Có tiếng di động vang lên, là máy của Thịnh Thiên Vỹ.
Anh lấy di động ra, tùy tiện liếc nhìn
một cái rồi chuyển tay đưa di động cho Hứa Đồng. Hứa Đồng đang nghĩ tới
chuyện hạng mục, một lúc sau mới hiểu ra, cũng may Thịnh Thiên Vỹ cực kỳ nhẫn nại, mỉm cười nhìn cô chăm chú. Cô không nhìn anh, giơ tay đón lấy điện thoại.
“Ngăn cô ta lại.” Thịnh Thiên Vỹ căn dặn.
Hứa Đồng hiểu ngay, đàm phán được một
hạng mục không hề nhỏ, giành lấy cơ hội được các người đẹp xem trọng
cũng không ít. Sở dĩ cô biết rõ vì ngày trước cô cũng chặn thay Niên
Bách Ngạn không ít những đóa hoa mai tự tìm tới cửa.
Cô nhận máy.
Đối phương rất hưng phấn, chưa đợi Hứa Đồng lên tiếng đã gọi thẳng tên của Thịnh Thiên Vỹ: “Thịnh!”
Không phải phát âm tiếng Trung chuẩn xác nhất nhưng sự nhiệt tình thì như tạt thẳng vào mặt.
“Xin lỗi, tổng giám đốc Thịnh đang họp.” Hứa Đồng bình thản trả lời.
Bên kia rõ ràng hơi ngẩn ra: “Cô là ai?”
“Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Thịnh.”
“Nhưng… đây là số di động của Thịnh mà.”
“Đúng vậy.” Thanh âm của Hứa Đồng rất
điềm đạm: “Nhưng số di động này nối trực tiếp tới số của trợ lý, đa phần sẽ gọi tới máy tôi.”
“Cái gì?” Đầu kia tỏ ra bực tức: “Tôi cần biết số máy cá nhân của Thịnh!”
“Xin hỏi phải xưng hô với chị thế nào?”
“Aljaber.”
Hứa Đồng ngừng lại một lát rồi ung dung
trả lời: “Chị và tổng giám đốc Thịnh chưa có hẹn trước, trong danh sách
những người được cung cấp số máy riêng của anh ấy cũng không có tên chị. Thành thật xin lỗi, tôi không thể cung cấp số máy cá nhân của anh ấy
cho chị.”
“Cô có biết tôi là ai không? Dám ăn nói với tôi như vậy?”
“Chị là phó tổng giám đốc của công ty vận tải đường biển và hàng không MK.”
“Coi như cô có chút kiến thức, nếu đã biết tôi là ai còn không đưa số của Thịnh cho tôi?”
“Rất xin lỗi, tôi không thể đưa chị.”
Ngữ khí của đối phương càng thêm cứng
rắn, thái độ chuyển sang lạnh lùng hẳn: “Cô chỉ là một trợ lý thôi mà
dám to gan đến vậy? Cô tưởng tôi không gặp được Thịnh chứ gì? Cô tên là
gì? Tôi sẽ bảo Thịnh đuổi việc cô!”
“Tôi là Hứa Đồng.” Cô nói tên mình một cách đúng mực.
“Cô…” Đối phương có lẽ không ngờ cô lại
nói tên thật của mình, nghẹn lời giây lát, một lát sau mới buông một
câu: “Đúng là khiến người ta chán ghét!”
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Hứa Đồng trả lại di động cho Thịnh Thiên Vỹ, rồi lại cúi đầu tiếp tục xem hợp đồng.
Cả quá trình ấy Thịnh Thiên Vỹ vẫn nhìn cô, có vẻ rất hứng thú, lát sau anh hỏi: “Em biết Aljaber?”
“Chị ta là ‘bà đầm thép’ nổi tiếng ở Kuwait*.” Ý rằng, đã nổi tiếng đến thế, cô có biết chị ta cũng đâu đáng ngạc nhiên.
*Một quốc gia tại vùng Trung Đông, có trữ lượng dầu mỏ lớn thứ 5 thế giới và là nước giàu thứ 6 toàn cầu.
