- Cách này là …thực ra thì …em nghĩ phải có một người …
Nhìn thấy sự ngượng ngùng trên mặt của Gia Bảo thì vú Hòa đã dường như hiểu được phần nào cái cách mà anh định nói với Du Kiệt. Bà vội quay qua nói với Gia Bảo:
- Tôi thấy cách của cậu rất hay! Cậu cứ làm đi chúng tôi xuống nhà đợi!
Du Kiệt tỏ ra ngạc nhiên và khó hiểu:
- Nhưng mà con đã nghe cậu ấy nói gì đâu!
Vú Hòa kéo Du Kiệt ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Du Kiệt nhăn mặt và nói:
- Sao vú lại kéo con ra đây? Phương Nghi …
Vú Hòa gõ lên đầu Du Kiệt mấy cái và trách:
- Đúng là có lớn mà không có khôn! Vú kéo con ra đây là để cho Gia Bảo cho Phương Nghi uống nước giải rượu.
- Thế sao chúng ta lại không cùng cậu ấy cho con bé uống vả lại sao lại phải đóng cửa lại?
Vú Hòa khẽ giọng:
- Cách này chỉ một người làm thôi! Vả lại nếu không đóng cửa lại thì cậu Gia Bảo sẽ mắc cỡ không làm được!
Du Kiệt mắt sáng rực lên và cao giọng:
- Con biết là cách gì rồi! Chính là …
“Suỵt”vú Hòa giơ tay ra hiệu im lặng. Bà nói nhỏ nhẹ:
- Con nói nhỏ thôi nếu không hỏng hết bây giờ! Chúng ta xuống dưới ngồi chờ lát nữa Phương Nghi tỉnh lại hẵng hay!
Du Kiệt và vú Hòa rón rén từng bước chân nhẹ nhàng đi xuống. Gia Bảo ngồi xuống lặng lẽ bên Phương Nghi và nói:
- Tôi rất đau lòng khi nhìn thấy anh thế này! Lâm Gia Bảo mà tôi biết là một người rất cao ngạo và tự tin vậy mà giờ đây …anh lại như thế này. Tôi thật sự rất muốn biết tại sao anh lại đau khổ như thế này. Tôi hy vọng sau khi tỉnh lại thì anh sẽ trả lời cho tôi câu hỏi đó!
Nói xong thì Gia Bảo lấy chiếc ly nước ấm lại và uống một ngụm có lẽ vì sợ hãi hay ngượng ngùng với việc mình đang làm nên anh nhắm mắt lại sau đó thì nhẹ nhàng đưa những ngụm nước đó vào cơ thể Phương Nghi bằng đường miệng. Anh làm như vậy cho đến khi hết toàn bộ nước trong chiếc ly.
Anh ngồi lặng lẽ và chờ đợi. Khoảng mười lăm phút sau thì Phương Nghi bắt đầu cử động ngón tay và sau đó thì hé mở cặp mắt yếu ớt của mình. Gia Bảo mừng rỡ và vội đỡ cô dậy. Phương Nghi nhìn quanh một lúc và hỏi:
- Sao tôi lại đang ở phòng? Chẳng phải tôi đang uống bia ở vũ trường sao?
Gia Bảo vội vàng trả lời: -Đúng là anh có uống bia ở vũ trường Home nhưng vì anh đã uống quá say nên nhân viên ở đó đã gọi cho tôi và anh Du Kiệt đến đưa anh về.
Phương Nghi cầm lấy cái ly trong tay Gia Bảo ném xuống đất và gào lên giận dữ:
- Sao hai người lại đưa tôi về đây? Sao hai người không để tôi ở đó?
Du Kiệt nghe thấy tiếng động trên phòng Phương Nghi thì vội chạy lên nhưng đã bị vú Hòa ngăn lại:
- Con thiệt tình là ngốc không hiểu nổi! Chuyện của lớp trẻ thì mặc kệ nó chứ con lên đó làm kỳ đà cản mũi hả?
- Kỳ đà cản mũi ư?
- Du Kiệt thắc mắc.
Vú Hòa khẽ giọng:
- Chẳng lẽ con không muốn làm …anh rễ của cậu Gia Bảo sao?
Du Kiệt reo lên mừng rỡ:
- Con hiểu ý của vú rồi! Con đương nhiên là muốn chứ!
