Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Cho Tôi Một Ít Thời Gian


trước sau

Vì giọt nước mắt này của em, làm gì cũng xứng đáng.

Cố Sơ khẽ lắc đầu, cô vốn dĩ vẫn chưa ngủ được. Lục Bắc Thần nhìn cô, khi nhìn xuống đôi chân cô ánh mắt có phần khó xử. Anh đứng dậy, lấy một đôi dép lê đặt bên cạnh chân cô, mềm mỏng nói một câu: “Nền nhà lạnh đấy, đi vào!”

Cô làm theo như bị ma xui quỷ khiến.

“Anh đã uống nhiều rượu lắm sao?”

“Cũng tạm.” Lục Bắc Thần lại dựa vào sofa, khẽ đáp.

Cố Sơ suy tư giây lát, quay người định đi.

“Đi đâu vậy?” Người đàn ông sau lưng hỏi.

Cô dừng bước, quay đầu nhìn anh: “Tôi nghĩ anh cần một bát trà giải rượu.”

Lục Bắc Thần giơ tay về phía cô: “Lại đây!”

Dưới ánh sáng, đường trí tuệ vắt ngang lòng bàn tay anh làm nhức đôi mắt cô. Cố Sơ đứng đờ ra tại chỗ, nghĩ tới việc cả tuần nay anh bặt vô âm tín, rồi lại nghĩ tới cảnh tượng ban ngày vô tình bắt gặp. Thượng Hải đâu có nhỏ bé gì, lại gặp ngay một người vốn dĩ đang công tác ở New York.

Thấy cô chần chừ không tới, Lục Bắc Thần không giận. Anh đứng dậy, nhẫn nại kéo cô lại. Anh theo đà nằm xuống sofa, dắt tay cô, cùng đồng thời kéo cô dựa sát vào ngực mình.

“Em có tâm sự.” Lòng bàn tay anh áp lên gò má cô, quan sát kỹ đôi mắt cô dưới ánh sáng vàng nhạt.

Không phải một câu hỏi nghi vấn mà là một câu khẳng định vô cùng chắc chắn.

“Đâu có.” Cô nói câu này, sau đó thầm tự cắn đầu lưỡi mình một cái.

Ánh sáng như đốt cháy ánh mắt Lục Bắc Thần, thâm sâu trí tuệ. Anh nhìn cô mải miết, sau đó giơ tay lên, chạm vào má cô. Ngấm hơi rượu, dường như cô cũng bị hơi thở say người này mê hoặc, có phần lơ lửng, những lời nghẹn lại trong lòng không nhịn được, bật ra: “Anh về khi nào vậy?”

“Sáng sớm nay.” Lục Bắc Thần khẽ mỉm cười, báo cáo lịch trình của mình với cô một cách rất hợp tác.

“Thế…” Cô ngập ngừng.

Sáng nay đã về Thượng Hải, vì sao không lập tức về nhà? Vì… Lâm Gia Duyệt sao?

Lục Bắc Thần vuốt nhẹ mái tóc cô, trầm ngâm giây lát rồi nói: “Sáng nay tôi tới thẳng phòng thực nghiệm.” Khi nói câu này, chân mày anh có vài phần nặng nề.

Từ góc độ này nhìn anh, suy nghĩ đầu tiên của Cố Sơ lại không phải là anh đang nói dối mà cô đọc được gì đó không ổn từ sự mệt mỏi không rõ ràng đó của anh. Cô bèn hỏi: “Có chuyện gì khó khăn sao?”

Nhưng Lục Bắc Thần không trả lời cô, chỉ như đang trầm tư suy nghĩ. Cố Sơ không biết anh đang nghĩ gì, giống như đang nhìn cô, lại giống như đang xuyên qua cô nhìn một thứ gì đó. Rất lâu sau anh mới lên tiếng, lần này, ánh mắt tập trung vào gương mặt cô: “Chỉ là giải quyết một số việc mà thôi. Hôm nay là sinh nhật bố của Lâm Gia Duyệt, thế nên tối nay ăn cơm cùng nhà họ Lâm.”

“Tôi biết.” Cố Sơ buột miệng, nói xong lại hối hận.

Lục Bắc Thần không cười cũng không giận, chỉ bình tĩnh nhìn cô: “Làm sao em biết?”

Cô biết ngay mà, buột miệng như vậy nhất định sẽ khiến anh cảnh giác. Đích thực là anh không say, nếu không tư duy cũng không tỉ mỉ đến vậy. Hít sâu một hơi, cô muốn thở dài nhưng lại gượng cười, cụp mắt xuống: “Tôi biết… hai người trước nay vẫn rất tốt đẹp.”

Cô chỉ muốn dùng một thái độ có vẻ như bàng quan để nói với anh rằng, thật ra thực sự không có vấn đề gì. Nhưng từ đầu tới cuối cô không dám nhìn vào mắt anh. Tuy thế cô vẫn biết anh luôn chăm chú nhìn mình. Một lúc sau, cằm cô bị anh khẽ khàng nâng lên, ngón tay anh phủ lên bờ môi cô, anh nhẹ nhàng hỏi: “Nếu… tôi lấy Lâm Gia Duyệt, có phải em cũng hững hờ như vậy không?”

