Sau khi đưa tiễn ông Trương, mọi người rơi vào trạng thái trầm uất.
Lễ tang này giống như lời tiên tri rõ ràng đầu tiên ── sớm muộn gì mọi người đều sẽ chết trên biển giống như ông ấy, bị kéo vào vực sâu không thể hồi đầu.
Tâm trạng tồi tệ đến nỗi hầu như không ai nói lời nào trên bè cứu sinh.
Họ hoàn toàn không thể có một giấc ngủ ngon, tất cả đều bị say sóng nặng đến mức nôn mửa, việc này lại càng khiến tình trạng mất nước trở nên trầm trọng hơn.
Đôi khi mệt mỏi đến kiệt sức, vất vả lắm mới thiếp đi một lúc, lại dễ dàng bị những con sóng đột ngột đánh thức.
Thời điểm biển yên sóng lặng, họ sẽ nhổ neo, hi vọng có thể nhanh chóng chạy tới bờ biển hoặc gặp tàu chở hàng trên hải phận quốc tế.
Để có thể phát ra tín hiệu cầu cứu tức thì, mọi người thống nhất thay phiên nhau canh chừng mặt biển, mong sẽ có tàu thuyền xuất hiện.
Sau một thời gian dài trên biển, ngoại trừ thuỷ thủ và cô gái mặt tròn, tất cả mọi người đều say sóng nghiêm trọng, không gian tù túng ngột ngạt và ẩm ướt càng tăng thêm cảm giác khó chịu, cơ thể không thoải mái, tinh thần căng thẳng cùng cực, mâu thuẫn cũng do đó mà xảy ra thường xuyên hơn.
"Em gái tôi còn nhỏ, sức khoẻ cũng không tốt lắm...!Mọi người có thể trực thay giúp một lần không?"
"Cũng học cấp ba rồi, nhỏ ở chỗ nào? Đến bà già như tôi còn phải trực nữa là."
Sắc mặt của cô gái mặt tròn vô cùng tiều tuỵ, Bách Ngữ Sanh biết, cô ấy trực thay em gái hai lần đã là cố gắng gượng, nhất định đã mệt đến kiệt lực rồi.
Bách Ngữ Sanh cảm thấy nên giúp đỡ họ, chỉ tiếc cô là người say sóng nghiêm trọng nhất, thậm chí mở mắt để giữ cho mình khỏi nôn mửa còn khó khăn, hiện tại không thể giúp gì được.
Cô nhìn về phía gã thuỷ thủ đang trong tình trạng tốt nhất, nhưng hắn ta như thể không cảm nhận được, tay nắm lấy dây câu, nhìn ra biển tiếp tục câu cá.
Cuối cùng, cô gái mặt tròn kia vẫn trực thay em gái mình.
Những người khác đều không nói gì, tóm lại, chỉ cần có người quan sát mặt biển là được.
Đến đêm, Bách Ngữ Sanh mơ màng dựa vào thành bè, A Tân bơ phờ ngồi bên tay phải của cô, hai mắt đờ đẫn nhìn bầu trời đầy sao, đột nhiên, anh ta đứng phắt dậy.
"A..." A Tân chỉ về phía xa.
Theo hướng tay anh ta, nơi đó có những đốm sáng rõ ràng.
Có thuyền!
Súng bắn pháo sáng đang nằm trong tay hai chị em trong ca trực, cô gái mặt tròn cứng nhắc mở hộp súng, lấy đồ bên trong ra, do run tay nên năm lần bảy lượt không thể nhét đạn tín hiệu vào thân súng.
Gã thuỷ thủ không nhìn nổi hét lên:
"Tránh ra!" Hắn giằng lấy súng tín hiệu trong tay cô ấy, nhuần nhuyễn cho đạn vào một cách nhanh nhẹn, giơ lên cao ── Bùm!
Pháo sáng tạo thành một vòng cung đẹp mắt bay về phía bầu trời, gã thủy thủ tiếp tục đẩy viên đạn tín hiệu thứ hai vào, đồng thời lệnh cho A Tân đánh lửa tín hiệu cầm tay, xèo ── Ngọn lửa và khói bùng lên, ánh sáng vàng cam phản chiếu lập loè khuôn mặt từng người, thứ ánh sáng nóng bỏng ký thác niềm hi vọng của cả sáu người, loé lên giữa biển cả đơn côi.