Vú Hòa nhấn mạnh:
- Vậy nên chúng ta phải ở lại dưới này lúc nào mà Phương Nghi bước ra với vẻ mặt đỏ như gấc thì lúc đó mọi chuyện thành công rồi đấy!
Du Kiệt gật đầu một cách thích thú sau khi nghe những lời của vú Hòa.
Gia Bảo giọng nhỏ nhẹ:
- Chúng tôi làm vậy chỉ muốn giúp anh thôi! Anh không nên tự đày đọa mình như vậy!
Phương Nghi hét lên vẻ chua chát:
- Im miệng đi! Cô và anh cô thì biết cái gì mà giúp đỡ. Hai anh em cô chỉ là những kẻ ngốc mà thôi. Làm gì mà có tư cách để giúp đỡ người khác chứ?
Gia bảo thấu hiểu được cảm xúc của Phương Nghi bây giờ nên anh không để tâm đến những lời của cô nói. Anh vẫn cố gắng tiến lại để khuyên giải cô nhưng không ngờ khi tay cô vừa chạm vào người của Phương Nghi thì đã bị cô hất tung ra với lực mạnh. Theo một phản xạ tự nhiên thì Gia Bảo dùng tay phải của mình để chống đỡ cơ thể nhưng khi tay anh vừa chạm đất thì cũng là lúc anh cảm nhận được sự đau nhói ở lòng bàn tay. Khiến anh buộc miệng thốt lên.
- Á đau quá!
Gia Bảo đưa tay lên thì hoảng hốt vì thấy cả mảnh vỡ thủy tinh đang cắm sâu vào tay mình. Phương Nghi nhìn xuống với ánh mắt hối lỗi nhưng cô không nói gì. Gia Bảo thấy lòng mình đau như dao cắt. Anh vội vàng đứng dậy và bỏ ra ngoài nhưng Phương Nghi đã nắm tay anh lại và ôm anh vào lòng mình:
- Xin lỗi! Tôi đã làm như thể này với cô hai lần rồi. Tôi không cố tình đâu chỉ tại vì quá đau khổ nên tôi mới hành động thế này.
Gia Bảo nói ngẹn ngào:
- Nếu đau khổ như vậy thì hà tất anh phải chịu đựng một mình! Anh hãy cho tôi biết rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì đi! Tôi có thể giúp được anh mà!
Phương Nghi siết chặt vòng tay mình lại và nói: -Nỗi đau này không ai có thể giúp tôi được kể cả với cô!
Gia Bảo nói trong tiếng nấc:
- Chẳng lẽ anh cứ như thế này mãi? Tôi và mọi người rất đau lòng vì anh!
Phương Nghi thở dài và nhẹ giọng:
- Xin hãy cho tôi một thời gian! Xin cô và mọi người hãy đợi tôi! Tôi cần một quãng thời gian đủ dài để có thể quên đi được chuyện này. Lúc đó tôi sẽ quyết định một cách dứt khoát với chuyện này!
Phương Nghi im lặng một lúc và nói tiếp:
- Thời gian này chúng ta đừng gặp nhau! Vì nếu như nhìn thấy cô, nhìn thấy thể xác của mình thì tôi càng đau đớn hơn. Cô hãy đồng ý như vậy nhé!
Gia Bảo gật đầu một cách ngoan ngoãn. Phương Nghi buông anh ra và mở tủ lấy một hộp dụng cụ y tế. Cô cầm lấy tay anh và băng bó vết thương một cách cẩn thận rồi tự trách:
- Tôi đã đối xử quá tàn nhẫn với thể xác của mình! Và cũng quá vô tâm với linh hồn của cô …tôi xin lỗi!
Gia Bảo nhẹ giọng:
- Không sao đâu! Tôi chưa bao giờ trách anh cả vì vậy anh cũng đừng tự trách mình. Nếu anh trách bản thân thì tôi cũng đau lòng khi nhìn thấy thể xác của mình bị hành hạ!
Phương Nghi gật đầu và ôm Gia Bảo vào lòng rồi khẽ giọng:
- Cô là một người bạn tốt của tôi! Nếu sau này thể xác của chúng ta trở lại như trước thì chúng ta vẫn là bạn nhé! Tôi không muốn mình mất một người bạn như cô.
Nói xong thì Phương Nghi mở cửa cho Gia Bảo ra ngoài. Cả Du Kiệt và vú Hòa vội vàng quan sát sắc mặt của hai người họ. Du Kiệt bàng hoàng khi nhìn thấy vết thương trên người Gia Bảo,anh hét lên vẻ lo lắng:
- Cậu bị thương sao? Có đau lắm không? Chẳng lẽ chính Tiểu Nghi đã gây ra chuyện này?