Thịnh Thiên Vỹ cũng hiểu ra ý của cô bèn mỉm cười lắc đầu: “Em đúng là ở bên cạnh Niên Bách Ngạn lâu quá rồi,
nói năng cũng giống nhau y như đúc. Trợ lý Hứa này, tôi không thông minh cho lắm, lúc nói chuyện em nhất định phải nói cả câu hoàn chỉnh tôi mới hiểu được, biết không?”
“Tôi hiểu rồi, thưa tổng giám đốc.” Hứa Đồng lịch sự trả lời.
Thịnh Thiên Vỹ vốn dĩ chỉ nói đùa một
câu, không ngờ cô lại trả lời nghiêm túc đến vậy, anh ngẩn người sau đó
lại càng bó tay hơn, đành bỏ qua. Cả cơ thể cao lớn dựa ra sau ghế, liếc nhìn gương mặt nghiêng của Hứa Đồng, mấy giây sau bất ngờ giơ tay ra.
“Anh định làm gì?” Hứa Đồng thất kinh, buột miệng đồng thời né tránh.
Bàn tay Thịnh Thiên Vỹ đờ ra trên không
trung, nhất thời có phần gượng gạo. Lúc này Hứa Đồng mới nhận ra phản
ứng của mình, vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, ánh mắt bình thản trở
lại: “Xin lỗi tổng giám đốc.”
“Sắc mặt em khó coi quá, không nghỉ ngơi đầy đủ sao?” Thịnh Thiên Vỹ thả tay xuống.
“Tôi rất ổn.” Hứa Đồng trả lời.
Thịnh Thiên Vỹ nhìn Hứa Đồng một chốc,
thấy không hỏi ra được chuyện gì cũng không miễn cưỡng nữa. Mắt anh liếc qua gương chiếu hậu, nói với tài xế: “Lát nữa vòng vào trung tâm thành
phố, đừng về khách sạn vội.”
Tài xế gật đầu.
Hứa Đồng giải thích, nhìn đồng hồ đeo
tay rồi nói: “Tổng giám đốc Thịnh, nửa tiếng nữa anh còn phải gặp mặt
chủ tịch Hứa, lần gặp mặt này đã hẹn từ tháng trước rồi, anh còn vòng
vào trung tâm sẽ lỡ thời gian.”
“Có chiếc xe nãy giờ vẫn bám theo chúng ta.” Thịnh Thiên Vỹ khẽ nói.
Hứa Đồng ngẩn người, quay đầu lại nhìn
rồi khẽ thở dài, vội báo cáo với Thịnh Thiên Vỹ: “Tổng giám đốc, xe vẫn
đi theo chúng ta là xe bảo vệ.”
“Xe bảo vệ?” Thịnh Thiên Vỹ hơi nhíu mày: “Em coi tôi là Niên Bách Ngạn đấy à?”
Từ ngày Hứa Đồng quen biết anh, chưa
thấy anh giận dữ bao giờ, dù là trong công việc hay trong sinh hoạt, anh đều khác với sự nghiêm khắc của Niên Bách Ngạn, vậy mà lần này ngữ khí
của anh có một sự bực bội rõ ràng. Cô nhận ra, vội giải thích: “Anh hiểu lầm rồi, đây là vệ sỹ cảnh sát La phái tới để… bảo vệ tôi.”
Thịnh Thiên Vỹ là người nhanh nhạy cỡ
nào, vừa nhận ra sắc mặt cô hơi nhợt nhạt rồi lại đột ngột có sự xen
ngang của cảnh sát, sự bực bội nơi đáy mắt anh tan đi, anh hỏi: “Rốt
cuộc mọi chuyện là thế nào?”
Hứa Đồng ngước mắt lên nhìn anh, định nói lại chần chừ…
***
Khoảng thời gian này, Cố Sơ đều phải xem tin tức quốc tế mới biết được một vài thông tin về Lục Bắc Thần, chủ
yếu là tin về quỹ tài chính Bắc Thần. Theo như tin đưa, mấy ‘con cá lớn’ rút vốn về là chuyện ván đã đóng thuyền, nguyên nhân cụ thể đang được
giới truyền thông suy đoán, nhưng có một điểm là mấy người đó đều ra mặt thanh minh, quỹ Bắc Thần không có hành vi rửa tiền, xoay vòng vốn, việc này coi như cũng đã bảo vệ sự trong sạch của quỹ ở một mức độ nào đó.
