rất thích con bé đó! Nếu có một đứa con dâu xinh đẹp và thông minh như vậy thì đúng là không còn gì bằng!
Nói rồi ông cũng đi về phòng mình với một nụ cười trên môi. Sau lúc đó biệt thự Lâm Châu lại chìm vào màn đêm lạnh lẽo nhưng bây giờ sự ấm áp bên trong đã xua đuổi và phá tan sự u tối vốn dĩ của nó. Vẫn là giai điệu của những làn gió nhảy múa trong không gian nhưng bây giờ nó không bi thương như và sầu não trước nữa mà mà nó tựa như một lời chào đầy thân mật của các vật bất cảm xúc đối với sự trở về của tiểu chủ nhân.
Một buổi sáng mùa thu bình thường như bao buổi sáng khác. Nó vẫn rất mang những đặc điểm vốn dĩ mà nhân thế hay nói tới. Vẫn là một buổi bình minh với những tia nắng nhạt và những làn gió thoang thoảng mùi hương của một vài loài hoa vẫn là những chiếc lá vàng rụng cành bay là đà trong gió. Tất cả vẫn thế! Không có gì khác biệt! Nhưng đối với những con người trong ngôi biệt thự xa hoa tráng lệ Lâm Châu thì đây là một buổi bình đẹp nhất kể từ khoảnh khắc giao mùa cho tới nay. Ai nấy đều vui vẻ và mang trên môi một nụ cười.
Ông Khôi bước vào phòng của Gia Bảo và tỏ ra kinh ngạc khi đã 7 giờ mà anh vẫn chưa dậy. Ông mỉm cười lắc đầu rồi bước lại kính cẩn nhẹ giọng:
- Thiếu gia! Mời thiếu gia dậy dùng bữa sáng ạ!
Gia Bảo vẫn không phản ứng gì. Ông Châu nói lớn tiếng hơn:
- Thiếu gia! Mời thiếu gia thức dậy và dùng bữa sáng ạ!
Gia Bảo vẫn nằm yên bất động. Ông Châu thở dài chép miệng rồi hét lên:
- Thiếu gia! …
Gia Bảo giật mình kinh hoàng ngồi dậy rồi nhìn xung quanh với đôi mắt ngơ ngác và hỏi với giọng không hài lòng:
- Chú Khôi! Chú đang làm gì trong phòng cháu vậy?
Ông Khôi cúi người kính cẩn đáp:
- Dạ! Mời thiếu gia dậy dùng bữa sáng ạ!
Gia Bảo nghe vậy thì trố mắt kinh ngạc rồi vơ vội chiếc Back Berry nằm trên bàn rồi nhấn mạnh:
- Sao lúc nào đồng hồ của chú cũng chạy nhanh vậy? Bây giờ mới có 7 giờ lẽ 5 phút thì còn chưa tới giờ dậy của cháu thì làm sao mà dùng bữa sáng được!
- Giờ dậy ư?
- Ông Khôi thốt lên kinh ngạc.
Gia Bảo nói thản nhiên:
- Thì ngày nào mà cháu chẳng dậy 10 giờ! …Mà sao kể từ bao giờ chú lại bước vào phòng ngủ của cháu? Không phải là cháu ghét chú và mọi người nhưng cháu không hài lòng với việc có người khác bước vào phòng ngủ của mình.
Ông Khôi nghe vậy thì thấy đầu óc mình quay như chong chóng. Ông im lặng ít phút rồi lúng túng nói:
- Nhưng mà chính thiếu gia nói là không ngủ biếng nữa cơ mà? Chẳng phải hơn hai tháng nay thiếu gia luôn dậy từ 6 giờ sáng sao? Rồi chính thiếu gia bảo tôi và mọi người là nếu có việc gì cần thì có thể vào phòng …
Gia Bảo nghe vậy thì vội vã xuống giường và lao tới tấm gương lớn trên tường rồi ghé mặt vào để xem:
- Trời đất! Mắt của mình thâm sì hết rồi!
- Gia Bảo thốt lên kinh ngạc.
