Thiên Minh phân phó để Hoàng Bá đưa Chi Chi, Cẩm Tú và Andrew về nhà rồi tự mình lái xe chở Tuệ Anh và Minh Anh theo sau xe của Tiến Dũng chở mọi người về.
Đứng dưới sảnh, anh dặn dò Tuệ Anh: "Em đừng tắm quá muộn, nhớ sấy khô đầu rồi hãy đi ngủ. Sáng mai anh qua ăn sáng rồi cùng em tiễn Minh Anh ra ga."
"Em biết rồi. Anh về đến nơi thì nhắn tin cho em." Tuệ Anh mỉm cười, chào tạm biệt Thiên Minh rồi cùng Minh Anh đi lên nhà.
Minh Anh nhìn cô kỳ lạ, mãi mới ấp úng nên lời: "Chị Tuệ Anh, chị và anh Thiên Minh rất nghiêm túc phải không? Hai người đã...có gì với nhau rồi ư?"
Tuệ Anh bất ngờ nhìn Minh Anh, nói: "Đương nhiên là bọn chị nghiêm túc. Anh ấy rất đường hoàng, em cũng đừng nghĩ lung tung."
"Vì em nghe anh ấy nói chuyện với chị thân thiết nên em mới hỏi. Chị cũng lớn rồi, có gì mà ngượng." Minh Anh ngang bướng nói, tuy cứng giọng nhưng hai má cũng đã chuyển màu hồng.
Cô nghĩ về việc lần trước đến nhà Thiên Minh, nằm trong vòng tay anh, hai người ngủ đến chiều mới dậy, sau đó cùng đi ăn tối rồi anh mới chở cô về nhà, một mình lại đến công ty làm việc. Cô và anh dù gì cũng mới chính thức quen nhau một thời gian ngắn; anh chưa từng làm gì quá đáng với cô, luôn nâng niu tôn trọng.
Tuệ Anh nghĩ đến liền thấy nóng trong người, lập tức dành đi tắm trước cho hạ hỏa. Cô đang sấy tóc thì nhận được điện thoại của mẹ mình, Tuệ Liên. Giác quan thứ sáu khiến cô không gấp gáp, tự bảo bà gọi điện muộn thế này, chắc có chuyện gì cần hỏi, hẳn không phải chuyện nghiêm trọng.
Vừa nhấc máy, Tuệ Anh đã nghe bà nói: "Con gái, có thật là con có người yêu rồi không? Minh Anh vừa nhắn tin với bố, mẹ nhìn thấy nên mới biết. Anh ta là ai? Có tốt với con không?"
Tuệ Anh nhíu mày nhìn Minh Anh đang chơi điện thoại, cậu ta cảm nhận sát khí, vội vàng vào toilet, đóng sầm cửa lại. Cô hắng giọng rồi trả lời: "Vâng. Bọn con cũng chỉ mới bắt đầu, anh ấy tên là Thiên Minh, đối xử với con rất tốt."
"Vậy ư? Hai đứa quen nhau bao lâu rồi, anh ta làm nghề gì?" Bà Liên nóng vội hỏi.
"Bọn con mới quen trước đó thôi. Anh ấy làm kinh doanh. Thật ra bố mẹ cũng biết anh ấy rồi đó."
"Lúc nào nhỉ, sao mẹ không nhớ." Tuệ Liên thắc mắc
"Mẹ à, giờ cũng muộn rồi, mai là thứ hai, con phải đi làm. Có gì nói chuyện sau mẹ nhé. Cho con gửi lời chào bố." Tuệ Anh nói.
"Con bé này, cứ nói đến chuyện đó là tìm cách đánh trống lảng. Vậy con đi ngủ đi. Nếu hai đứa nghiêm túc thì khi nào được nghỉ, con hãy dẫn anh ta về chơi." Bà Liên dặn dò.