Nhưng lại có những nguồn tin ngõ ngách
chỉ ra rằng gần đây Lục Bắc Thần và các quan chức Chính phủ qua lại rất
mật thiết, bước đầu nghi ngờ có liên quan tới việc xây dựng lại quỹ tài
chính. Có người đưa ra phân tích, giả thiết quỹ sẽ hòa hợp với nguồn vốn của Chính phủ và chịu sức mạnh Chính phủ, vậy sẽ là một sự ‘cải cách’
được chú ý, tính chất cũng từ thương nghiệp trở thành hợp tác thương mại chính trị, càng gia tăng địa vị xã hội của quỹ tài chính. Thế nên, chỉ
chưa đầy nửa tháng, giọng điệu của cánh nhà báo đã thay đổi hoàn toàn.
Lục Bắc Thần bị bọn họ định nghĩa thành
“có dã tâm làm tiền tiêu cho đám chính khách”. Bọn họ ngược lại cho rằng việc quỹ tài chính này gặp nạn do Lục Bắc Thần tự biên tự diễn, còn đám người kia ngoài mặt đã rút vốn, thực chất Lục
Bắc Thần muốn thông qua
quỹ tài chính để thanh trừ những thế lực tàn dư không thuộc về họ.
Đám cá lớn ấy đa phần là những thương
nhân quyền lực có quan hệ tốt với Lục Môn, báo chí trong nước đưa ra
phân tích rằng ban đầu khi quỹ tài chính thành lập do Lục Chấn Dương đầu tư, từ đó mà thu hút không ít bạn bè cũ rót vốn, coi như đã xây dựng
một giang sơn khác cho con trai. Giang sơn được xây dựng rồi, hoàng đế
cũ có thoái vị thì vẫn còn các cố mệnh đại thần, dĩ nhiên Lục Bắc Thần
phải diệt trừ mấy vị ‘đại thần’ chướng mắt rồi.
Bỗng chốc tin đồn râm ran.
Nhưng Cố Sơ tin rằng sở dĩ anh làm vậy
không phải để đánh đòn phủ đầu, người khác phụ anh, anh mới hăm hở công
kích, mà những chuyện thị phi bên trong cô cũng không quan tâm. Cô chỉ
quan tâm tới một mình Lục Bắc Thần, anh bình an, mọi chuyện đều tốt đẹp.
Ngoại trừ lúc ở nhà đọc tài liệu, Cố Sơ
còn bày ra mấy thực đơn, định học thêm mấy món mới, đợi khi nào Lục Bắc
Thần trở về sẽ cho anh nếm thử. Thượng Hải dung nạp hàng trăm món ăn, ẩm thực tới từ các miền khác nhau, lúc trước khi ở Thượng Hải, Cố Sơ gần
như đã ăn hết các cửa hàng lớn nhỏ, bây giờ ẩm thực các vùng thậm chí là các nước đều nở rộ ở Thượng Hải, cô bèn tập trung tìm một số cửa hàng
mới mở cửa để làm phong phú đầu lưỡi của mình.
Cô có thể kê cao gối ở lại Thượng Hải
đều nhờ công của Cố Tư. Cố Tư trở thành người đỡ lời cho cô trước mặt
dì, tạm thời an ủi cái tính nóng nảy của dì. Chỉ có điều, sau khi bình
ổn được dì, Cố Tư vẫn còn một số hoài nghi đối với Lục Bắc Thần, nhất là sau khi Cố Sơ kể mọi chuyện cho nó nghe. Nó cảm thấy Lục Bắc Thần không có thành ý, nếu có thành ý vì sao không đưa Cố Sơ đi Mỹ? Con dâu kiểu
gì chẳng phải gặp bố mẹ chồng.
Cố Sơ bèn lấy chuyện quỹ tài chính ra làm cái cớ.
Tuy rằng Cố Tư có thể thông cảm nhưng nó vẫn cảm thấy Lục Bắc Thần không đơn giản như bề ngoài.
Khi bảo vệ thông báo có người tới thăm,
Cố Sơ đang nghiên cứu một món ăn. Thức ăn vừa được bê lên bàn cũng là
lúc chuông cửa vang lên. Cô vội vàng ra mở cửa, là Kiều Vân Tiêu.