Trái tim bị đập một cái rất mạnh, chẳng mấy chốc đã nứt ra một lỗ, máu ồ ạt tuôn ra. Cô nhìn vào mắt anh, dưới ánh sáng âm u, nó ánh lên một vẻ nghiêm túc và nặng nề khác lạ. Cô lại quay về với bộ dạng ốc sên, chui tọt vào lớp vỏ mềm của mình.

Thật ra, trước giờ cô vẫn không biết cách xử lý chuyện tình cảm, dù là năm năm trước hay năm năm sau, duy nhất có một lần quyết đoán đó đã rút cạn toàn bộ sức lực của cô.

Lục Bắc Thần đè ngón tay lên môi cô, hơi dùng sức một chút: “Trả lời tôi.”

Cố Sơ cảm thấy môi rất nóng, là nhiệt độ nơi ngón tay anh làm môi cô bỏng cháy. Cô lẩm bẩm: “Hai người…” Câu nói “vốn là một cặp trời sinh” không sao bật ra khỏi miệng được. Cô hoang mang, bật dậy mới từ từ thở lại được.

Anh cũng ngồi dậy, nhìn cô chăm chú, ánh mắt sa sầm lại.

Sau đó, anh sát lần cô, đang định hôn lên môi cô thì di động bên cạnh rung lên. Cố Sơ vội vàng né qua một bên, nhưng anh thuận tay nắm chặt lấy cổ tay cô, tay kia nghe điện thoại.

Cô muốn giằng ra.

Tiếc là anh càng lúc càng siết chặt.

Đầu kia điện thoại hình như là giọng đàn ông, có vẻ đã đứng tuổi. Cô nghe không rõ nội dung gì, trong lúc ngọ ngoạy bỗng thấy Lục Bắc Thần nói một câu, dường như không toát lên bất kỳ cảm xúc nào: “Bác Lâm, cháu nghĩ mọi người đã hiểu rõ quyết định của cháu.”

Cố Sơ sững người.

Bên kia vẫn đang nói.

Lục Bắc Thần bình tĩnh lắng nghe, sắc mặt không chút biểu cảm. Trực giác nói với Cố Sơ rằng ‘bác Lâm’ mà anh gọi chính là bố của Lâm Gia Duyệt. Anh quyết định việc gì rồi? Quyết định lấy Lâm Gia Duyệt ư? Phải rồi, lần này đâu chỉ là một bữa tiệc sinh nhật? Sáng sớm anh đã đường sá xa xôi vội về Thượng Hải còn cùng vợ chưa cưới đi chọn quà, chẳng phải là vì muốn bàn bạc chuyện hôn sự sao?

Nếu đã như vậy còn làm bộ làm tịch hỏi cô câu đó để làm gì?

Cố Sơ đã dùng sức, nhưng sức mạnh của Lục Bắc Thần vẫn lớn hơn.

Cô gần như phải thầm gào lên: “Anh làm tôi đau đấy!”

Đây chỉ là một phản ứng vô thức nhưng Lục Bắc Thần chợt nhận ra mình đang kéo cánh tay bị thương của cô bèn buông tay. Cô nhân cơ hội ấy, đứng dậy, trở về phòng ngủ. Lục Bắc Thần không lập tức đuổi theo, chỉ nhìn theo bóng cô rẽ vào một góc khuất giữa cầu thang. Rất lâu sau đợi cho đối phương nói xong, anh
mới hờ hững đáp một câu: “Cháu biết, cháu sẽ gánh mọi hậu quả.”

Dứt lời, anh ngắt điện thoại…

***

Rèm cửa được che kín mít.

Cố Sơ nằm nghiêng trên giường, cuộn tròn người lại, ánh sáng tối tới nỗi không nhìn rõ mặt trong phòng vừa hay có thể che đi nước mắt của cô.

Cuối cùng nó vẫn lặng lẽ rơi, sau đó thấm lên gối.

Được một lúc, cửa phòng ngủ bị ai đẩy ra.

Cô không động đậy, cả người hướng về phía ban công. Cửa sổ chưa khép, có cơn gió đêm lùa vào phòng, khiến tấm rèm khẽ bay lên. Ánh trăng lan tràn trong khoảnh khắc, bóng người đàn ông hắt xuống vách tường. Cô vội vàng nhắm mắt lại, đè nén những bi thương trong lòng.

Lục Bắc Thần nằm sát bên cạnh cô, lồng ngực rắn chắc dính vào lưng cô.

Cô vẫn nằm im, coi mình là người đã chết. Anh chống nửa người lên, từ sau lưng vòng tay qua, khẽ hỏi: “Cánh tay còn đau không?”

Cô muốn đáp một câu “Tôi ngủ rồi, đừng làm phiền tôi” nhưng nó mắc lại trong cổ họng, thậm chí khiến cả việc hô hấp cũng trở nên khó khăn. Lục Bắc Thần thấy cô không nói gì, đưa tay xoay mặt cô lại, ngón tay anh bỗng chạm phải mấy lọn tóc bị nước mắt thấm ướt.

