Sau mấy ngày cố gắng liên lạc nhưng không được, giờ Thùy Lâm chủ động gọi đến khiến Tụệ Anh vừa vui mừng vừa bất ngờ, cô vội vàng nghe điện thoại: "Thùy Lâm, cả ngày mình gọi cho cậu không được. Cậu thế nào rồi?"
Đầu dây bên kia không vội trả lời, Tuệ Anh có thể nghe thấy tiếng nhạc xập xình vang vọng trong điện thoại; một lúc mới có tiếng phụ nữ húng hắng nói: "Cô là bạn của cô gái này à? Cô ta uống say, đang nôn mửa ở đây, cô đến đón cô ta về đi."
Tuệ Anh nghe vậy thì khẩn trương nói: "Cho tôi xin địa chỉ chỗ đó. Là quán bar Z ở đường OQ phải không? Làm ơn giúp để mắt đến cô ấy, tôi sẽ qua ngay."
Cô sốt ruột quay sang Thiên Minh: "Bạn của em đang ở quán bar này, anh chở em đến đó được không? Cô ấy không ổn lắm."
Thiên Minh gật đầu rồi nói với Hoàng Bá, bảo anh tăng tốc chở hai người đến quán bar Z.
Quán bar Z nằm ở trung tâm thành phố, trong khu vưc sầm uất nhộn nhịp nhất, tụ tập toàn dân chơi có máu mặt và là nơi được các nhân vật nổi tiếng thường xuyên lui tới. Từ chỗ làm của Thiên Minh mất khoảng mười lăm phút lái xe là đến.
Xe vừa đỗ trước cửa, mấy người nhanh chóng bước ra thì nhìn thấy một hàng dài người đang xếp hàng, chờ đợi để được vào trong. Hoàng Bá lập tức lại gần một người bảo vệ to lớn đang soát tên khách ở cửa ra vào, nói một vài câu, lại kín đáo bắt tay anh ta, người này liền gật đầu rồi để ba người họ cắt hàng vào trong.
Tiếng nhạc rộng ầm ĩ hòa vào tiếng người hò hét làm điếc tai những ai vừa tới. Không gian kín bưng cùng với ánh đèn nhấp nháy thay đổi liên hồi, mùi rượu và thuốc lá nồng nặc không kịp thoát khiến không khí đặc quánh, làm cho đầu óc choáng váng mịt mùng. Hoàng Bá mở đường dẫn hai người tiến vào bên trong; Thiên Minh vừa đi bên cạnh, vừa chắn giữa Tuệ Anh và những người đang điên cuồng nhảy múa, tránh để họ chạm vào cô.
Cô rút điện thoại, gọi vào số của Thùy Lâm, đầu dây bên kia bắt máy, là người ban nãy: "Cô đến nơi chưa?"
"Tôi đang ở đây rồi," Tuệ Anh lấy sức nói thật to vào điện thoại: "Cô ấy hiện ở đâu?"
"Trong toilet nữ, cô nhanh lên." người phụ nữ nói.
Thiên Minh chỉ cho Tuệ Anh hướng nhà vệ sinh, nhanh chóng cùng cô rẽ đoàn người, tìm lối đi về hướng đó. Cô bảo hai người đứng ngoài cửa đợi, rồi một mình đi vào bên trong. Một người phụ nữ mặc đồng phục, là nhân công lau dọn của quán, thấy Tuệ Anh vừa vào đã nhìn ngó ráo riết thì liền gọi: "Là cô phải không?"
"Vâng, là tôi đây. Bạn tôi đâu?" Tuệ Anh hấp tấp nói.
"Cô ấy vẫn nằm trong kia." người phụ nữ trả lời rồi chỉ chỗ cho Tuệ Anh.
Thùy Lâm đang ngồi trên sàn nhà, cả người dựa vào toilet, tóc tai xõa xượi, gương mặt nhòe nhoẹt mồ hôi và nước mắt, người đầy mùi rượu, trông vô cùng thảm thương. Tuệ Anh rút vội giấy vệ sinh, lau qua mặt và chân tay cho cô ấy, rồi xốc tay cô qua vai mình, cùng nhau đứng dậy.
Người phụ nữ lắc đầu nói: "Điện thoại và ví của cô ta đây. Tôi vừa vào lau dọn, thì thấy cô ta nửa tỉnh nửa mê, cứ một mực đòi gọi cho cô, rồi ấn số của cô nên tôi nghe máy hộ. Cô ta nãy giờ cứ vừa cười vừa khóc, không hiểu sao nữa. May là không có vấn đề gì."