Có lẽ trưa nay có tiệc tùng, anh đứng
dựa vào, trên người thoang thoảng mùi rượu. Anh mặc một bộ vest công sở, sơ mi, cà vạt, kẹp cà vạt, khuy măng séc đều không thiếu thứ nào. Thấy
cô ra mở cửa, một nét nhẹ nhàng thoáng qua trên gương mặt rồi anh thở
dài: “Quả nhiên em đã về Thượng Hải.”
***
Kiều Vân Tiêu đi vào nhà.
Cố Sơ pha cho anh một ấm trà.
Lục Bắc Thần rất ít khi uống say, anh
hầu như không uống rượu bao giờ, mục đích là để lúc nào cũng giữ được
tỉnh táo, thế nên trong nhà chuẩn bị những thứ đồ giải rượu. Nhưng Cố Sơ có thể nhận ra Kiều Vân Tiêu có lẽ chưa say. Ánh mắt anh rất trong
sáng, rõ ràng, có lẽ ngồi trên bàn tiệc cũng chỉ qua loa một chút mà
thôi.
“Buổi trưa anh chỉ mải uống rượu phải
không? Đã ăn no chưa?” Cố Sơ ngồi xuống thảm, hai cánh tay chống lên
bàn, bàn tay đỡ lấy gương mặt, nhìn Kiều Vân Tiêu ngồi trên sofa.
Kiều Vân Tiêu từ tốn uống trà, lắc đầu.
“Anh đợi đó nhé, có phúc được ăn rồi đây!” Cố Sơ bật dậy như lò xo, khoa chân múa tay chạy vào trong bếp.
Kiều Vân Tiêu thấy cô rất phấn khích, chẳng hiểu chuyện gì.
Chẳng mấy chốc, Cố Sơn đã bê ra một ‘món thực nghiệm’ vừa mới làm xong, đặt lên bàn uống nước, nhét đũa vào
trong tay Kiều Vân Tiêu, hắng giọng: “Cậu chủ Kiều, mời thưởng thức.”
“Xương sườn rán?” Kiều Vân Tiêu ngó trái ngó phải rồi đưa ra kết luận.
Cố Sơ trừng mắt lườm anh: “Đâu có đơn
giản vậy? Anh nhìn ra được há chẳng phải hạ thấp tay nghề của em sao?
Tuy rằng nguyên liệu chính đúng là thịt lợn nhưng bên trong còn có điều
kỳ diệu, anh nếm thử đi.”
“Sao anh thấy em lạ vậy? Bên trong không có độc đấy chứ?” Kiều Vân Tiêu đặt tách trà xuống, cười hỏi.
Cố Sơ lập tức giận dỗi: “Không ăn em đổ đi.” Nói rồi cô định bê đi.
“Anh đâu có nói không ăn, sao nói giận
là giận ngay thế.” Kiều Vân Tiêu lập tức an ủi cô, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, mùi hương tan ra, ngập đầy miệng chỉ còn mùi thức ăn ngon
ngây ngất. Anh liên tục gật đầu: “Ngon lắm.”
“Em đã bỏ vào đây 13 loại nguyên vị.” Cố Sơ cũng không giận thật, bèn cầm đũa bỏ một miếng vào miệng, nuốt
xuống, rồi lại thở dài: “Đây không phải mùi em ăn được.” Nói rồi cô định bê đĩa đi.
Kiều Vân Tiêu chớp chớp mắt nhìn món
ngon bị bê đi, vội vàng theo vào trong bếp, thấy cô chuẩn bị đổ đi bèn
cứu vớt đĩa thức ăn: “Em không ăn thì để anh ăn, ngon lắm, sao lại đổ
đi?”
“Lúc em ăn nó ngon hơn em làm cơ.” Cố Sơ cũng tiện tay đưa chiếc đĩa cho Kiều Vân Tiêu, nhăn tít mặt lại: “Chẳng hiểu đầu bếp người ta làm kiểu gì, mùi vị rất đặc biệt, đây đã là đĩa
thứ 13 em thử nghiệm rồi, vẫn không làm được mùi vị như của nhà hàng.”