hoang đảo - Lộc Triều
Chương 13.
Tiếng súng
[BHTT - BGT EDIT] Bảy năm trên hoang đảo - Lộc Triều
Chương 13.
Tiếng súng
« Chương Trước
Quản Lý
Chương Tiếp »
Đoong ── đoong ── đoong ──
"Chị, tiếng gì vậy?"
Em gái bất an ngẩng đầu khỏi lòng cô, có lẽ cũng giống như cô, đến tận khuya cũng không thể ngon giấc.
"Đừng sợ." Kỷ Tiểu Hàm dỏng tai lắng nghe, "Chắc là có thứ gì đó dạt vào bờ, để ngày mai chị kiểm tra xem."
"Dạ..." Em gái vùi đầu bên gáy cô, nhẹ giọng nói: "Chị, em sợ lắm, lúc nào em cũng cảm giác nghe thấy tiếng bước chân."
"Không có gì đâu, chỉ là tiếng sóng biển thôi...!Hiện tại chỉ có hai chúng ta, em cố gắng nghỉ ngơi đi."
Kỷ Tiểu Hàm liên tục trấn an em gái mình cho đến khi tiếng hít thở của Kỷ Xảo Huỷ dần ổn định.
Bản thân cô thì cả đêm không ngủ nhưng tinh thần lại chẳng uể oải chút nào, ngược lại còn thấy tỉnh táo hơn.
Có lẽ hình ảnh về cuộc cãi vã với gã thuỷ thủ mấy hôm trước cứ lởn vởn trong đầu, và suy nghĩ sau này làm thế nào để cùng em gái sống sót luôn khiến cô trăn trở nên không ngủ được.
Không thể ngủ, chỉ có cách đứng lên đi lại.
Kỷ Tiểu Hàm rón rén rời đi, âm thanh va chạm mà em gái cô nghe được vẫn chưa dừng lại, cô đi theo tiếng động lạ và dừng lại ở vịnh.
Đúng như cô nghĩ, quả nhiên có thứ gì đó bị mắc kẹt trên đá ngầm, âm thanh kỳ lạ theo quy luật kia được tạo ra do sóng liên tục đập vào đá.
Sau khi tìm ra nguồn gốc của tiếng động lạ, Kỷ Tiểu Hàm tiện thể đi kiểm tra bờ biển gần đó, lượm lặt vài món đồ trông có thể dùng được rồi từ từ trở về với em gái.
Lúc cô quay lại, Kỷ Xảo Huỷ cũng vừa tỉnh dậy.
"Em ngủ ngon không?"
"Dạ không.
Đêm nào em cũng nghe thấy tiếng động lạ."
"Chị vừa đi kiểm tra, ở đó có một tấm ván boong thuyền bị mắc kẹt giữa những mũi đất, bị dòng nước đẩy đưa nên mới liên tục va chạm vào bãi đá."
"Nó làm em ngủ không yên, tối nay mình đổi nơi khác ngủ đi!"
"Được được được, đều nghe theo em tất."
Kỷ Tiểu Hàm thoải mái trò chuyện với em gái nhưng vẫn không chậm lại công việc trong tay, cô đang loay hoay với đống rác rưởi nhặt được buổi sáng.
"Chị đang làm gì vậy?"
"Làm công cụ bắt cá." Kỷ Tiểu Hàm buộc chặt sợi dây thừng vào cây gậy.
"Thế này...!thật sự câu được cá sao?"
Kỷ Xảo Hủy vẫn đang quấn mình trong chiếc chăn không gian(*), tò mò nhìn đống rác chị gái mình nhặt được.
(*Chăn không gian thực chất là một tấm giấy bạc khổ lớn, có màu bạc ở một mặt và vàng ở mặt còn lại.
Chăn không gian có trọng lượng rất nhẹ, gần như không có, nó là một tấm giấy nhựa được phủ một lớp nhôm hóa hơi để giúp chúng có độ phản chiếu cực mạnh, đóng vai trò như một tấm lá chắn chống nhiệt độ lạnh, gió lớn và giúp giữ nhiệt cho cơ thể con người.)
"Chị cũng không biết, đợi lát nữa thử xem."
Hai chị em họ Kỷ bị đuổi đến một đầu khác của hòn đảo, nơi có đá ngầm san sát nhau và bốc lên mùi hôi thối kỳ lạ, thoạt trông không phải là nơi quá tốt để sinh tồn.
Nhưng mà ──
Kỷ Tiểu Hàm phát hiện có mùi thối là do địa hình cong như cái móc, chặn lại rất nhiều vật trôi nổi ở vịnh đá nhỏ này.
Không ít rác đã mắc kẹt lại đây, bao gồm cả xác của vài sinh vật biển không xác định.
Sự thối rữa khiến mùi hôi thối bao trùm không khí.
Đó là một cảnh tượng không mấy đẹp đẽ, nhưng lại giúp Kỷ Tiểu Hàm nảy ra vài ý tưởng.
Cô nhặt được mấy hộp kim loại đóng kín từ đống rác đại dương, một số khách du lịch biển đến từ đâu đó đã tiện tay ném chúng xuống biển sau khi mở hộp, và chúng đã vượt đại dương trôi vào tay cô.
Đầu tiên cô gấp đôi nắp hộp, sau đó dùng đá nhọn cắt theo nếp gấp, lặp đi lặp lại vài lần để được nhiều tấm nhôm nhỏ, sau đó cuộn các tấm nhôm lại thành hình que rồi dùng đá gõ thành hình móc câu.
