Hồi ức có đẹp thế nào cũng chỉ là hoa
trong gương, trăng dưới nước, có lúc lợi ích sẽ giết chết con người. Cố
Sơ vẫn còn nhớ rõ sự kiên quyết của nhà họ Kiều năm ấy, bất luận cô có
cầu xin Kiều Trí Viễn thế nào, ông ấy cũng không chịu ra tay giúp đỡ.
Giờ đây vật đổi sao dời, Kiều Trí Viễn bệnh tật dầm dề, cô những tưởng
mình sẽ cười sung sướng hoặc khi tận mắt nhìn thấy ông ấy sẽ cho đó
chẳng qua chỉ là báo ứng. Thế mà giây phút ông ấy ngồi dậy khỏi giường
bệnh, ngoài buồn đau ra, trong cô chỉ còn cảm giác không đành lòng.
Buông bỏ thù hận không phải việc chỉ nói ngoài miệng, chỉ khi nào bản thân thực sự đối mặt với thanh thản mới
hiểu rõ được tâm tư của lòng mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy Kiều Trí Viễn, cô đã biết thật ra mình không hận ông ấy chút nào.
Bà Kiều, Tỉnh Tuệ cũng có mặt. Bà ấy là
tiêu chuẩn của mẫu người xinh từ nhỏ, bao nhiêu năm rồi mà không hề già
nua, ngược lại càng thêm cao quý, khoan thai, chỉ là vì phải chăm sóc
Kiều Trí Viễn nên trên gương mặt bà ấy nhuốm vẻ mỏi mệt. Nhưng sau khi
nhìn thấy Cố Sơ, bà ấy vừa kích động vừa rơi nước mắt, kéo tay cô nói
rất nhiều điều.
Kiều Trí Viễn cũng rất vui khi thấy Cố
Sơ tới, nhưng phần nhiều là áy náy. Cố Sơ tuyệt đối không nhắc lại
chuyện năm xưa, chỉ kể cho ông ấy nghe một số chuyện vui, tâm trạng của
Kiều Trí Viễn cũng dần dần khá hơn, dặn đi dặn lại cô rằng nếu không có
việc gì thì cứ tới chơi với ông ấy.
“Con sẽ thường xuyên tới thăm bác.” Cố
Sơ đón lấy trái táo Tỉnh Tuệ đã gọt xong, tận tay đút cho ông ấy ăn:
“Con đã quyết định ở lại Thượng Hải rồi, thế nên càng ở gần bác hơn.”
“Tốt, tốt.” Kiều Trí Viễn gật đầu lia lịa: “Ở lại Thượng Hải được là tốt rồi.”
Tỉnh Tuệ nghe thấy câu này dĩ nhiên cũng rất vui, vội hỏi Kiều Vân Tiêu: “Đã sắp xếp xong chỗ ở cho Tiểu Sơ
chưa? À đúng rồi, tuyệt đối không được để con bé ở khách sạn đâu đấy,
dọn tới ở cùng chúng ta là tốt nhất.”
Cố Sơ xua tay: “Bác gái, không cần đâu, không cần đâu ạ, con có chỗ ở rồi.”
Tỉnh Tuệ và Kiều Trí Viễn đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng hỏi: “Bây giờ con đang ở đâu?”
Cố Sơ há hốc miệng, đang không biết nên đáp lại thế nào thì Kiều Vân Tiêu đỡ lời cho cô: “Giờ em ấy đang ở nhà bạn.”
“Thế sao được?” Kiều Trí Viễn không hài
lòng: “Nhà bạn bè dẫu sao cũng không phải nhà mình. Vân Tiêu, chuyện này con làm không thỏa đáng rồi, đón Tiểu Sơ về nhà ở, sau này còn chăm
sóc.”
“Thật sự không cần ạ.” Cố Sơ liên tục từ chối: “Con ở nhà bạn rất thuận tiện, hơn nữa… còn tiện cho công việc nữa.”
“Bây giờ con đang làm nghề gì?” Tỉnh Tuệ vội hỏi.
Khoảng hơn nữa năm nay, Kiều Trí Viễn
lâm bệnh nặng, Tỉnh Tuệ cũng luôn phải ở bên chăm sóc ông ấy, hoàn toàn
không hay biết những chuyện trước và sau khi cô tới Thượng Hải, thế nên
dĩ nhiên cũng không rõ tình hình công việc hiện giờ của cô.
