Dung An và Lan Hạ giúp Tuệ Anh bê đồ xuống dưới sảnh, chuẩn bị đón taxi ra bến tàu cao tốc, thì nhận được cuộc gọi của Tiến Dũng.
Sau khi nghe máy, Dung An quay sang nói với Tuệ Anh: "Anh Tiến Dũng đang trên đường qua đây, anh ấy bảo đi có việc tiện đường, muốn chở cậu ra sân ga, nên mình bảo anh ấy đến luôn rồi, không cần bắt taxi nữa."
Tuệ Anh nói: "Vậy có làm phiền không? Công ty anh ấy có nhiều việc, mình không muốn làm mất thời gian của anh ấy đâu. Vả lại từ đây đi xe đến ga tàu cũng chỉ mười phút thôi."
Dung An xuề xòa: "Cậu lo cái gì, anh ấy gọi đến đề nghị chứ cậu có mở lời nhờ đâu. Anh Tiến Dũng chứ ai mà cậu phải ngại."
Tuệ Anh mỉm cười: "Cậu nói đúng, đi thôi."
Tiến Dũng là anh ruột của Dung An, ba người bọn họ vốn biết nhau từ nhỏ; Tuệ Anh coi anh cũng giống anh trai của mình.
Xe của Tiến Dũng chưa đầy năm phút đã đến nơi. Vẫn như mọi lần, anh ăn mặc chói mắt, thái độ ân cần vui vẻ. Anh dặn cô lên xe ngồi, lại giúp cô bê vali vào sau cốp.
Lan Hạ đứng ngoài dặn dò: "Cậu nhớ lúc quay lại mang theo nhiều đồ khô, đằng nào bác gái chẳng chuẩn bị đồ cho cậu. Khéo léo nhắc bác còn phần của mình thì càng tốt."
Dung An đẩy Lan Hạ ra, nói: "Cậu chỉ có ăn là giỏi. Tuệ Anh, hai tháng nữa là đóng cưới chị họ mình, mà chị ấy thì bằng tuổi chúng ta. Chắc chắn ngày mai hoặc ngày kia mẹ mình sẽ qua nhà ngồi với mẹ cậu, lại than thở về mình và anh Tiến Dũng. Cậu nhớ nói đỡ cho bọn mình nhé."
"Được rồi, bọn anh đi đây." Tiến Dũng nói, vẫy tay tạm biệt Lan Hạ và Dung An rồi ngồi lên xe lái đi.
Tuệ Anh nói: "Cảm ơn anh. Anh bận mà còn phải chở em đi, thật phiền anh quá."
Tiến Dũng lắc đầu nhẹ nói: "Không sao, là do anh cũng tiện việc, vả lại, trước nay anh chưa từng tiễn em về nhà, đây là lần đầu tiên đấy."
"Thật vậy sao?" Tuệ Anh có chút bất ngờ, nhớ lại trước đây, lần nào cô về nhà cũng đều có Tuấn Đạt về cùng hoặc không thì đích thân anh ta sẽ tiễn cô ra ga.
"Vậy lần tới về nhà, chúng ta đi chung đi.", Tuệ Anh nói, nghĩ đến việc có Dung An và Tiến Dũng đi cùng, càng đông càng vui.
Anh quay sang nhìn cô mỉm cười, trong mắt ánh lên niềm phấn khởi: "Được, cứ vậy đi."
Tiến Dũng chở Tuệ Anh đến nhà ga, không đi luôn mà tìm chỗ đỗ xe, tận tình đưa cô vào bên trong: "Đằng nào đã đến đây rồi, để anh tiễn em vào. Đi lại thư giãn đầu óc, còn hơn là ngồi cả ngày trong phòng làm việc."
Đợi cho Tuệ Anh vào tận bên trong, anh mới quay đầu ra về, trên môi liên tục mỉm cười: "Đi chung sao?"
Tàu cao tốc lao vun vút, bốn mươi lăm phút đã về đến thành phố B. Vừa ra khỏi ga, Tuệ Anh đã thấy bố cô đứng đợi. Trước nay cô vẫn được nhận xét là có vẻ ngoài rất giống bố mình. Ông Lâm ăn mặc giản dị, chiếc kính to gọng trắng chắn phía trước đôi mắt tinh anh, nằm gọn gàng nơi sống mũi.
Vừa nhìn thấy con gái, ông liền cười hiền hậu, giúp cô đỡ lấy vali, hỏi han: "Con có mệt không? Mẹ con cứ cuống lên, bắt bố đến đây đợi từ sớm."