Tuệ Anh một tay lôi vội tiền trong túi, đưa đến: "Cảm ơn cô nhiều lắm. Xin hãy nhận lấy, gọi là chút lòng thành."
Người lao công không chần chừ, nhận lấy rồi gật đầu nói: "Được rồi, cô nhanh đưa cô ấy đi đi, để tôi dọn nốt cho xong."
Tuệ Anh đưa Thùy Lâm ra bên ngoài, Hoàng Bá liền chạy lại giúp đỡ. Thiên Minh hỏi: "Cô ấy thế nào rồi?"
"Chắc là chỉ bị say rượu, hy vọng là không sao. Mình ra khỏi đây thôi." Tuệ Anh trả lời.
Hoàng Bá tuy bề ngoài dáng vẻ thư sinh nhưng lại vô cùng dẻo dai khỏe mạnh, một tay dìu Thùy Lâm, đi bên cạnh Thiên Minh lúc này đang ôm cứng lấy Tuệ Anh, dùng tay kia mở đường ra phía ngoài cổng.
Chật vật mới đi được một đoạn thì bỗng có tiếng người gọi: "Là giám đốc Thiên Minh? Và cả cô gái kia, là người đã lớn tiếng nói chuyện với tôi ở trường quay?"
Trong ánh đèn nhấp nháy liên hồi, Tuệ Anh vẫn nhận ra cô ta, là diễn viên Cindy. Cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu hồng đính lông vũ, đi đôi tất lưới lóng lánh hạt cườm, mặt mũi được tô trát cẩn thận, đôi môi đỏ chót cong lên khinh khỉnh. Cô ta khoác tay một người đàn ông đi bên cạnh; nét mặt anh ta nghênh ngang, tóc nhuộm vàng vuốt keo ngược lên bóng loáng, đôi măt giấu sau cặp kính đen nhánh. Hai người được bốn người bảo vệ mặc trang phục đen bao quanh, dẹp đường không cho ai lại gần.
Thiên Minh không trả lời, quay đầu ôm lấy Tuệ Anh đi tiếp.
Cindy thấy vậy liền ra dấu cho một trong ba người bảo vệ đi đến trước mặt Thiên Minh chặn đường. Cô ta quay sang, dùng điệu bộ trơn trượt õng ẹo nói với người đàn ông bên cạnh: "Anh Bảo à, anh ta chính là giám đốc của tập đoàn Vision. Đoạn video quảng cáo cho dự án của tập đoàn Nhậm Phát mà công ty em bị hụt mất, chính là do anh ta đó. Vì việc này mà em bị chủ tịch nói cho một trận, mất cả hợp đồng đóng phim. Anh xem, mấy người này chẳng để cho em chút mặt mũi nào."
Người đàn ông tên Bảo liền hừ một tiếng, oai phong nói, tiếng anh ta ồm ồm khó nghe: "Ai chẳng biết Cindy là người của A Bảo này, đụng vào Cindy, tức là đụng vào A Bảo, vậy thì đâu có được.", dứt lời liền hất cằm chỉ đạo cho ba tên vệ sĩ còn lại bao quanh bốn người.
Thiên Minh lạnh lùng bình tĩnh nói: "Các người muốn gì?"
A Bảo cùng Cindy đi đến trước mặt bọn họ, hắn ta nói: "Em muốn sao?"
Cindy cười ỏn ẻn: "Mời rượu em, xin lỗi một câu, coi như nể mặt A Bảo em sẽ bỏ qua cho bọn họ."
Thiên Minh hừ mạnh buông một câu: "Không xứng."
Cindy nghe thấy thì mặt đỏ tía tai, mặt mày nhăn lên tức giận. A Bảo nhếch mép chỉ tay cho bốn đàn em xông lên. Một trong bốn tên vệ sỹ đưa tay tóm lấy vai của Thiên Minh, anh liền nhanh nhẹn tránh đi, tay vẫn không buông khỏi vai Tuệ Anh. Tên đó thấy vậy thì liền lao vào lần nữa. Ngay lập tức, Hoàng Bá bên cạnh di chuyển tới, trong chớp mắt đã giơ tay ra, tóm lấy tay của hắn giữa không trung, một tay vẫn đỡ lấy Thùy Lâm, bẻ