Lan Hạ lăn ghế làm việc của mình, với sang bàn của Tuệ Anh, nhìn trước nhìn sau, thấy không có nhân viên nào để ý, mới khẽ khàng nói: "Này, có việc này mình phải hỏi cậu."
Tuệ Anh mắt không rời màn hình máy tính, vẫn chăm chú làm việc, lơ đễnh hỏi: "Chuyện gì?"
Lan Hạ nói: "Cậu...bị lãnh cảm rồi phải không?"
Tuệ Anh dừng lại, quay sang nhìn bạn mình, nghi ngờ: "Cậu nói vậy tức là sao?"
"Cậu nghĩ mà xem, cậu và Tuấn Đạt bên nhau đã lâu như vậy, mới chia tay được hơn mười hôm, sao không thấy cậu có chút phẫn nộ hay tuyệt vọng gì? Có phải vì quá đau khổ mà trơ lì cảm xúc rồi không? Liệu có phải cậu bị sang chấn tâm lí, sốc quá mà chuyển sang chế độ tự vệ không?" Lan Hạ nhíu mày phân tích.
Tuệ Anh hơi sững người: "Không, chẳng qua là... mình quá bận rộn không có thời gian rảnh, cũng không muốn suy nghĩ lung tung về chuyện đó nữa." Cô quả thật không lấn cấn gì về chuyện của Tuấn Đạt, cũng không hiểu sao mọi người lại thấy chuyện này có gì bất thường.
"Hai người bọn họ, một kẻ phản bội, một kẻ trơchẽn chen ngang, sao có thể không khiến người khác bực tức ghét bỏ chứ? Có phảiai cũng thánh thiện cho qua mọi việc như cậu được đâu? Người không biết lại cứnghĩ cậu chỉ coi anh ta như người thân, thật không có chút cảm giảm haingười từng là một cặp đôi là gì?Đúng là người đàn bà với trái tim thép. Margaret Thatcher chắc cũng chỉ thế này..." Lan Hạ thở dài.
"Thôi đi bà tám, tập trung làm cho xong phần việc đi, hơn tháng nữa là công ty sẽ bắt đầu chiến dịch nước rút rồi. Cậu mà không làm nhanh cho xong, lúc đấy đừng có trách." Tuệ Anh vừa nói vừa hất đầu chỉ về nơi trưởng phòng Đình Công đang ngồi làm việc, có ý đe dọa.
"Mà cậu biết gì chưa? Sắp tới công ty sẽ bố trí thêm nhân sự để hỗ trợ cho phòng của chúng ta đấy." Lan Hạ đột nhiên vô cùng hứng chí, nhìn trước nhìn sau rồi nói tiếp: "Chắc chắn sẽ có thêm dàn trai xinh gái đẹp, lúc đấy, không khí làm việc tự nhiên cũng sẽ thêm phần phấn chấn."
Phía trên hai cô gái bỗng xuất hiện tiếng người húng hắng e hèm, là của trưởng phòng Đình Công, mới đó mà anh ta đã thình lình xuất hiện. Đình Công vốn nổi tiếng là người đòi hỏi cao trong công việc; anh ta vừa đi qua chỗ bọn họ vừa nói: "Đất chật người đông, lúc đấy dàn trai xinh gái đẹp thế nào cũng sẽ chiếm một số vị trí trong phòng này, ắt sẽ có một vài người phải nhường chỗ. Và nếu phòng chúng ta còn làm việc chểnh mảng, tôi hẳn không có khó khăn khi phải lựa chọn một vài người để thay thế."
Lan Hạ nhăn mặt lè lưỡi rồi nhanh chóng đẩy ghế về bàn làm việc của mình, lanh lẹ nói: "Trưởng phòng, anh nói rất đúng, bọn em làm việc ngay đây. Mà trưởng phòng hôm nay mặc thật hợp mốt. Em vừa mới thấy chiếc khăn quàng cổ này trên tạp chí, thế mà đã thấy trưởng phòng diện, thật là đẹp. Đúng là được sáng mắt mà."