Tuy tay nghề không thể tỉ mỉ như thợ chuyên nghiệp nhưng sau một thời gian làm, miễn cưỡng cũng ra được hình dáng của chiếc lưỡi câu.
"Đây là anh Cao dạy chị sao?" Em gái hiếu kỳ nghịch ngợm chiếc lưỡi câu vừa làm được."
"Hắn không dạy, là chị học trộm được đó."
Cách làm cấu trúc đơn giản này không khó, cũng giống như sửa chữa đồ gia dụng, chỉ cần nghĩ về kết cấu của vật phẩm, giảm đi các bộ phận không cần thiết.
Cô vẫn luôn nhạy cảm với ác ý của người khác, từ khi nhận thấy gã thuỷ thủ không muốn cô học được những kỹ thuật liên quan đến câu cá, cô đã bí mật tìm hiểu các chi tiết cần chú ý.
Mặc dù chỉ là học lỏm nhưng bấy nhiêu thôi đã đủ giúp cô tạo ra thứ gần giống lưỡi câu.
Sau khi làm xong lưỡi câu, Kỷ Tiểu Hàm lại đi nhặt lưới đánh cá và dây thừng bỏ đi.
Cô dùng một sợi dây thừng mỏng để chữa lưới và gắn lưỡi câu vào.
Cá ở đây có kích thước nhỏ, dùng chiếc lưới đánh cá bị hỏng với những lỗ quá to kia sẽ không bắt được con cá nào, nhưng Kỷ Tiểu Hàm lợi dụng kết cấu sẵn có của lưới để treo những chiếc móc nhỏ phân tán lên trên, cuối cùng cũng tạo ra được một công cụ bắt cá có hình dáng kỳ dị.
"Được rồi, đặt mồi vào là xong."
"Nhưng chúng ta đâu có mồi." Em gái cau mày phiền não.
"Không phải đã có sẵn nguyên liệu rồi sao?" Kỷ Tiểu Hàm rửa sạch rỉ sắt trên tay bằng nước biển, "Có thể cắt thịt thối trên sinh vật đang phân huỷ kia để làm mồi câu.
Chị sẽ đi tìm thêm vài khúc cây mắc kẹt giữa mấy tảng đá, một lần có thể thả mấy tấm lưới, xem thử ngày mai có con cá nào mắc câu hay không."
"Đúng nhỉ, chị thông minh quá." Em gái vui sướng vỗ tay.
Vỗ, vỗ, rồi lại chợt yên lặng.
"Chị."
"Ừm?"
"Chị...!Chúng ta đi xin lỗi anh Cao đi..."
"Hắn có thành kiến với chúng ta, dù có xin lỗi cũng không hoà nhã với chúng ta đâu."
"Nhưng...!chúng ta chỉ có từng này nước, không thể chịu đựng quá hai ngày...!Nếu bắt được cá thì vẫn cần có nước."
Kỷ Tiểu Hàm không nói gì.
Cô biết em gái mình sợ, trở mặt với cả đội, hoàn toàn bị cô lập trong hoàn cảnh vốn đã hoang vắng, chắc chắn trong lòng sẽ cảm thấy bất an.
Xảo Hủy khác cô, Xảo Huỷ chưa bao giờ gặp vấn đề trong việc hoà đồng với người khác, có lẽ lúc này rất muốn trốn vào quần thể.
Nói cách khác, con người là động vật quần tụ, luôn phải ở gần người khác mới có cảm giác an toàn, thu mình như cô mới là điều bất bình thường.
Nhưng...!Kỷ Tiểu Hàm nhớ tới sắc mặt của gã thủy thủ.
Cô phát hiện từ khi mình lấy con dao săn ra, gã thuỷ thủ kia luôn vô tình hay cố ý dò xét lúc cô mở ba lô, thi thoảng còn nhắc tới trong lúc nói chuyện, dường như rất thèm thuồng những trang bị trong ba lô của cô.
Ban đầu cô còn tưởng mình trách lầm người tốt, dù sao thì cô luôn phản ứng thái quá và quá mức nhạy cảm với ác ý của người khác, thường rơi vào tình trạng ngờ vực bản thân.
Cho đến khi gã thuỷ thủ kia cướp con dao săn của cô, không chút che giấu địch ý bằng màn diễn vụng về.
Đám người kia thì cứ để mặc gã thuỷ thủ bắt nạt cô và em gái, không ai nói lời nào.
Bách Ngữ Sanh cũng vậy.
Nhưng cô ta vốn là người như vậy, cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Kỷ Tiểu Hàm nhếch môi cười mỉa mai.
Nói ra thì đúng là trực giác của gã thuỷ thủ rất chính xác, có rất nhiều vật dụng nhỏ hữu ích trong ba lô của cô.
Vì đây chính là ba lô leo núi nên cô chỉ lấy ra những thứ tương đối lớn trong chuyến du lịch ngắn ngày này và để nguyên những vật phẩm nhẹ bên trong.
Ví dụ như chiếc chăn không gian đắp trên người em gái bây giờ.
Người leo núi kỳ cựu dẫn dắt cô nhập môn đã dặn dò cô ngay từ đầu rằng phải trang bị những vật dụng cứu hộ khẩn cấp khi leo núi.
Vì vậy, khi còn