Bách Ngữ Sanh ngủ rất say.
Giữa chừng, cô tỉnh dậy vì cú va chạm mạnh làm rung chuyển cả con tàu.
── Đó là...!cái gì vậy?
Tiếng trầm thấp khó chịu do kim loại ma sát vào nhau phát ra từ sâu trong thân tàu, giống như cả con tàu tuôn ra tiếng rêи ɾỉ cực lớn.
Âm thanh rùng rợn kéo dài không được bao lâu đã tức khắc biến mất giữa không trung, trong phòng lại lặng ngắt như tờ, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.
Ngoài cửa có tiếng người nhỏ giọng thảo luận, hiệu quả cách âm trong phòng cô không quá tệ nên không nghe rõ nội dung, nhưng ít nhất cũng xác định được âm thanh kì quái vừa rồi đã thu hút sự chú ý của khá nhiều người.
── Quan tâm làm gì đến tiếng động ấy, dù sao cũng có người đi xử lý...
Bách Ngữ Sanh buồn ngủ lắm, cô đã uống khá nhiều rượu vang, lại bị đánh thức đột ngột giữa giấc ngủ say nên ý thức chưa kịp ngưng tụ, lại mê man ngủ tiếp.
Bộ chăn gối hảo hạng thật ấm áp và thoải mái, làm cô không nghe thấy tiếng còi hú inh tai và tiếng phát thanh trên toàn bộ thuyền sau đó.
Cô bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa gấp gáp.
Bách Ngữ Sanh mơ màng mở mắt ra, còn chưa quyết định được có nên mở cửa hay không thì người gõ không thấy phản hồi đã dùng sức đập mạnh vào cửa, bộ não ngâm rượu lập tức bị sự cảnh giới đánh thức.
Chuyện gì vậy...!bọn bắt cóc à? Cô cảnh giác nhìn chằm chằm cánh cửa, vừa định gọi to thì ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Đại tiểu thư, là tôi! Xin mở cửa!"
A Tân?
Vừa mở cửa đã nhìn thấy A Tân nghiêm mặt với chiếc túi trên tay.
"Đại tiểu thư, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây.
Tàu phát tin bảo mọi người lên boong."
Vội vàng mặc váy, áo khoác da, giày đế thấp, thậm chí cô còn không ý thức được rằng mình sẽ không trở về phòng nữa, chỉ cầm chiếc túi dạ tiệc trên bàn rồi chạy vội theo A Tân.
Đèn trong cabin vẫn chưa tắt, điều hoà vẫn chạy, lối đi vẫn ấm áp và sáng sủa khiến những người trong khoang thuyền không biết rằng nguy cơ đang đến gần.
A Tân mở cửa sập thông đến boong tàu, cơn gió điên cuồng lập tức cuốn váy Bách Ngữ Sanh lên, cô kinh ngạc nhìn sóng to gió lớn trước mắt.
Gió biển gào thét, mây đen che kín bầu trời, tia sét đánh vào cách đó không xa, mưa to như trút tàn nhẫn đập vào mặt làm toàn thân cô ướt đẫm.
Giữa cuồng phong bão táp, từ cửa khoang nhìn về đuôi tàu, lúc này đây Bách Ngữ Sanh mới nhận ra thân tàu đã nghiêng đáng kể.
Điều khiến cô càng run sợ hơn là dưới ánh sáng của đèn tín hiệu, cô nhìn thấy mũi của một chiếc tàu khác.
Chiếc tàu kia đâm sâu vào mạn trái phía trước của Royal Minnette, hai con tàu dán chặt như cặp song sinh dính liền oán hận nhau.
Sự va chạm của thân tàu tạo ra tiếng vang rền rĩ chói tai, bằng mắt thường có thể nhận thấy nước đang ào ạt tràn vào khe hở trên thân tàu.
A Tân đỡ Bách Ngữ Sanh, hai người cùng tiến về phía đám đông đã bắt đầu hoảng loạn.
Họ ra ngoài muộn, hệ thống sơ tán hàng hải (MES) đã được kích hoạt, đường trượt đã bơm hơi gần đầy, giàn sơ tán nổi trên biển được kết nối với phao cao su màu cam cho phép hành khách nhanh chóng xuống khỏi boong du thuyền để lên bè cứu sinh.
Ban đầu có hai bộ MES trên Royal Minnette, nhưng do con tàu nghiêng quá nhanh, boong bên kia không thể qua được, toàn bộ áp lực sơ tán đều dồn về mạn phải, khiến mọi người phải chen chúc nhau trong đường trượt duy nhất, thế là cả đám người trở nên nhốn nháo.
Thủy thủ đoàn dùng hết sức hét to: "Đừng chen lấn, mọi người đều có bè cứu sinh, xin mọi người duy trì trật tự! Những người đến sau vui lòng mặc áo phao vào trước!"
A Tân lấy hai chiếc áo phao, cẩn thận nhích lại gần.
Bách Ngữ Sanh nắm chặt lan can, trên boong đầy nước, có người rơi xuống sàn lập tức không thể khống chế trượt ra khỏi mạn thuyền.
Cô trơ mắt nhìn một cô gái mặc váy đỏ hét lên rơi xuống biển, người kia từng ngồi bên trái cô trong một bữa tiệc cách đây không lâu.
Lại một con sóng lớn ập tới, boong tàu gần như bị sóng nhấn chìm, mọi người đều ướt sũng, chật vật hệt như con kiến đối mặt với hồng thuỷ, hoàn toàn bất lực, chỉ có thể nắm chặt vật thể cố định bên cạnh.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi sóng biển rút đi, họ tuyệt vọng trườn đến miệng đường trượt trong sự kinh hoàng.
Bách Ngữ Sanh tái mặt nhìn đường trượt gần như thẳng đứng bên dưới ── Do nước tràn vào quá nhanh, thân tàu lại nghiêng nhiều hơn, hệ thống sơ tán bị kéo gần lại vì thân tàu nhếch cao, toàn bộ đường trượt dốc như vách đá cao chót vót, từ boong tàu nhìn xuống trông nó giống một tấm vải rơi thẳng đứng.
Hai bên đường trượt không được che chắn, chỉ cần lệch đi một chút là sẽ rơi thẳng vào biển đen sâu thẳm.
Cô cắn răng bước lên đường trượt, rướn người, thoát khỏi miệng ống một cách thuận lợi rồi trượt thẳng xuống.
Toàn bộ đường trượt cao su trơn trượt như một con rắn, không có bất kỳ nơi nào có thể bám víu.
Bách Ngữ Sanh