"Xảy ra chuyện gì vậy Cao đại ca?"
"...!Mất nước." Gã thuỷ thủ gằn giọng, "Đây không phải là lần đầu tiên.
Hôm nay chúng ta phải làm rõ chuyện này."
Bách Ngữ Sanh hỏi: "Trước đây cũng từng bị mất nước sao? Sao không nghe anh nói?" Cô đếm lại túi nước, xác nhận thiếu mất một túi so với lần trước mình đếm.
Gã thủy thủ lườm Bách Ngữ Sanh: "Thế nào, tôi làm gì cũng phải báo cáo với cô à? Tôi không nói là vì muốn giữ thể diện cho mọi người, nhưng bây giờ không thể như vậy được.
Nếu tiếp tục để người ta thoải mái trộm nước thì chúng ta sẽ không còn nước uống đâu."
Bà Trương vừa sốt ruột vừa phẫn nộ hét lên: "Đúng vậy, chúng ta phải tìm ra kẻ ăn trộm nước!"
Bách Ngữ Sanh nói: "Bình tĩnh trước đã..."
Gã thuỷ thủ không để ý đến cô, lớn tiếng chất vấn: "Vừa rồi ai đã rời khỏi bãi đào?"
A Tân lắc đầu, dường như vẫn chưa phục hồi thể lực, sắc mặt nhợt nhạt, đến cả nói chuyện cũng lười.
"Bà Trương, tôi thấy bà có rời đi ── Đi vệ sinh? Phải không, bà Trương?" Gã thuỷ thủ xoay đầu, hỏi người đang đứng phía sau.
Bà Trương nhỏ nhẹ trả lời: "Đúng, đúng, lúc nãy tôi có rời đi một lúc, chỉ là đi vệ sinh thôi, mọi người đều biết mà.
Nhưng tôi lại thấy cô em kia đi về hướng trại."
"Cháu?" Kỷ Xảo Hủy đột nhiên lắc đầu, "Cháu chỉ quay về lấy mũ giúp chị cháu."
"Ai biết được.
Tóm lại, đã quay về thì sẽ bị nghi ngờ, ba lô của các cô đâu? Mở ra."
Kỷ Tiểu Hàm bất mãn: "Tại sao? Em tôi đã nói con bé không đụng tới mấy túi nước kia."
"Lời nói không có chứng cứ, mở ra để mọi người kiểm tra.
Xem thử cô đang giấu thứ đồ tốt gì."
"Giấu?...!Đồ trong ba lô vốn là của tôi."
"Trời đất, bây giờ muốn chia đồ phải không? Vậy thì nước và thức ăn trên bè cứu sinh, cả cá ông đây câu lên nữa, cũng chia xem nào, xem ai được nhiều nhất? Ăn vào miệng rồi có phải cũng nên ói ra không?"
"Nếu đã như thế thì con dao của tôi đâu!" Kỷ Tiểu Hàm cũng không nhịn được cao giọng nói.
"Chị..." Kỷ Xảo Hủy lo lắng kéo tay chị gái mình
Gã thuỷ thủ tháo con dao ra khỏi thắt lưng, "Dao vẫn ở đây."
Hắn vụt con dao nhưng tay vẫn nắm chặt không buông, chỉ trưng ra với hàm ý rằng mình sẽ trả lại.
"Không ai thèm muốn dao của cô, tôi để nó ở ngay đây, không giống các người luôn giấu giấu giếm giếm, có đồ tốt cũng không chịu chia sẻ với người khác."
"Chúng tôi không giấu đồ ăn nước uống!"
"Nếu vậy thì cho mọi người xem trong ba lô các cô có thứ gì đi, chứng minh sự trong sạch."
Kỷ Tiểu Hàm do dự, đôi vai khẽ nhúc nhích, đang định lấy ba lô xuống thì gã thuỷ thủ bỗng nhiên quát lớn.
"Thế nào? Biết ngay là các người không dám ── Cũng chỉ có hai chị em các người lắm chuyện, như thế làm sao mọi người có thể đoàn kết với nhau, còn có nhiều ý kiến lắm đúng không? Không giúp được việc gì, còn vu oan tôi muốn trộm dao, tôi không làm nữa, tất cả nghe theo cô đi.
Làm đi, cô giỏi lắm mà, cô làm đi!"
"Được rồi, được rồi, mặc kệ bọn