Gia Bảo không nói gì chỉ lắc đầu và sau đó thì lặng lẽ ra về. Lúc đó Phương Nghi đứng ở cửa phòng nói vọng xuống:
- Thời gian này con không muốn gặp Gia Bảo nếu như anh ta có tới thì vú và anh Du Kiệt đừng có mở cửa! Nếu không thì …
Phương Nghi bỏ dở câu nói như là một lời đe dọa về hậu quả của việc nếu làm trái ý mình. Sau khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại thì Du Kiệt vội vã quay lại nhìn vú Hòa và khẽ giọng:
- Chúng
ta đã nhầm rồi vú ơi! Con thấy Gia Bảo hình như là vừa bị tra tấn thì đúng hơn. Tay cậu ấy thì bị băng còn mặt thì nước mắt lộn cả nước mũi …e rằng kết quả đi ngược với những dự tính của con và vú rồi.
Thấy vú Hòa không phản ứng thì Du Kiệt nói nhấn mạnh: -Vú thử nghĩ coi lúc nãy hai đứa nó làm gì trên gác? Theo con thì khi Gia Bảo bắt đầu dùng miệng để đưa nước vào người của Phương Nghi thì lúc đó con bé bật dậy và đấm cho cậu ta một phát sau đó cậu ta ấm ức quá khóc ầm lên Phương Nghi nhìn thấy thế thì vội đuổi ra Gia Bảo về với lời dặn là cấm quay lại đây nữa.
Vú Hòa buông giọng:
- Vú chưa thấy ai mà đấm vào lòng ban tay của người khác mà lại khiến cho nó chảy máu cả.
Du Kiệt chột dạ và nói lớn:
- Con đã biết rồi! Chắc chắn Tiểu Nghi đã dùng dao đe dọa Gia Bảo và nói rằng nếu anh mà dám qua đây thì tôi sẽ dùng con dao này giết chết anh nhưng Gia Bảo không nghe vẫn cố bước tới lúc đó Tiểu Nghi liền vung dao lên và chém vào tay của Gia Bảo. Thấy vậy Gia Bảo liền dùng gạc băng bó vết thương. Vốn là một thiếu gia giàu có muốn gì được nấy mà bây giờ lại bị đối xử như vậy thì thấy tủi thân và khóc một lúc. Phương Nghi vốn rất ghét con trai khóc nên nó đã đuổi cậu ta về và bây giờ thì dặn vú với con là không được cho cậu ta vào nhà nữa.
Vú Hòa lắc đầu thở dài ngao ngán rồi nhẹ giọng:
- Hâz…tâm hồn và thể xác của con không chịu đi cùng nhau.
Nói xong thì bà đi vào trong còn Du Kiệt thì vẫn ngồi say sưa với những lập luận của mình.
Gia Bảo về tới nhà thì đã thấy Bảo Trân ngồi ở phòng khách. Cô đứng dậy và ôm anh rồi hôn lên má một cái thay cho lời chào. Gia Bảo hỏi nhẹ giọng:
- Em tới lâu chưa? Sao không bảo nhà bếp làm bữa trưa cho em?
Bảo Trân nhõng nhẽo:
- Không! Em không ăn một mình đâu,em muốn đợi anh về cùng ăn!
Gia Bảo mỉm cười gật đầu. Ông Khôi bước ra kính cẩn nói:
- Thưa thiếu gia! Bữa trưa đã chuẩn bị xong mời thiếu gia và cô Trân vào dùng bữa ạ!
Bảo Trân khoác tay Gia Bảo bước vào phòng ăn. Đầu bếp gắp những món ăn trên bàn và để trước mặt của Bảo Trân. Cô nhẹ nhàng gắp một miếng thịt kho tiêu lên ăn và tán thưởng:
- Rất ngon! Vị của nó vừa cay vừa ngọt! Lại rất đậm đà và thơm mùi của tiêu. Thật đúng là bếp trưởng đã ra tay thì có khác!
Bếp trưởng Duy Hào đứng gần đó nghe vậy thì vội lên tiếng:
- Không dám ạ! Tôi chỉ cố gắng hết sức mình thôi ạ!
Lúc đó Lâm phu nhân cũng vừa vào. Bà đến hôn lên trán của Gia Bảo rồi quay qua mim cười với Bảo Trân và nhẹ giọng:
- Con đến lâu chưa hả Trân?
