Khi tình yêu tới, cô như một đứa trẻ vừa được tặng một chiếc kẹo mút nhiều màu, mừng rỡ vô cùng.“Thế nên, thật ra em vẫn rất muốn đi Mỹ cùng anh ấy?”
Bên tiệm hải sản ven đường, Hứa Đồng dẫn Cố Sơ lựa chọn một vị trí tuyệt
đẹp. Nói gần thì vẫn có chút khoảng cách với những bàn xung quanh, vẫn
riêng tư ở một mức độ nhất định. Nói xa thì vẫn có thể nhìn thấy xe cộ
qua lại như mắc cửi, vẫn ít nhiều còn tính chất thưởng thức. Độ cao của
tầng hai vừa đẹp, dựa vào lan can dốc bầu tâm sự, đèn đường rực rỡ trôi
bồng bềnh giữa sắc rượu.
Đêm Thượng Hải, mọi náo nhiệt chỉ mới bắt đầu.
Những chàng trai cô gái trẻ trung túm năm tụm ba cười đùa khúc khích, đắp nặn thêm cho thành phố này một nét tươi tắn, đầy sức sống. Cố Sơ cũng đã
trải qua giai đoạn đó, cô của khi ấy cũng có đám bạn người trước người
sau rộn rã trong cái bóng lướt nhanh của đêm Thượng Hải. Có tuổi xuân,
đùa vui trở thành phóng túng. Bây giờ, cô vẫn còn trẻ nhưng trái tim rốt cuộc cũng không thể quay lại những năm tháng đầy tình cảm đó nữa. Cô
từng khoe khoang sức sống của mình, từng hoài phí tuổi xuân, cũng từng
tưởng nhớ tuổi xuân ở Thượng Hải này. Khi trở lại, mỗi khi đứng trong
cảnh đêm tấp nập, có những điều chưa hề thay đổi, giống như cửa hàng
này, đến mùi vị cũng giống năm năm trước y hệt, nhưng cũng có những thứ
đã cảnh còn người mất, giống như thành phố này đã trở nên xa lạ.
Cô cảm thấy mình trở thành một kẻ trong ngoài bất nhất, ngoài mặt có thể
mang lớp da người để đứng vững giữa đô thị phồn hoa nhưng lại có trái
tim của quỷ, ở phía sau một mình nhấm nháp cái bi thương của nhân tính.
Chuyện Hứa Đồng tới Thượng Hải không có gì kỳ lạ, bao năm nay, chị ấy trở
thành một người trên không, đa số thời gian đều ở trên máy bay, rồi dừng chân ở một thành phố nào đó. Nhưng lần này gặp Hứa Đồng, Cố Sơ luôn cảm thấy một sự quái lạ không thể nói rõ, giống như giây phút cửa khách sạn bật mở, sắc mặt của chị ấy quả thực khiến Cố Sơ hoảng hốt.
Cô đã từng gặp Hứa Đồng những lúc chị ấy bận rộn và mệt mỏi hơn nữa, sắc mặt không hề tệ như vậy.
Khi hỏi han thì Hứa Đồng chỉ đáp là do thiếu ngủ. Cố Sơ cũng không nghi ngờ gì nhiều. Một người phụ nữ lấy phòng làm việc làm nhà như Hứa Đồng, ngủ không ngon cũng là chuyện rất đỗi bình thường. Hứa Đồng gọi cô tới phần nhiều là để tâm sự, không đề cập quá nhiều tới công việc. Cố Sơ tò mò
về việc chị ấy tiếp xúc với ông chủ mới, Hứa Đồng đáp nhẹ tênh: Mọi việc vẫn ổn.
Nghe ý của Hứa Đồng thì khoảng thời gian này, ông chủ mới của chị ấy đang đi công tác nước ngoài, rất nhiều công việc trong các công ty nội địa do
chị ấy đầu tắt mặt tối. Cố Sơ vô thức nhớ lại người đàn ông cao ráo ấy.
Tuy là người quản lý một doanh nghiệp có tiếng nhưng gương mặt rất ôn
hòa, ánh mắt khiến người ta yên lòng, là một người rất dễ hòa hợp.