Đình Công nghe vậy thì liền nhìn Lan Hạ khác lạ, hai má ánh lên chút màu, nói: "Cô thấy nó đẹp thật ư? Kể ra cô cũng tinh mắt đấy."
"Quá đẹp đi chứ. Đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp." Lan Hạ nói, đưa hai ngón cái lên ra dấu, vẻ mặt thật thà nghiêm túc.
Tuệ Anh mỉm cười lắc đầu nhìn cô ta đang tự tin nháy mắt với mình rồi nhanh chóng quay lại làm việc.
Đến giờ cơm trưa, Lan Hạ vừa nhai nhồm nhoàm vừa châu đầu ngồi cùng đồng nghiệp bên phòng nhân sự, hào hứng nói: "Có thật không? Con trai thứ của tổng giám đốc sẽ tham gia vào ban điều hành tập đoàn Nhậm Phát sao?"
Người đồng nghiệp tên Linh Chi vội giơ ngón tay lên môi, ra dấu cho bọn họ giữ im lặng rồi thì thầm: "Nói khẽ thôi. Tin này tôi vừa nghe được lúc sếp của tôi đứng nói chuyện với giám đốc marketing xong. Chủ tịch vốn muốn Nhậm thiếu gia lập tức tới công ty đi làm ngay, nhưng có vẻ anh ta chưa đồng ý.
Nghe bảo người con trai thứ này tiếng tăm lẫy lừng, khác hẳn với con trưởng của chủ tịch là tổng giám đốc Hải Sơn. Nhưng tôi cũng nghe nhiều lời đồn đại, người con thứ này được nuôi dạy rất nghiêm khắc, lại không ở gần với gia đình họ Nhậm, từ bé đã bôn ba bên ngoài.", lúc này Linh Chi càng rướn người lại gần Lan Hạ và Tuệ Anh hơn, thì thầm gần như không ra hơi: "Tôi còn nghe nói giám đốc Hải Sơn vốn luôn đối đầu với người em trai này, từ trước đến nay bằng mặt mà không bằng lòng, không hiểu giữa bọn họ có uẩn khúc gì."
Lan Hạ liên tục gật đầu, hai mắt mở to hóng hớt; Tuệ Anh bật cười nhìn hai con ngươi tròn vành vạch của cô bạn thân như sắp lồi ra đến nơi để nghe chuyện đàm tiếu.
"Con cả với con thứ, một người lắm tật một người giỏi giang, sắp tới trong công ty chắc chắn sẽ không tránh khỏi gió tanh mưa bão." Linh Chi thở dài nói.
"Cậu hai đó thực sự giỏi vậy sao? Trông cậu ta như thế nào? Khi nào thì cậu ta sẽ đi làm?" Lan Hạ hỏi.
"Nghe nói cậu ta là một tay đầu tư lợi hại, có rất nhiều cổ phần ở các công ty nước ngoài, là một người nhạy bén trong kinh doanh. Cậu hai này từ bé đã tự lập rồi, từ trước đến nay luôn từ chối không muốn tham gia vào việc của công ty nên dù chủ tịch luôn mong muốn cậu ta giúp sức, nhưng thiếu gia nhất quyết ở nước ngoài, không chịu về. Chẳng hiểu sao tự dưng đợt này lại thay đổi, không biết là do đâu.
Nhưng tất cả chỉ là lời đồn, cũng chưa rõ khi nào thì cậu ta sẽ bắt đầu đi làm. Đến lúc đấy, sếp của tôi lại phải đau đầu khi tính toán làm sao để dung hòa được hai người bọn họ." Linh Chi nói, vẻ mặt chịu đựng: "Rồi lại đè lên đầu nhân viên bọn tôi thôi."
"Cậu thật đúng là nhân viên tốt, biết lo nghĩ cho vấn đề của sếp. Sếp cậu mà biết được, sẽ vô cùng cảm động cho xem." Lan Hạ nhanh nhảu nói, khiến Linh Chi gật đầu đồng tình, vẻ mặt lúc này đột nhiên đầy cảm thông và trách nhiệm.
"Nhưng đó là chuyện đao to búa lớn, cũng chẳng liên quan lắm đến phận nhân viên quèn như