Bảo Trân đáp một cách lễ phép:
- Dạ con cũng vừa tới ạ!
Bà Châu quay qua Gia Bảo định nói với anh điều gì đó nhưng bất chợt bà thốt lên kinh hoàng khi nhìn thấy vết thương ở tay con trai mình: -Gia Bảo! Sao lại thế hả con? Sao con lại bị thương như vậy?
Gia Bảo giật mình rồi nhìn xuống vết thương ở tay và mỉm cười rồi nói:
- À …cái này hả mẹ? Không sao đâu ạ! Chỉ là con vô tình chạm vào cánh cửa nhà Phương Nghi nên mới bị vậy thôi ạ! Chỉ là vết thương ngoài da, mẹ không nên lo lắng quá!
- Con vừa ở nhà Phương Nghi về sao?
- Dạ! Con tới nhà cô ấy để cảm ơn cô ấy đã con giúp đỡ trong chuyện vừa rồi ạ!
Bà Châu nhăn mặt rồi nhẹ giọng:
- Mẹ cũng biết Phương Nghi là bạn của con và cũng là ân nhân của gia đình ta. Mẹ cũng không cấm cản chuyện con qua lại với con bé nhưng nếu lần sau con tới chơi Hà gia thì phải cho các vệ sĩ đi cùng. Để khi nào có vật sắc nhọn thì họ sẽ là người chạm vào nó thay vì con phải làm việc đó như vậy con sẽ không làm mình bị thương nữa!
Gia Bảo nghe vậy thì mỉm cười rồi nhẹ giọng:
- Không cần phải làm như vậy đâu ạ! Hôm nay chỉ vì quá sơ ý nên con mới để tay mình bị thương chứ không phải là Hà gia có quá nhiều vật sắc nhọn như mẹ nghĩ đâu vả lại nếu mỗi lần tới đó con mang vệ sĩ đi cùng thì sẽ khiến cho Phương Nghi và gia đình của cô ấy cảm thấy không tự nhiên.
- Nhưng mà cơ thể của con …
- Không sao đâu! Mẹ không cần quá lo lắng như vậy! Con biết cách tự bảo vệ mình mà! Để mẹ yên tâm con hứa đây là lần đầu và cũng là lần cuối con làm trầy xước cơ thể. Sau này sẽ không bao giờ có chuyện thế này nữa!
Bà Châu nghe con trai nói vậy thì tươi cười đáp:
- Mặc dù biết lời hứa không phải lúc nào cũng thành hiện thực nhưng mẹ cảm thấy yên tâm khi nghe con nói vậy! Con hãy nhớ là phải luôn luôn tự bảo vệ mình vì mỗi vết xước trên da con là một nhát dao đâm vào tim mẹ!
Gia Bảo gật đầu và khẽ giọng:
- Con nhớ rồi ạ! Con sẽ không để mẹ phải đau lòng thêm một lần nữa!
Vừa lúc đó đầu bếp mang ra một bộ đồ dùng cơm và để lên bàn. Gia Bảo quay sang mẹ mình nhẹ giọng:
- Mẹ dùng bữa trưa với bọn con luôn! Con đã bảo đầu bếp chuẩn bị muỗng và đĩa rồi ạ!
Bà Châu mỉm cười gật đầu rồi ngồi vào bàn và dùng bữa với Bảo Trân và Gia Bảo. Bà lên tiếng hỏi Bảo Trân một cách quan tâm:
- Thế tình hình công ty của ba con dạo này thế nào rồi? Các khách hàng phản ứng thế nào trong đợt giới thiệu sản phẩm vừa rồi?
Bảo Trân lễ phép thưa:
- Dạ mọi việc đều tốt ạ! Khách hàng họ tỏ ra hài lòng với các mẫu mã vừa giới thiệu trong tuần qua và có hai công ty muốn ký hợp đồng dài hạn với công ty ba cháu. Cháu không biết rõ nhưng nghe ba cháu nói hai vụ hợp đồng đó đem lợi nhuận về cho công ty gần hai trăm tỷ đồng!
Bà Châu gật đầu vẻ hài lòng và đều giọng:
- Được thế thì tốt! Kinh doanh là phải có lãi! Số tiền hai trăm tỷ tuy không nhiều nhưng cũng được.
Bà Châu im lặng một lúc rồi nói tiếp