Cô chưa từng được diện kiến người sếp họ Niên trước kia của Hứa Đồng, chỉ
là lúc trước có thi thoảng nhìn thấy ảnh anh ấy trên tạp chí, xuất hiện
trên cùng một trang bìa với cậu chủ của Kỷ Thị, Kỷ Đông Nham. Tạp chí kỳ đó bán chạy chưa từng thấy, nghe nói là đã phá kỷ lục tiêu thụ cao
nhất. Cố Sơ luôn cảm thấy vị sếp họ Niên đó quá nghiêm khắc, trong mấy
bức hình đó, trông cậu chủ Kiều dễ gần hơn nhiều. Nhưng cô hoàn toàn
không xa lạ với sự nghiêm nghị ấy. Ở một mức độ nào đó, thật ra Lục Bắc
Thần và vị sếp họ Niên kia là cùng một kiểu người, khi không cười nói
cũng đủ khiến người ta tránh xa. Nhưng so với Niên Bách Ngạn, Lục Bắc
Thần có thêm sự kiêu ngạo, Niên Bách Ngạn phần nhiều là nội hàm. Lục Bắc Thần thì khác, cùng là những người đàn ông thông minh, anh lại mang tới cho thế giới bên ngoài sự sắc bén, lanh lợi và một vẻ không chút nể
tình sau khi đã nhìn thấu tất cả. Có lẽ chính vì ở một mức độ thần thánh thế nên Lục Bắc Thần lại càng có tư chất khoe khoang cái cao ngạo và
kiêu kỳ của mình.
Nếu so sánh, là một cô gái chưa mấy trải sự đời, đa phần sẽ thích mẫu đàn ông như Thịnh Thiên Vỹ. Anh có
cái hào phóng ăn sâu vào cốt tủy người phương Bắc lại có sự lanh lợi
trong kinh doanh của dân phương Nam, sẽ không quá xa vời. Chỉ có điều,
tần suất bị tung tin của anh rất cao. Rõ ràng anh là một vị tổng giám
đốc tích cực hợp tác tuyên truyền với cánh nhà báo nhất. Việc này có mặt tốt cũng có mặt xấu. Còn có không ít scandal, đại khái là bị phóng viên chụp được cảnh anh ăn cơm với một người mẫu hay ngôi sao nổi tiếng nào
đó. Nhưng mấy tin tức kiểu này phần nhiều đi theo hướng giải trí, do
công ty quản lý của ngôi sao ấy tự bày trò, Thịnh Thiên Vỹ hay diễn vai
một ông chủ lắm tiền.
Sau khi ngồi xuống, Hứa Đồng
không chủ động nhắc tới Thịnh Thiên Vỹ, việc này khiến Cố Sơ hiểu ra một điều, người chị họ này của họ thật ra không mấy hài lòng về người sếp
mới của mình, từ thái độ của chị ấy là đã có thể nhận ra. Lúc Hứa Đồng
vẫn còn làm việc ở Tinh Thạch, cứ mười câu thì phải tám câu rưỡi có
đoạn: Tổng giám đốc Niên thế nào, thế nào… Cố Sơ hiểu Hứa Đồng, chị ấy là người đã quen nghiêm túc trong công việc. Có thể thấy ngay,
một người đàn ông nghiêm túc sẽ khiến chị ấy thoải mái hơn.
Hứa Đồng sợ cô lại hỏi thêm nhiều chuyện liên quan tới Thịnh Thiên Vỹ bèn
hỏi sang chuyện giữa cô và Lục Bắc Thần. Cố Sơ định giấu nhưng Hứa Đồng
nói trúng tim đen: “Mặt mũi em bán đứng em hết rồi, mặt hơn hớn thế kia, khai báo đi!”
Những cô gái đang yêu đều mắc chung một căn bệnh.
Đó chính là sẽ lập tức chia sẻ niềm vui trong lòng với những bạn bè hoặc người thân đáng tin cậy.
Đương nhiên, Cố Sơ vốn dĩ chỉ là một cô bé 25 tuổi, tính cách không quá phức
tạp, càng không có sự từng trải được nhuộm vào người như Hứa Đồng, thế
nên cảm xúc biểu lộ rất rõ. Khi tình yêu tới, cô như một đứa trẻ vừa
được tặng một chiếc kẹo mút nhiều màu, mừng rỡ vô cùng.