“Con ạ… đang làm trợ lý cho giáo sư Lục
ạ.” Nói tới đây, Cố Sơ lại giải thích thêm: “Giáo sư Lục chính là bác sỹ pháp y Lục Bắc Thần, vụ án của Tiêu Tuyết trước đây chính là do anh ấy
phá.”
“Lục Bắc Thần?” Sắc mặt Kiều Trí Viễn hơi gượng gạo giây lát, ông ấy chần chừ: “Là… người của Lục Môn?”
Cố Sơ cảm thấy vẻ mặt của Kiều Trí Viễn hơi bất ổn, nhìn ông ấy rồi gật đầu.
Kiều Trí Viễn có vẻ đầy tâm trạng nhưng
trở lại bình thường rất nhanh, nhìn về phía Cố Sơ, đổi giọng: “Con gái
con đứa sao lại làm nghề ấy? Ngày nào cũng tiếp xúc với người chết,
không may mắn.” Rồi ông ấy quay sang Kiều Vân Tiêu: “Sắp xếp công việc ở công ty cho Tiểu Sơ khó lắm sao? Hoặc là để Tiểu Sơ vào làm ở bệnh viện nào đó cũng được.”
“Không liên quan tới anh Vân Tiêu đâu
ạ.” Cố Sơ sợ Kiều Vân Tiêu bị quở trách, lập tức giải thích: “Anh Vân
Tiêu vẫn muốn sắp xếp công việc cho con nhưng con khá thích công việc
hiện tại. Bác trai, bác gái, hai bác cứ yên tâm.”
Nét mặt Kiều Trí Viễn hơi sa sầm lại.
Tỉnh Tuệ ở bên kéo tay Cố Sơ, nhẹ nhàng
nói: “Bác trai cũng vì muốn tốt cho con, trước đây là nhà họ Kiều không
phải, không thể ra tay giúp đỡ nhà họ Cố. Bây giờ bố mẹ con đều không
còn, chăm sóc con đương nhiên là trách nhiệm của hai bác. Con cũng phải
cho hai bác cơ hội mới được.”
“Con thật sự không trách hai bác. Anh Vân Tiêu biết chuyện của con mà, hơn nữa con đã làm công việc này lâu rồi, cũng quen rồi.”
Tỉnh Tuệ thấy vậy, ngước nhìn Kiều Vân
Tiêu. Kiều Vân Tiêu hiểu ý mẹ, khẽ thở dài: “ Bố mẹ cứ yên tâm, sau này
Tiểu Sơ ở Thượng Hải sẽ rất gần chúng ta, con sẽ chăm sóc tốt cho em
ấy.”
Kiều Trí Viễn và Tỉnh Tuệ thấy thế cũng đành thôi…
***
Đêm xuống, nhịp sinh hoạt ở Thượng Hải cũng tới.
Những khu vui chơi nhộn nhịp ở Từ Hối, nam thanh nữ tú chuyện trò, tình cảm, đều tụ tập cả ở đây.
Kiều Vân Tiêu và Cố Sơ đã tới quán bar từ sớm. Sau khi vào cửa, Cố Sơ cảm thấy quen quen, Kiều Vân Tiêu bèn cười nói với cô: Hồi đại học em thường tới đây chơi, quên rồi à?
Nếu Kiều Vân Tiêu không nhắc, đúng là cô quên thật.
Thật ra lúc học đại học, cô cũng không
thường xuyên tới bar chơi bời. So với việc nói nơi này là chốn ăn chơi
thường xuyên của cô, chi bằng nói nó là căn cứ địa cách mạng của Kiều
Vân Tiêu. Nhiều lúc toàn là anh kéo cô tới sau đó cô lại giới thiệu nó
cho Lăng Song và Tiêu Tiếu Tiếu.
Thế nên Tiêu Tiếu Tiếu đã quyết định chọn nơi này là địa điểm cho buổi gặp mặt hôm nay.
Quán bar này chủ yếu chơi saxophone. Tới tận bây giờ, Cố Sơ vẫn nhớ ca sỹ thổi saxophone trên sân khấu. Thì ra
có những thứ chưa hề thay đổi, ví dụ như quán bar này hay người chơi
nhạc ấy.