Thế nhưng, nguồn sáng ở cách đó không xa không tiếp nhận hi vọng của bọn họ, điểm sáng mờ nhạt kia cứ thế trôi xa dần rồi biến mất.
Thuyền đã đi xa.
Bầu không khí chợt trở nên nặng nề.
"Đệch!"
Gã thuỷ thủ giận dữ chửi.
"Tôi xin lỗi..."
Gã thuỷ thủ vứt mạnh khẩu súng xuống chân cô gái mặt tròn, tức giận ngồi xuống bè.
Không ai đếm xỉa đến lời xin lỗi vô nghĩa kia.
Trước khi ngủ, Bách Ngữ Sanh còn nghe thấy tiếng lẩm bẩm oán thán của bà Trương.
"...!Nếu không phải cô ta hành động quá chậm thì người ta đã phát hiện ra rồi."
"Được rồi, được rồi bà Trương, sau đó bắn pháo sáng người ta cũng không thấy, có lẽ do quá xa...!Bỏ đi...!Cũng quá chậm thì người ta đã phát hiện ra rồi."
"Được rồi, được rồi bà Trương, sau đó bắn pháo sáng người ta cũng không thấy, có lẽ do quá xa...!Bỏ đi...!Cũng đã lỡ rồi, sẽ có chiếc thuyền khác thôi." A Tân nói vài lời trấn an có chút mất kiên nhẫn, sau đó trên bè lại lặng ngắt như tờ.
Cơn đói quá mức làm ý chí con người sa sút.
Ba gói lương khô sau khi chia đều lẽ ra chỉ đủ phân lượng cho một bữa ăn, nhưng hai hôm nay bọn họ mới chỉ ăn một nửa, tất cả đều rất đói.
Và sau ngày thứ bảy, khẩu phần ăn bé nhỏ đó cũng cạn kiệt.
Bè cứu sinh có một bộ đồ câu đơn giản, gã thuỷ thủ dùng hộp thức ăn hết hạn để làm mồi câu cá.
Nửa chừng có mấy lần cá cắn câu, nhưng cá lớn đều chạy thoát, lưỡi câu bung ra, rơi xuống biển sâu biệt tích.
Họ phải dùng những dụng cụ có trong tay để làm lại lưỡi câu, cuối cùng, đôi hoa tai đắt tiền của Bách Ngữ Sanh cũng bị trưng dụng.
Rốt cuộc thì sự vất vả cũng được đền đáp, lần này họ bắt được một con cá lớn chỉ bằng dụng cụ đơn giản.
Con cá bị kéo khỏi mặt biển.
Đầu cá gồ lên như cái búa, trên sống lưng có một đường gờ thẳng tắp, vảy sáng óng ánh, thân cá màu vàng ánh kim thuôn dài đẹp đẽ như hình viên đạn.
Gã thuỷ thủ suиɠ sướиɠ nhào tới, hắn luồn tay vào mang cá rồi ném thẳng con cá to đang vùng vẫy kịch liệt lên bè.
Hắn giơ tay đấm mạnh vào đầu cá, làm nó bất tỉnh.
"Có dao không?"
Dao ở đâu ra? Mọi người ai nấy nhìn nhau, qua mấy ngày nay, trên bè có gì đều thấy rõ ràng, ngoại trừ túi cứu hộ khẩn cấp thì chỉ có Hoắc Tân Cách, Bách Ngữ Sanh và hai chị em là có túi xách riêng.
Khi A Tân làm vàng mã cho ông Trương, mọi thứ bên trong túi được mở ra hoàn toàn trước mắt mọi người, trong đó chỉ có giấy tờ, bút máy và ví tiền, tất cả đều là những thứ thuộc về xã hội văn minh không giúp ích gì cho cuộc chiến sinh tồn; túi dạ tiệc trong tay Bách Ngữ Sanh nhỏ đến mức không thể chứa nổi vật gì; nếu nói tới dao, có lẽ chỉ hai chị em là khả dĩ nhất.
Cô gái mặt tròn thấy mọi người đều quan sát mình, lặng lẽ mở ba lô ra.
Cô ấy quả thật có một con dao, không phải dao để bàn hay dao Thuỵ Sĩ, mà chính là con dao săn dày cộp, nặng trịch, sắc bén.
Hai mắt gã thuỷ thủ sáng rực lên, hắn