Cô kể cho Hứa Đồng nghe rất nhiều chuyện liên quan tới Lục Bắc Thần, thậm chí còn cả Bắc Thâm.
Sau khi nhắc tới chuyện Bắc Thần đi Mỹ, Cố Sơ ít nhiều có phần hụt hẫng.
Hứa Đồng nhìn thấu, một câu đã hỏi đúng những gì Cố Sơ đang nghĩ trong
lòng. Cố Sơ không giấu giếm, khẽ gật đầu, hờ hững ăn ngao xào, chiếc vỏ
nhỏ xíu tuột xuống giữa môi và răng cô, răng cô còn trắng hơn cả vỏ.
Hứa Đồng mỉm cười, bóc cua rồi đặt lên đĩa của cô và nói:
“Con gái đến tuổi lấy chồng rồi. Vừa mới xác nhận quan hệ yêu đương thôi đã muốn cùng anh ấy cao chạy xa bay rồi?”
“Đâu có, em chỉ cảm thấy có lẽ bên đó anh ấy gặp nhiều rắc rối, lo lắng cho anh ấy thôi mà.” Cố Sơ đỏ mặt phản bác.
Hứa Đồng nhướng mày: “Còn nói không ‘bênh chồng’?”
“Aiya, không có là không có mà.”
Hứa Đồng bị cô chọc cười.
Rất lâu sau, chị ấy hỏi cô: “Em có từng nghĩ, Lục Bắc Thần và Lục Bắc Thâm, em yêu ai nhiều hơn một chút?”
Cố Sơ ngẩn người.
“Em nói Bắc Thâm không còn nữa nhưng anh ấy dẫu sao cũng từng tồn tại trong cuộc đời em, bây giờ lại là anh trai của anh ấy, người sống thật ra mãi mãi không thể tranh giành với người chết. Dù có yêu thương em trai mình thế nào đi nữa thì trong chuyện tình cảm này, cũng khó tránh có những
suy nghĩ.” Hứa Đồng phân tích cho cô: “Nếu cả em cũng mơ mơ hồ hồ, phân
biệt không rõ ràng thì tình cảm của hai người nhất định sẽ có vấn đề.”
Cố Sơ giữ im lặng.
Hứa Đồng đặt đũa xuống, nhìn cô một lúc lâu rồi thở dài: “Chẳng lẽ tới tận
bây giờ em vẫn chưa phân định rõ được tâm tư của mình?”
“Chị.” Cố Sơ gọi khẽ, khi ngước lên ánh mắt sáng rõ: “Em rất rõ ràng, em rất
Bắc Thần nhưng không hiểu vì sao chỉ cần ở bên cạnh Bắc Thần, em luôn
tìm lại được cảm giác hồi học đại học. Em biết anh ấy không phải Bắc
Thâm, anh ấy cũng từng nói với em anh ấy không hề xuất hiện trước mặt em với tư cách là Bắc Thâm. Nhưng mà, khi ở bên anh ấy, em luôn cảm thấy
rất thân thuộc, rất dễ chịu, giống như đã yêu nhau rất lâu rồi vậy.”
Hứa Đồng trầm tư suy nghĩ.
“Có một khoảng thời gian rất dài em hay coi anh ấy là Bắc Thâm nhưng sau
này em đã nghĩ thông suốt rồi, em yêu chính con người anh ấy, chỉ đơn
giản vậy thôi.” Nói xong, Cố Sơ lại buông một tiếng thở dài: “Em cũng
chẳng hiểu mình đang nói gì nữa, cứ lủng cà lủng củng.”
Nhưng Hứa Đồng thì hiểu. Không phải nó nói năng không gãy gọn mà thứ hỗn độn
chính là tình cảm của cô. Đối với Cố Sơ mà nói, đa phần Bắc Thâm và Bắc
Thần giống như một người. Cô chưa từng gặp Lục Bắc Thâm, chỉ vội vàng
gặp qua Lục Bắc Thần, thế nên tính tình của hai anh em này nếu cũng na
ná giống nhau thì quả thực sẽ là một khảo nghiệm không nhỏ dành cho Cố
Sơ.