Chẳng mấy chốc, Lăng Song cũng tới, nhìn thấy Kiều Vân Tiêu thì khá nhiệt tình, chủ động ngồi bên cạnh anh, hỏi
tới hỏi lui. Cố Sơ hết cách, ngồi bên cạnh chống cằm. Khi nghe Lăng Song hỏi anh có rảnh tới làm một bài phỏng vấn chuyên đề cho tạp chí không,
cô càng thở dài, Lăng Song này quả thật mắc bệnh nghề nghiệp rồi.
Đương nhiên Kiều Vân Tiêu không đồng ý gì với cậu ta, chỉ cười nói xem khi nào có thời gian.
Cố Sơ sợ cậu ta còn tiếp tục bám lấy
Kiều Vân Tiêu, liền nói: “Sao Tiếu Tiếu vẫn chưa tới nhỉ? Quá đáng rồi
đấy, cậu ấy rủ rê mà lại tới muộn? Lăng Song, cậu gọi điện cho cậu ấy
đi.”
Lăng Song nhún vai: “Người đắc ý là hay
đến muộn mà. Khó khăn lắm cô mập mới thay đổi toàn diện, dĩ nhiên cậu ta sẽ chọn làm người tới trễ nhất rồi.”
“Cái gì mà cô mập
thay đổi toàn diện?” Kiều Vân Tiêu không hiểu.
Lăng Song đang định trả lời thì Cố Sơ vội ngăn cản: “Đừng nói vội, để anh ấy bất ngờ.”
Kiều Vân Tiêu ù ù cạc cạc.
Ba người đang nói chuyện thì có một mùi nước hoa nhàn nhạt ập tới.
Ngay sau đó một đôi tay trắng nõn từ sau thò ra, bịt chặt hai mắt Kiều Vân Tiêu, cười tươi: “Đoán xem em là ai nào.”
Kiều Vân Tiêu ngồi im, uể oải nói: “Ngoài đồ tham ăn Tiêu Tiếu Tiếu ra thì còn ai nữa?”
Ngay sau đó, cánh tay lập tức buông ra.
Kiều Vân Tiêu nghiêng người: “Em…” Lời
nói ngưng bặt sau khi nhìn thấy cô gái lả lướt phía sau, ngay sau đó anh trở nên sửng sốt: “Cô là ai?”
Cố Sơ và Lăng Song ngồi bên cười tới sắp bò rạp xuống đất rồi.
Tiêu Tiếu Tiếu trừng mắt với Kiều Vân
Tiêu, giả vờ giận dữ: “Cậu chủ Kiều có mắt không nhìn thấy Thái Sơn à?
Ban nãy chẳng phải anh đã đoán ra em là ai rồi sao?”
Kiều Vân Tiêu quan sát Tiêu Tiếu Tiếu một lượt từ trên xuống dưới rất lâu mới chỉ vào cậu ấy: “Tiếu Tiếu?”
“Đảm bảo là hàng thật.” Nói rồi, Tiêu Tiếu Tiếu dính chặt vào người anh.
Kiều Vân Tiêu rõ ràng cảm nhận được cơ
thể mềm mại trong lòng cùng mùi thơm ngập mũi. Anh vội vàng kéo cậu ấy
ra, vẫn bày ra nét mặt khó mà tin được rồi quay sang Cố Sơ và Lăng Song, thấy họ gật gù với anh, lúc ấy mới bàng hoàng: “Sao em lại gầy đến mức
này? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiêu Tiếu Tiếu bĩu môi với anh, sau đó gạt Lăng Song qua một bên, ngồi sát bên cạnh Kiều Vân Tiêu: “Em thế này không đẹp sao?”
Kiều Vân Tiêu thở dài: “Thay đổi quá nhiều rồi.”
“Thì cứ coi như anh làm quen lại từ đầu
với em.” Tiêu Tiếu Tiếu cười dịu dàng, tự rót rượu vang cho mình rồi cạn ly với Kiều Vân Tiêu.
Tuy rằng Kiều Vân Tiêu rất đỗi kinh ngạc nhưng cũng thích ứng rất nhanh. Tính cách của Tiếu Tiếu chẳng thay đổi
chút nào, thích cười thích náo loạn. Rượu được bày lên bàn, đủ các loại. Cậu chủ Kiều trở thành người mời khách, lý do của anh là chúc mừng cô
nhóc mập trở thành người đẹp. Tiếu Tiếu nghe xong lòng càng nở hoa, liên tục uống rượu với anh.