"Con biết rồi. Vậy mẹ ngủ đi nhé. Con cúp máy đây." Tuệ Anh nói rồi thừ người ra. Cô không vội kể với bố mẹ vì biết mẹ cô thể nào cũng sốt ruột, cũng sẽ muốn gặp bạn trai của cô. Thiên Minh rất bận rộn, chưa chắc đã có thời gian về nhà với cô. Vậy thì cứ kệ đi, cô sẽ không nói với anh chuyện này làm gì. Đến khi nào hai người họ tiến thêm một bước, và anh có thời gian rảnh, mới tính tiếp.
Vừa nghĩ tiến thêm với Thiên Minh, Tuệ Anh lại thấy rạo rực trong người, bất giác trùm chăn kín đầu, không muốn ai nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình. Cô cầm điện thoại, nằm chờ tin nhắn của anh.
Nửa đêm, cô giật mình khi tiếng chuông điện thoại reo lên, mở mắt ra nhìn thì đồng hồ lúc này đã là 12h. Cô càng thấy kì lạ khi Thiên Minh vẫn chưa nhắn tin báo đã về nhà. Điện thoại gọi đến là một số lạ. Bình thường Tuệ Anh sẽ tắt đi vì không biết đó là ai, nhưng linh tính mách bảo, bất an trong lòng, cô liền đưa máy lên nghe.
Một cô gái nói: "Cho hỏi đây có phải là số của cô Tuệ Anh, người nhà của anh Thiên Minh phải không ạ?"
"Vâng, là tôi đây." Tuệ Anh vội vàng nói.
"Tôi gọi điện đến từ bệnh viện V, anh Thiên Minh bị tai nạn, vừa cấp cứu xong."
Cô nghe như sét đánh bên tai, thấy trái tim của mình đang tăng tốc, khẩn trương nói: "Anh ấy bị tai nạn ư? Bây giờ anh ấy thế nào rồi, anh ấy có sao không?"
"Cô cứ yên tâm. Giờ anh ấy đã tỉnh, nhờ tôi gọi thông báo cho người nhà." Điều dưỡng giữ giọng bình tĩnh nói.
"Cảm ơn. Tôi sẽ đến đó ngay." Tuệ Anh vừa dập máy liền nhanh chóng vơ vội lấy khoác áo. Minh Anh nằm dưới đất nghe thấy tiếng ồn thì lồm cồm bò dậy: "Có chuyện gì vậy chị, nửa đêm rồi mà?"
"Anh Thiên Minh bị tai nạn, giờ chị vào bệnh viện xem anh ấy thế nào." Tuệ Anh nói, buộc vội mái tóc xõa, mồ hôi đã lấm tấm trên trán.
Thiên Minh hốt hoảng bật dậy: "Vậy em đi cùng chị."
Hai người gọi taxi đi đến bệnh viện V. Ngồi trên xe, Tuệ Anh bấu chặt vào chiếc áo khoác đang mặc, trong đầu hồi tưởng lại việc xảy ra trong quá khứ.
Khi cô được mười tuổi, gia đình xảy ra biến cố. Vào một đêm mưa bão, cáp điện của thành phố B bị sét đánh trúng gây nên chập cháy. Hôm đó lại là ca trực của ông Lâm và đồng nghiệp, nên hai người theo nhiệm vụ đi xử lí sự cố. Không may đồng nghiệp của ông Lâm bị điện giật; để cứu bạn, ông đã phải cắt dây điện, bản thân bị kẹp tay, nên một bàn tay mới mất đi một ngón.
Tuệ Liên khi đó ở nhà nhận được tin nhắn chồng mình đang được cấp cứu, đã sợ hãi lo lắng biết bao nhiêu. Hồi đó Tuệ Anh còn nhỏ, dù chưa hiểu biết nhiều, nhưng nỗi sợ năm xưa vẫn thoáng in trong đầu. Bây giờ Thiên Minh lại gặp nạn, ám ảnh khi đó lại ùa về, xâm chiếm khiến cả người