Bàn tay trái của ông đã bị mất một ngón, là do tai nạn nghề nghiệp năm xưa khi còn làm cho công ty Điện lực thành phố B.
"Vất vả cho bố rồi, mẹ bảo bố đến đợi con là cái cớ thôi, cái chính là muốn bố được ra ngoài, vận động cho thoải mái, là quan tâm đến bố đấy." Tuệ Anh vui vẻ nói.
"Con bé này, luôn bênh vực cho mẹ, vậy mà hồi bé cứ nhận là đội của bố." Ông Lâm trách cứ nói.
"Minh Anh đi thực tập lần này bao lâu hả bố?" Tuệ Anh ngồi trên xe, hỏi.
"Còn hai tuần nữa. Mẹ con suốt ngày than vãn, sợ thằng bé không biết chăm sóc bản thân, ngày nào cũng phải gọi điện ít nhất là một lần cho nó." Ông Lâm kể, từ từ đánh xe ra khỏi bãi đỗ.
"Minh Anh tính tình phóng khoáng xuề xòa, nhưng là một thằng bé thông minh, lanh lợi, cũng rất biết tính toán. Con nghĩ sẽ không có gì đâu, em ấy sẽ làm tốt thôi." Tuệ Anh nói.
"Ừ, bố cũng nghĩ vậy. Ba bố con mình giống nhau, việc gì cũng bình tĩnh giải quyết, không có chuyện gì là không vượt qua được. Bố cũng nói với mẹ như vậy đó." Ông Lâm mỉm cười, trong mắt ánh lên niềm tự hào và tin tưởng. Tuệ Anh hiểu ông quan tâm đến chuyện của cô, lo lắng cho cô, luôn có cách an ủi nhẹ nhàng, không hề phô trương.
Bà Tuệ Liên mẹ của Tuệ Anh là đầu bếp chính tại Trung tâm từ thiện của thành phố, nên tài năng nấu nướng vô cùng điêu luyện. Trái ngược với ông Lâm có phần giản dị, bà Liên thích ăn mặc những màu sắc tươi sáng, tính tình hoạt bát nhưng cũng rất quy tắc, trắng đen rõ ràng.
Hai bố con Tuệ Anh vừa về đến nhà thì bà đã chuẩn bị xong một bữa cơm thịnh soạn, đang sắp xếp lại bàn ăn cho đúng kiểu cách.
Nghe thấy tiếng mọi người ở cửa, bà vội ra đón. Bà nhìn Tuệ Anh từ trên xuống dưới, tuy mỉm cười nhưng trong mắt vẫn không giấu được lo âu: "Con gái của mẹ về rồi. Đợt này con gầy quá, có ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ không?"
"Con vẫn thế mà mẹ, vẫn ăn được ngủ được, rất tốt. Mẹ xem này," Tuệ Anh xoay tròn một vòng: "Thậm chí có người còn nói dạo này con đẹp ra đấy."
"Cái con bé này, chỉ giỏi nói đùa. Được rồi, con đi từ sáng chắc đã mệt, hai bố con vào rửa tay rồi ngồi xuống ăn đi." Bà Liên đỡ lấy túi của Tuệ Anh, nhẹ nhàng căn dặn.
Ăn xong bữa cơm, bà liền giục Tuệ Anh đi nghỉ, nhất định không cho cô động tay động chân làm gì. Vào phòng mình, cô còn nghe thấy bố mẹ bên ngoài to nhỏ: "Lúc về đây, ông có nói chuyện với con bé không? Có thấy nó đau buồn gì không?"
"Tôi thấy nó vẫn bình thường. Bà cũng thấy đó, con bé có sao đâu." Ông Lâm vừa nói vừa bê bát đũa vào bếp.
Bà Liên lo lắng nói: "Ông và nó vốn giống nhau, lầm lì ít nói, có gì không tốt cũng giấu ở trong lòng, tự giải quyết. Nhưng gia đình nhà họ gửi thiệp mời cưới khắp nơi, thế nào cũng có người nói ra nói vào, chẳng phải người thiệt thòi nhất là con bé hay sao? Chúng ta là bố mẹ, không những phải bảo vệ mà còn phải động viên, phải để con bé biết mặc kệ người khác nói gì, nó luôn có chúng ta bên cạnh."
Tuệ Anh cảm thấy ấm áp trong lòng, dù đi đâu, người quan tâm nhất đến cô vẫn luôn là bố mẹ và gia đình; nên cô càng