Cố Sơ ngồi bên nhìn rất tỉ mỉ. Mỗi lần
Tiếu Tiếu nhìn Kiều Vân Tiêu, ánh mắt lại mềm như nước, cô bỗng linh
hoạt nhớ lại lần Tiếu Tiếu tỏ tình thất bại hồi đại học.
Lúc ấy cô rất muốn giúp Tiếu Tiếu nhưng
cậu ấy sống chết cũng không chịu nói người mình yêu thầm là ai. Bây giờ
nhìn ánh mắt Tiếu Tiếu, Cố Sơ bỗng có một cảm giác khác thường. Cô lặng
lẽ ngồi qua bên cạnh Lăng Song, vì có âm nhạc và ánh đèn, cô cũng không
cần cố tình hạ thấp giọng.
“Cậu có cảm thấy Tiếu Tiếu thích Kiều Vân Tiêu không?”
Lăng Song cũng đã uống không ít rượu,
lắc la lắc tư theo tiếng nhạc, sau khi nghe xong lại nhìn cô như nhìn
quái vật: “Không phải tận bây giờ cậu mới biết đấy chứ?”
“Hả?”
Lăng Song hất cằm về phía Tiếu Tiếu: “Cô ngốc này yêu thầm anh Kiều nhà cậu bao nhiêu năm rồi. Hôm cậu và anh ấy định hôn, cô ngốc ấy còn tự nhốt mình trong phòng khóc cả một ngày
trời.”
Cố Sơ đờ đẫn, cô hoàn toàn không biết chuyện này.
“Thế mới nói cái loại người như cậu
không xứng có bạn, đàn ông nào tử tế cũng bám riết lấy cậu. Chúng tôi
chỉ còn nước đứng bên lề thôi.” Lăng Song hừ khẽ, sau đó uống cạn rượu
trong ly.
Cố Sơ không còn lời nào để nói, cô biết Lăng Song thích Bắc Thâm.
Một lúc sau, Lăng Song chạm cốc với cô rồi nói: “Phải rồi, mấy hôm nữa tôi cũng tới trung tâm đó.”
“Gì cơ?”
“Ai cũng thích cái đẹp.” Lăng Song véo
véo má mình: “Tuy rằng tôi xinh ra đã khả ái nhưng cũng không tránh khỏi có những chỗ chưa lý tưởng, thế nên tôi đã báo danh, một thời gian nữa
sẽ qua đó kiểm tra. Cậu cũng thấy rồi đấy, Tiếu Tiếu bây giờ tự tin biết bao. Thế mới nói, phụ nữ trước hết phải dựa vào gương mặt mình để tìm
kiếm tự tin mới có thể làm tốt những việc khác.”
Cố Sơ thở dài ngao ngán, ai cũng điên hết cả rồi.
Họ chơi bời tới tận nửa đêm.
Tiếu Tiếu say rồi, nằng nặc đòi Kiều Vân Tiêu đưa cậu ấy về nhà nhưng Kiều Vân Tiêu vẫn lo cho tình hình của Cố
Sơ. Cũng may Lăng Song tửu lượng khá, không dễ say như vậy, anh bèn bảo
Lăng Song đưa Tiếu Tiếu về nhà.
Khó khăn lắm mới dỗ được Tiếu Tiếu ra
về, Kiều Vân Tiêu cũng đã tìm được tài xế lái thay. Anh dìu Cố Sơ cùng
ngồi lên ghế sau. Cô rất yên lặng, dựa đầu vào vai anh. Kiều Vân Tiêu
nói địa chỉ cho người tài xế. Xe vừa đi, Cố Sơ hơi mở mắt ra, hỏi: “Đi
đâu vậy?”
“Về chỗ anh.” Kiều Vân Tiêu giơ tay ôm cô vào lòng, khẽ nói.
Nhưng cô lắc đầu: “Không, anh đưa em về đi.”
Kiều Vân Tiêu biết cô muốn về đâu, có chút không vui. Cô ngước mắt lên nhìn anh, van nài: “Xin anh đấy.”
Anh nhìn cô hồi lâu, cuối cùng chỉ còn cách thỏa hiệp, bảo tài xế đổi tuyến đường…