Nhưng, từ góc độ mỹ học mà nói chỉ riêng diện mạo của Lục Bắc Thần đã đủ khiến con bé điên đảo.
“Nếu như…” Hứa Đồng lên tiếng, rồi nhấn mạnh: “Chị chỉ giả sử thôi nhé, em có từng nghĩ lỡ anh ấy nói dối thì sao?”
Đôi tay cầm đũa của Cố Sơ chợt khựng lại: “Thế là ý gì ạ?”
Hứa Đồng nói: “Em nói em rất quen thuộc anh ấy, nhất là những lúc ở cạnh
nhau. Chị đang nghĩ liệu có thể nào người hẹn hò với em hồi đại học
chính là anh ấy?”
Cố Sơ hơi ngẩn người, lát sau mới nói: “Bắc Thần thế chỗ Bắc Thâm? Làm như vậy trong một trường đại học lớn là rất mạo hiểm.”
Hứa Đồng cũng biết nếu chỉ đơn thuần là thế chỗ thì đúng là một chuyện rất
khó khăn. Dẫu sao thì trong một trường đại học lớn, hồ sơ của một sinh
viên được giữ rất nghiêm ngặt. Chị ấy suy nghĩ rồi nói: “Sự thật chứng
minh, tỷ lệ các cặp sinh đôi thích tráo đổi vị trí cho nhau để trêu chọc mọi người lên tới 90%. Cứ cho là Lục Bắc Thần không thế chỗ Lục Bắc
Thâm đi học, vậy thì bình thường cũng sẽ có lúc xáo trộn con mắt của mọi người chứ? Mà em lúc ấy lại không hề hay biết Bắc Thâm có một người anh trai. Nếu họ thay phiên nhau xuất hiện, em cũng đâu có biết?”
“Anh ấy nói là không mà.” Vấn đề này cô đã nghĩ tới lâu rồi, hơn nữa cô cũng từng có được đáp án từ Lục Bắc Thần. Hứa Đồng đề cập lại điểm này, cô
vẫn cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Hứa Đồng hỏi dồn: “Em tin anh ấy?”
Cố Sơ đang định trả lời thì di động trong túi rung lên. Cô rút một tờ giấy ăn, lau tay rồi nhận điện thoại.
“Em ăn cơm chưa?” Đầu kia, người đàn ông cất giọng trầm trầm.
Giọng Cố Sơ lập tức mềm ra, khẽ ‘ừm’ một tiếng. Hứa Đồng ngồi đối diện nhìn
rất rõ, lúc cô vừa nhận điện thoại, gương mặt ngọt ngào như một bé gái,
không cần hỏi cũng biết ai gọi điện tới.
Người đàn
ông lại hỏi cô ăn gì, Cố Sơ bèn thành thật khai báo, rồi quay qua lè
lưỡi với Hứa Đồng. Người đàn ông nghe thấy vậy, nói: “Vẫn nên bớt ăn mấy đồ lề đường thôi.”
“Em biết rồi, là chị họ của em thích ăn, thế nên em đành đi theo thôi.”
Hứa Đồng câm nín.
Cố Sơ cũng bị lương tâm thức tỉnh, bổ sung thêm một câu: “Mà em cũng thích ăn hải sản.”
“Thượng Hải có một cửa hàng làm đồ hải sản ngon lắm, sau khi về nước anh sẽ đưa em đi ăn.”
“Được.” Cố Sơ nét mặt hạnh phúc ngập tràn, rồi chợt nhớ ra bên kia có lẽ mới
chỉ khoảng năm, sáu giờ sáng, lại cảm thấy không nỡ: “Anh dậy sớm vậy
sao? Hay là cả đêm không ngủ vậy?” Chuyện quỹ tài chính vẫn luôn bị đám
nhà báo khuếch trương, giá cổ phiếu liên tục giảm. Việc các cổ đông lớn
rút vốn đã gây ra hiệu ứng bươm bướm, rất nhiều người bắt đầu nghi ngờ ý nghĩa thực sự của quỹ tài chính này, càng nực cười hơn là có phóng viên thẳng thừng chỉ trích quỹ tài chính có hành vi xoay vòng vốn và rửa
tiền.
~Hết chương 184~