Anh lẩm bẩm vài giây rồi nói chán nản:
Ai thích đọc truyện ma thì theo dõi danh sách truyện ma full tại link:
/forum/70-3574
truyện ma full -Một ngày làm mất 4 giờ vậy là trong bảy mươi hai ngày qua mình mất tới 288 giờ ngủ! …Hâz …hèn gì mà mắt mình đen như mực vậy! Thiệt tình không hiểu nỗi tại sao phải dậy sớm thế không biết?
Ông Khôi tỏ ra khó hiểu với những lời của Gia Bảo, lòng thầm nghĩ “ Sao thiếu gia lại tự trách với những quyết định của chính bản thân? Những câu của thiếu gia nói cứ như là một mớ bòng bong vậy! Mình thật không hiểu được một câu nào!”
Gia Bảo nhăn mặt vẻ khó chịu nhưng rồi ánh mắt của anh chợt khựng lại sau đó thì anh quay sang nói với ông Khôi:
- Bữa nay cháu có việc quan trọng nên phải dậy sớm nhưng mà kể từ ngày mai trở đi chú đừng có gọi cháu dậy trước mười giờ nữa! Giấc ngủ rất quan trọng đối với cơ thể chúng ta và đặc biệt là đôi mắt. Cháu không muốn ra đường với hai con mắt đen như mực hoặc là khi nào cũng phải ngụy trang bằng cặp kiếng màu!
Nói xong thì anh đi ra ngoài và vội vàng vào phòng tắm. Khoảng nữa tiếng sau thì ra. Ông Khôi lại bước tới và kính cẩn nói:
- Bữa sáng đã chuẩn bị xong! Mời thiếu gia vào phòng ăn dùng bữa ạ!
Gia Bảo nhẹ giọng:
- Chú vào trước đi! Cháu gọi điện thoại xong thì vào ngay!
Ông Khôi nghe vậy thì cúi người kính cẩn rồi đi vào trong. Gia Bảo lấy điện thoại ra và gọi. Số hiển thị trên màn hình là một số điện thoại cố định. Một người phụ nữ có giọng khàn đục bắt máy:
- Alô! Biệt thự Jimmy nghe đây!
Gia Bảo mừng rỡ và nhẹ giọng:
- Vú Hòa hả? Con Gia Bảo đây! Phương Nghi đâu rồi hả vú?
Vú Hòa nghe vậy thì nghẹn ngào nói:
- Phương Nghi …con bé đang ở ngoài sân cùng với ba nó!
Gia Bảo tươi cười và ngượng ngùng nói:
- Vú ơi! Vú …gọi Phương Nghi vào cháu gặp chút xíu đi vú!
Gia Bảo vừa nói xong thì nghe vú Hòa khóc nức nở. Thấy vậy anh hỏi khẩn trương:
- Có chuyện gì sao vú? Hay là Phương Nghi không muốn gặp cháu?
Vú Hòa nói trong tiếng khóc:
- Phương Nghi chết rồi cậu Gia Bảo ơi! …Du Kiệt sắp đem con bé với ông chủ đi hỏa táng rồi!
Chiếc điện thoại trên tay Gia Bảo rơi xuống nền nhà. Anh chết lặng đi một lúc rồi giật mình hoảng sợ: -Hỏa táng ư? Không được! Mình phải tới đó ngăn anh Du Kiệt lại. Gia Bảo vội vàng chạy ra nhưng khi nhìn xuống bộ áo choàng tắm trên người thì lại vội chạy vào trong. Ít phút sau anh lại vội vã chạy ra với chiếc quần jean và áo thun trắng đơn giản sau đó thì chạy vào ga ra lấy xe rồi rời khỏi biệt thự ngay khi đó. Chiếc xe chạy trên xa lộ Đại Hàn với tốc độ 80km/h và hai mươi phút sau thì dừng trước cổng biệt thự Jimmy. Anh vội vã chạy vào và thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy hai chiếc quan tài vẫn nằm giữa sân.
Du Kiệt bước ra và mếu máo khi thấy Gia Bảo:
- Gia Bảo! Cậu đến đấy rồi ư? Phương Nghi và ba anh chết rồi …con bé chết thật rồi! Bây giờ anh và Cao Lam phải đưa hai người họ …đi hỏa táng …
- Không được! Anh không được đưa Phương Nghi đi hỏa táng! Cô ấy chưa chết đâu. Anh không được làm thế!
- Gia Bảo khẩn trương hét lên.
Du Kiệt nhìn thấy vẻ hoảng hốt trên mặt Gia Bảo thì nhẹ nghẹn ngào nói:
- Anh biết tình cảm của cậu dành cho con bé nhưng mà chúng ta phải chấp nhận sự thật thôi Gia Bảo ạ! Anh cũng đã từng không chịu tin vào chuyện này và khóc lóc, van xin ông trời cho con bé sống lại nhưng ông ta vẫn vô tình không để tâm tới những gì anh nói …Phương Nghi vẫn nằm yên bất động với làn da lạnh lẽo và đôi mắt nhắm nghiền …
- Không phải đâu anh ạ! Phương Nghi chưa chết. Anh hãy tin em! Cô ấy chưa chết đâu. Anh hãy mở quan tài ra đi!
Du Kiệt thở dài vẻ đau xót. Cao Lam bước tới bên Gia Bảo và nhẹ giọng:
- Em biết tình cảm của anh dành cho Phương Nghi như thế nào nhưng mà …con bé thật sự đã rời xa chúng ta. Dù không muốn tin nhưng vẫn không thay đổi được thực tại. Chúng ta bắt buộc phải chấp nhận sự thật đau lòng này anh ạ và hãy để cho Phương Nghi được ra đi thanh thản!
Gia Bảo nghe vậy thì gào lên:
- Không được đâu! Hai người hãy tin tôi! Phương Nghi thật sự chưa chết! Nếu hai người cứ nhất quyết đem cô ấy đi hỏa táng thì có nghĩa là đang thiêu sống cô ấy đấy!
Du Kiệt nghe vậy thì giàn giụa nước mắt và nói lớn tiếng:
- Không phải đâu Gia Bảo! Cậu phải chấp nhận sự thật đi! Phương Nghi thật sự đã chết rồi! Con bé chết bởi tai nạn ô tô. Chết trong chiếc xe mà nó yêu thích nhất! Cậu có hiểu không hả? Phương Nghi đã rời xa chúng ta thật rồi! Bây giờ có khóc lóc thì cũng không làm được gì hơn!
Du Kiệt vừa nói xong thì Gia Bảo quỳ sụp xuống van xin:
- Tôi biết chứ! Tôi biết Phương Nghi bị tai nạn như thế nào nhưng mà xin hai người hãy tin tôi! Phương Nghi thật sự chưa chết đâu hai người không thể hỏa táng cô ấy!
Vừa lúc đó thì Hào Tâm và Lâm chủ tịch cũng tới. Họ vội vã chạy vào và tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy Gia Bảo đang quỳ dưới đất. Hào Tâm chạy tới hỏi khẩn trương:
- Thiếu gia! Sao cậu lại quỳ dưới
đất vậy?
- Gia Bảo! Bộ có chuyện gì hả con?
- Ông Châu hỏi vẻ lo lắng.
Gia Bảo nghẹn ngào nói:
- Ba ơi! Giúp con với! Ba hãy khuyên họ đừng đưa Phương Nghi đi hỏa táng! -Đưa Phương Nghi đi hỏa táng sao? Sao lại đưa con đi hỏa táng? Chẳng lẽ đã có chuyện không hay xảy ra?
- Ông Châu thốt lên kinh ngạc và lo lắng.
Du Kiệt nghe vậy thì khóc òa như một đứa trẻ và trả lời trong nước mắt:
- Bác ơi! Cả …ba cháu và Phương Nghi …đều đã chết rồi bác ạ!
- Hả? Chết rồi sao? Sao ông trời lại tàn nhẫn như thế? Sao lại nỡ cướp một lúc hai người họ cơ chứ?
- Ông Châu nói với ánh mắt đau xót.
Gia Bảo nghe vậy thì vội vã hét lên:
- Không phải đâu ba ơi! Phương Nghi chưa chết đâu ạ! Xin ba hãy nói với họ đừng đem cô ấy đi hỏa táng! Nếu không thì cả đời chúng ta phải hối hận!
Du Kiệt nói trong tiếng nấc:
- Gia Bảo! Cậu đừng làm thế nữa! Mau đứng lên đi! Không phải là chúng tôi không tin cậu nhưng thật sự là không có chuyện đó xảy ra. Chính các bác sĩ đã nói rằng con bé đã chết và từ hôm qua tới giờ con bé nằm bất động trên giường với một cơ thể lạnh lẽo. Chúng ta dù có làm gì đi nữa cũng không thể nào làm con bé sống dậy …
- Không phải! Không phải thế! Phương Nghi thật sự chưa chết. Xin anh hãy tin em! Em cũng bị tai nạn và các bác sĩ cũng nói là em đã chết nhưng bây giờ chẳng phải là em đang đứng đây sao? Anh hãy tin em đi!Phương Nghi cũng vậy! Cô ấy chưa hề chết và cho dù là đã chết thì bây giờ cũng đang sống dậy!
Du Kiệt nghe vậy thì lắc đầu và nhấn mạnh:
- Cậu đừng tự gạt mình nữa! Tai nạn chết rồi thì làm sao mà sống được nữa chứ?
Du Kiệt vừa nói xong thì ông Châu quay sang nhẹ giọng:
- Những gì thằng bé nói là sự thật!
- Sự thật?
- Cao Lam và Du Kiệt thốt lên kinh ngạc.
Ông Châu gật đầu rồi tiếp tục nhẹ giọng:
- Sáng hôm qua thằng bé vì nhận được tin của ba cháu tự tử nên vội vàng tới bệnh viện nhưng trên đường tới đó nó đã gặp tai nạn và sau nửa tiếng cấp cứu thì các bác sĩ đã nói lời xin lỗi. Vợ chồng bác đã rất sốc trước chuyện này! Dù suy nghĩ thế nào cũng không chấp nhận được chuyện đang xảy ra. Từ nay trở đi sẽ mãi mãi không được nhìn thấy đứa con của mình nữa là một chuyện đau đớn đến từng ruột vậy. Vợ của bác cũng vì chuyện này mà tâm trí hôm qua tới giờ không được bình thường. Nhưng tối hôm qua không hiểu là may mắn lần thứ hai hay là có phép màu nào mà thằng bé tự dưng tỉnh lại cứ y như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy mặc dù các bác sĩ nói Gia Bảo đã bị dập rất nhiều nội tạng và cột sống bị chấn thương nghiêm trọng nhưng bây giờ thì tất cả cứ giống như là tai nạn đó chưa từng xảy ra vậy.
Du Kiệt nghe vậy thì lặng người đi. Gia Bảo nhẹ giọng lên tiếng: -Bây giờ thì anh đã tin em chưa? Em không nói sai đâu! Phương Nghi chưa chết. Em xin anh hãy mau mở quan tài ra để cứu cô ấy!
Du Kiệt nghe thế thì lúng túng không biết làm gì thấy vậy Cao Lam gật đầu nhẹ giọng:
- Em nghĩ anh Gia Bảo dám chắc chắn như vậy thì chắc phải có lý do hoặc biết chắc chắn là Phương Nghi chưa chết. Chúng ta nên nghe anh ấy đi anh ạ! Cứ mở nắp quan tài ra biết đâu có một phép màu nào khiến cho Phương Nghi sống lại thì sao! Nếu như những lời của anh Gia Bảo nói là sự thật mà chúng ta không nghe thì đúng là một sai lầm không thể tha thứ. Sau này chúng ta sẽ luôn sống trong hối tiếc, đau khổ và tự trách bản thân anh ạ!
Du Kiệt nghe vậy thì vội vã chạy lại và mở nắp quan tài ra. Gia Bảo và mọi người vội vàng chạy lại nhưng Phương Nghi vẫn nằm bất động trong chiếc quan tài lạnh lẽo. Du Kiệt nhìn thấy mặt em gái thì bật khóc nức nở rồi nói:
- Tôi đã nói rồi! Con bé thật sự đã đi rồi! Dù cho bây giờ chúng ta có làm gì thì cũng không thể làm cho nó mở mắt ra được!
Gia Bảo lắc đầu và phủ định:
- Không! Không thể thế này được! Chắc chắn là Phương Nghi chưa tỉnh thôi chứ cô ấy không thể chết! Em biết chắc điều đó!
Gia Bảo vội vàng lay Phương Nghi và gọi:
- Phương Nghi! Cô có nghe tôi gọi không? Cô mau tỉnh lại đi! Phương Nghi! Cô hãy mau tỉnh lại nếu không thì mọi chuyện không thể cứu vãn được đâu!
Phương Nghi vẫn nằm yên bất động với đôi mắt im lìm. Mọi người đều rơi lệ khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp tựa thiên thần đó nằm trong chiếc quan tài của sự vĩnh biệt.
Gia Bảo siết chặt lấy tay cô rồi nói khẩn trương:
- Phương Nghi à! Cô mau tỉnh lại đi! Tôi xin cô đó! Tại sao tôi tỉnh lại mà thì không cơ chứ? Cô có nghe tôi gọi không? Cô mau tỉnh lại đi!
Phương Nghi vẫn không có một phản ứng gì. Du Kiệt định bước tới nhưng Cao Lam cản lại:
- Khoan đã anh ạ! Cho dù là Phương Nghi không sống lại được thì chúng ta cứ coi như đây là một cuộc tiễn biệt. Cứ để cho anh Gia Bảo được nhìn mặt con bé lần cuối! Em tin rằng Phương Nghi cũng muốn vậy!
Du Kiệt khẽ gật đầu với đôi mắt đẫm lệ. Mỗi lần nhìn vào quan tài là anh lại thấy lòng mình đau quặn lại. Nước mắt cứ theo đó mà trào ra.
Gia Bảo vẫn liên tục gọi Phương Nghi nhưng rồi bỗng dưng ánh mắt anh khựng lại rồi thầm nghĩ “ Đúng rồi! Mình tỉnh lại là vì cảm thấy đau ở lưng và ngực liên tục. Lúc đó mẹ mình đã đấm vào ngực mình nên mình mới tỉnh lại được lẽ nào Phương Nghi cũng vậy? ”
Nghĩ vậy nên Gia Bảo liền dùng tay véo mạnh vào Phương Nghi.
“Đau! Sao tay mình lại đau thế này? Như thể có ai đang véo mình vậy?”
- Linh hồn bên trong thốt lên.
Nhìn thấy Phương Nghi vẫn bất tỉnh Gia Bảo tiếp tục véo vào tay cô. Anh làm vậy nhiều lần liên tục nhưng vẫn không nhìn thấy phản ứng của Phương Nghi nên anh nghiến răng lại và dùng hết sức mình véo thật mạnh vào tai của cô. Theo phản ứng tự nhiên thể xác của Phương Nghi nhăn mặt lại và có sự di chuyển của đầu. Thấy vậy Gia Bảo mừng rỡ reo lên:
- Tỉnh rồi! Phương Nghi tỉnh thật rồi!
Mọi người nghe vậy thì vội vàng chạy tới. Vú Hòa từ trong nhà cũng vội vàng chạy ra. Họ nhìn thấy ngón tay của Phương Nghi khẽ cử động thì kinh ngạc và vui mừng nói:
- Thật sao? Thật sự là có phép màu sao?
Gia Bảo gật đầu rồi nói nhanh:
- Cơ thể của cô ấy phản ứng với cảm giác đau. Chúng ta mau véo vào người cô ấy đi! Làm như vậy cô ấy sẽ mau tỉnh lại hơn!
Mọi người nghe vậy thì gật đầu rồi vội vã véo vào thể xác của Phương Nghi.
“Sao thế này? Sao cả người mình lại đau nhói lên vậy? Không lẽ mình bị kiến cắn sao? Không được! Mình phải cố gắng mở mắt ra nếu không chắc mình sẽ bị chúng cắn chết mất!”
- Linh hồn Phương Nghi tự nhủ rồi cố gắng mở cặp của mình ra. Nhưng lúc đó vì cơ thể đau quá nên cô bất giác thốt lên