Ngón tay gầy chợt khựng lại giây lát, sau đó chạm khẽ vào mắt cô.

Trên hàng mi dài vẫn còn chút ướt át.

Anh là một pháp y, ngón tay đương nhiên cũng mẫn cảm hơn người thường.

Thu tay về, Lục Bắc Thần không ép cô quay lại đối mặt với mình nữa. Anh thu chặt cánh tay, gò má tựa nhẹ lên vành tai cô và nói: “Vì giọt nước mắt này của em, làm gì cũng xứng đáng.”

Cả người cô cứng đờ trong vòng tay anh.

Anh nằm xuống, hoàn toàn bọc cô trong lòng mình, có thể nhận ra sự mỏi mệt qua từng câu chữ: “Cố Sơ, cho tôi một chút thời gian.”

Trong bóng tối, Cố Sơ từ từ mở mắt ra, cúi đầu, bàn tay lớn đặt trên bụng cô của anh đang đan vào từng ngón tay cô…

***

Ngày hôm sau, từ lúc Cố Sơ vừa mở mắt tới khi cô làm xong bữa sáng, Lục Bắc Thần vẫn nhốt mình trong phòng sách. Cửa phòng khép hờ, loáng thoáng nghe thấy tiếng di động của anh reo inh ỏi. Khi di động không kêu nữa thì điện thoại bàn lại không chịu nghỉ ngơi.

Cả một buổi sáng anh đều xử lý các cuộc điện thoại, nghe ngữ khí hình như đã xảy ra chuyện gì đó.

Cố Sơ nhớ lại câu tối qua anh nói, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm không hay nhưng lại nghĩ không ra thế nên càng lo lắng, bất an. Khi vừa làm xong sandwich thì di động của cô cũng vang lên. Nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, áp lực của cô cũng kéo tới.

Là Sầm Vân, hỏi cô khi nào thì từ Thượng Hải về Quỳnh Châu.

Kiểu điện thoại thúc giục này gần như mỗi ngày một cuộc, Cố Sơ biết chuyện này không thể trì hoãn nữa. Cô hiểu tính tình của dì, có thể kéo tới Thượng Hải ngay lập tức. Cố Tư đang giúp đỡ trong bếp, gọt một loạt các loại hoa quả trước khi ăn sáng. Sau khi cúp điện thoại, Cố Sơ bần thần đi vào.

“Sao thế ạ?” Cố Tư thấy sắc mặt cô không tốt cho lắm, quan tâm hỏi.

Cố Sơ giúp nó rửa mấy loại hoa quả, đặt hết vào đĩa rồi nói: “Dì lại gọi điện tới giục rồi.” Cô ngắt từng quả nho ra một, rồi cầm thêm hai quả cam, bổ sung thêm: “Nhớ bỏ hột nho ra, gọt thêm hai quả cam nữa, giáo sư Lục thích ăn.”

Cố Tư nhìn cô, lắc đầu nhưng vẫn làm theo. Từng quả nho tím được cắt thành hai nửa, những quả cam mọng nước cũng được tỉ mỉ gọt vỏ, xếp cùng với những quả kiwi được cắt thành hình quạt, rồi được đặt cẩn thận vào trong một chiếc đĩa sứ trắng được chạm trổ hoa văn màu trắng sữa. Nó nói: “Ngay cả việc anh ấy thích ăn gì chị cũng biết rõ như vậy, có đi nổi không?”

Cố Sơ rửa tay: “Vụ án của Tiêu Tuyết kết thúc rồi, em cũng an toàn rồi, sớm muộn gì cũng phải đi thôi.”

“Chị định nói với anh ấy thế nào?” Cố Tư tò mò hỏi.

Cố Sơ trầm mặc, mãi không nói được gì.

“Có vẻ như hôm nay anh Thần rất bận.”

“Ừm.” Cố Sơ cất dao gọt hoa quả đi: “Thế nên chị mới càng cảm thấy mình vốn chẳng giúp đỡ được gì. Tính tình dì thế nào đâu phải em không hiểu, chị không muốn chuốc thêm cho anh nhiều phiền phức.”

Một bữa sáng thịnh soạn nhưng hình thức thì không được đẹp lắm. Điều này cũng khó trách, đầu bếp chính là Cố Tư. Lục Bắc Thần gần như nhíu chặt mày mới ăn hết thức ăn trong đĩa, cuối cùng đưa ra một lời nhận xét đúng trọng tâm: “Tay nghề của em chỉ thể hiện trên món sandwich.”

Cố Tư lè lưỡi: “Cả một bàn đồ ăn sáng thế này chỉ có mỗi món đó không phải em làm.”

Lục Bắc Thần nhìn sang Cố Sơ mỉm cười, cầm khăn ướt lên tao nhã lau tay một chút, sau đó lại quay về phía Cố Tư: “Cũng nên đưa hai chị em ra ngoài chơi thoải mái một chút rồi. Nói xem, muốn đi đâu chơi?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện