Tuệ Anh vừa tan tầm thì Thiên Minh gọi tới, nói: "Tuệ Anh, anh có chút việc bận nên có lẽ không thể ăn tối với em được."
"Vâng, không sao đâu. Vậy em sẽ về nhà cùng Dung An. Nhưng anh cũng đừng làm việc quá muộn. Khi nào xong thì gọi cho em. Nhớ bảo Hoàng Bá chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho anh. Ăn xong hãy làm tiếp nhé." Tuệ Anh dặn dò.
Thiên Minh không vội trả lời, anh chậm rãi nói: "Hôm nay em hãy giữ tâm trạng thoải mái. Nếu cần, hãy gọi cho anh."
Tuệ Anh thấy lời nói của anh có phần kì lạ, nhưng cũng không gắng hỏi: "Vâng. Vậy em đi về nhé."
Tuệ Anh cất đồ vào túi, một mình ra về. Lan Hạ đã cùng Đình Công đi mua quà, cuối tuần cả hai sẽ cùng về nhà, ra mắt bố mẹ cô ấy. Ra đến cửa phòng làm việc, cô bất giác nhìn vào khu bàn của Thùy Lâm. Từ ngày xảy ra sự việc ở Nhậm gia, cô ấy đã nộp đơn xin nghỉ không thời hạn. Thùy Lâm cũng cố tình lảng tránh; nên mấy người bọn họ cũng chưa có cơ hội ngồi lại nói chuyện.
Tuệ Anh ra khỏi thang máy xuống đến sảnh thì bỗng có điện thoại gọi đến. Là Thùy Lâm. Cô nhanh chóng nghe máy: "Thùy Lâm, mình đây."
Thùy Lâm im lặng mấy giây rồi nói: "Cậu tan ca rồi đúng không? Mình đang ở quán cà phê bên đường, cậu sang gặp mình được không?"
"Được, mình qua đó bây giờ, cậu đợi mình một chút." Tuệ Anh khẩn trương nói.
Vừa vào cửa hàng, cô đã nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang ngồi một mình ở bên trong. Thùy Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tuệ Anh thì mỉm cười giơ tay lên chào.
Cô liền lại gần, vừa ngồi xuống thì Thùy Lâm đưa ly nước đến cho cô, nói: "Mình gọi sẵn cho cậu rồi."
Tuệ Anh nhìn vào ánh mắt trong veo của Thùy Lâm, vào cốc cà phê đúng kiểu mình thường uống, nói: "Cảm ơn cậu."
"Hôm nay mình đến là để nói lời tạm biệt. Tối nay mình sẽ rời khỏi đây." Thùy Lâm nhẹ nhàng nói.
Tuệ Anh ngỡ ngàng, nóng vội hỏi: "Cậu đi đâu? Tại sao cậu lại quyết định đột ngột như thế?"
"Mình đã suy nghĩ kỹ rồi. Chỉ có rời đi, mình mới thật sự tĩnh tâm được. Mình muốn quay lại hoàn thành nốt việc học còn dang dở. Trước nay mình vẫn luôn mơ ước làm giảng viên, nên mình sẽ lấy bằng tiến sĩ, sau đó sẽ đi dạy học." Thùy Lâm nói.
"Còn gia đình của cậu, họ sẽ để cậu đi ư?" Tuệ Anh lo lắng, có bao nhiêu thắc mắc lo lắng trong lòng.
"Mình sẽ ổn thôi. Đã có người đứng ra giải quyết việc kết thông gia giữa hai nhà rồi. Giờ mình đã được tự do, không còn phải nặng đầu nữa. Bố mình cũng đã đồng ý để mình đi rồi." Thùy Lâm nói, trong giọng buồn bã, nhưng trên mặt cô không còn là vẻ sầu não như lúc trước.
Tuệ Anh nhìn cô ấy, nhỏ giọng nói: "Về chuyện của mình và anh Thiên Minh..."
Thùy Lâm không để Tuệ Anh dứt lời, nói: "Không phải lỗi của câu, hoàn toàn không phải. Cậu không cần nói lời xin lỗi tới mình. Mình mới là người phải nói lời nói đó với các cậu.".
Cô vân vê cốc nước trên tay, nhăn mày trút bầu tâm sự: "Lúc mình còn ở nước ngoài, mình đã từng mất niềm tin vào cuộc sống, đã từng tự hủy hoại bản thân. Thế rồi cuộc sống của mình thay đổi. Bằng một cuộc điện thoại, ba mình nói đã tìm được một đối tượng thích hợp cho mình, là người đến từ một gia tộc môn đăng hộ đối. Việc các gia tộc kết nối với nhau, trước nay vốn là không có gì lạ, mình cũng đã xác định trước rồi.
Rồi người của ba mình đến, chuyển mình đến thành phố mới, đổi cả trường học của mình để tạo cơ hội cho mình tìm hiểu anh ta. Mình cũng biết, người mà gia đình mình cất công chọn lựa, ắt không phải là vì hạnh phúc của mình, họ chẳng qua vì vị thế gia tộc mà thôi. Ra sức như vậy, thì hẳn anh ta xuất thân không tầm thường. Đúng như mình đoán, anh ta là con trai thứ của Nhậm chủ tịch của tập đoàn Nhậm Phát, chính là Thiên Minh.
Lúc đó anh ta mới sang nước ngoài, nhưng vô cùng giỏi giang, chưa chi đã đứng nhất trường, vừa học vừa làm, giành được vô số thành tựu.
Nhưng đó không phải lí do khiến mình để ý đến anh ấy. Anh ta giống mình, đều không thân thiết với ba, lại cũng không còn mẹ ruột, chỉ có một mình anh ta với mẹ nuôi của mình, nương nhau mà sống. Vậy là anh ta còn khó khăn hơn mình, nhưng vất vả đến đâu vẫn luôn không ngừng cố gắng. Chẳng biết từ lúc nào mà mình đã thực sự muốn ở gần anh ta. Lần đầu tiên, mình cảm thấy bố mình đã sắp xếp như vậy, coi như cũng ổn thỏa, tự lừa dối cho rằng đó là vì bản thân mình xứng đáng.
Nhưng trái ngược với mình, Thiên Minh không hề để mình vào mắt. Dù mình có làm cách nào, giữa hai người luôn có khoảng cách. Sau đó mình mới tình cờ biết được, anh ấy đã có người khác trong lòng, trải qua từng đấy năm vẫn không hề thay đổi.
Rồi mình cũng tìm được người mà anh ấy luôn thương nhớ, là cậu đó Tuệ Anh. Ba năm trước khi về nước, mình tò mò đi theo xem cậu là ai, rồi thật tình cờ, lại quen được với cả Dung An và Lan Hạ. Mình cũng không ngờ chúng ta lại trở nên thân thiết đến thế. Nhưng mình vốn chưa từng có gì thuộc về bản thân, nên bản tính ương bướng và muốn chiếm hữu đã làm mình cố chấp không buông bỏ.
Mấy tháng trước, khi cậu và Tuấn Đạt chia tay, ngay khi biết được sự việc, Thiên Minh liền bỏ hết công việc bên kia, quay về đây. Mình cãi nhau với anh ấy, muốn can ngăn mà không được. Vậy nên mình trơ lì đeo bám, mới quyết định trở về, lại làm việc ở công ty Nhậm Phát, bấu víu lấy dù là một cơ hội nhỏ nhất.
Rồi khi mình biết anh ấy đã chủ động làm quen với cậu, mình đã tìm đến gặp anh ấy. Mình vứt bỏ lòng tự trọng, muốn hiến dâng cho anh ấy, chấp nhận việc anh ấy còn tình cảm với người cũ, chỉ cần anh ấy chịu ở bên mình, nhưng anh ấy lại thẳng thắn từ chối, không