Kiều Vân Tiêu không thể không thừa nhận, Lục Bắc Thần có tư chất khiến phụ nữ điên cuồng, mặc dù việc thừa nhận
này khiến anh rất không thoải mái.
“Đúng vậy, chính là bài phỏng vấn đó.” Viên Thành nói.
Cả người Kiều Vân Tiêu dựa ra sau ghế,
một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu. Anh từ tốn hỏi: “Có lúc thông
qua câu chữ cũng ít nhiều hiểu được một con người. Cậu từng đọc bài
phỏng vấn, có cảm thấy rất giống với Lục Bắc Thâm trong ấn tượng của cậu không?”
“Dĩ nhiên rất giống rồi, anh em song sinh mà.” Viên Thành không suy nghĩ gì, buột miệng nói ngay.
Kiều Vân Tiêu sa sầm mặt lại, nhìn hắn
chằm chằm. Sau khi thấy thế, Viên Thành thấy mình trả lời quá tùy tiện
rồi, vội vàng bổ sung: “Là thế này, lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của Lục
Bắc Thần, quả thật tôi đã hết hồn một phen, so với Bắc Thâm đích thực
như được đúc từ một khuôn ra vậy. Có cảm giác, hai người họ rất giống
nhau.” Nói tới đây, hắn ngẩn ra giây lát rồi vơ vội tấm ảnh trên bàn:
“Tổng giám đốc Kiều, cậu ta là Lục Bắc Thần hay Lục Bắc Thâm?”
Kiều Vân Tiêu vô cảm lấy lại bức ảnh, đặt xuống, im lặng không đáp.
Viên Thành ngượng ngập vò đầu: “Tóm lại, những gì tôi hiểu về Lục Bắc Thâm có từng ấy, cũng chưa từng nghe nói
cậu ta có anh em gì. Bắc Thâm từ sáng tới tối cứ thần thần bí bí, muốn
tìm hiểu về cậu ta thêm một chút cũng không có khả năng. Chung quy là
người kỳ lạ, tính cách cũng kỳ lạ. Cậu ta có lúc rất lợi hại, có lúc lại như biến thành một người khác vậy. Nói tới đây tôi lại nhớ đến hai
việc. Việc đầu tiên là năm cậu ta giành được giải người hùng biện xuất
sắc nhất trong cuộc thi hùng biện. Trước khi cuộc thi bắt đầu, Bắc Thâm
từng ngất xỉu một lần, sau khi y tế trường kiểm tra nói là cậu ta căng
thẳng quá độ. Lúc ấy chúng tôi cứ nghĩ là toi đời hết rồi, còn chưa nhập cuộc mà đã căng thẳng thì chắc chắn sẽ thua bét nhè, nhưng có ai ngờ
hôm sau trong buổi thi hùng biện, Bắc Thâm như bị thứ gì nhập vào người
vậy, không những ung dung, từ tốn, tư duy nhanh nhẹn, hơn nữa còn ép cho tuyển thủ của đối phương không nói được một câu. Lúc đó cậu ta cũng
không hùng biện theo cách mà chúng tôi đã bàn trước, ngược lại cậu ta tự có logic của mình, trên cuộc khi hùng hổ, chèn ép, ngay chính chúng tôi nghe xong cũng ngốc hết cả. Về sau cậu ta được bầu chọn là người hùng
biện xuất sắc nhất, các cô gái trong hội trường đều gào thét điên cuồng, nhưng lúc nhận giải cậu ta lại ỉu xìu, lãnh đạo bảo cậu ta nói mấy câu
cảm ơn thì cậu ta lại ấp úng không nói ra được. Tôi đứng rất gần cậu ta, phát hiện tay cầm cúp của cậu ta còn run rẩy.”
Con ngươi của Kiều Vân Tiêu hơi rụt lại, nhìn bức ảnh của Lục Bắc Thần trên mặt bàn, từng ngón tay gầy gõ xuống
bàn theo nhịp tiết tấu.
Hồi hộp trước đám đông?
Người mắc bệnh hồi hộp trước đám đông sao có thể thay đổi trong giây lát?
“Còn có một chuyện chính là lần Bắc Thâm bị đánh.”
Kiều Vân Tiêu sững người: “Lục Bắc Thâm từng bị đánh?”
Viên Thành bật cười: “Chuyện này rất
bình thường mà, anh nghĩ mà xem, cậu Bắc Thâm đó vừa đẹp trai, thành
tích cao, đánh bóng rổ giỏi lại còn biết cả đua xe, mấy cô gái có ai gặp lại không thích cậu ta, chỉ muốn nhào vào ngay ấy chứ. Cậu ta ấy à, lúc nào cũng chưng cái mặt lạnh lùng ra trước đám con gái, khiến có những
người nhìn thấy sẽ đố kỵ. Tóm lại cũng không rõ cụ thể là xuất phát từ
nguyên nhân gì, nhưng đã có kẻ ra tay đánh Bắc Thâm. Chuyện này không
mấy người biết, vì khi ấy sau khi bị ăn đánh Bắc Thâm đã lập tức thu dọn đồ đạc bỏ đi. Nhưng về sau mọi người đều biết chuyện này là vì Bắc Thâm đã đánh cho kẻ kia thừa sống thiếu chết, khi đó còn chấn động toàn
khoa. Lúc ấy tôi đã ở cùng phòng với cậu ta rồi, lãnh đạo nhà trường còn tìm tôi để hỏi rõ chuyện này, dĩ nhiên là có gì thì tôi nói nấy, mấy
hôm sau tôi mới biết hóa ra ban giám hiệu đã hỏi Lục Bắc Thâm vì sao
đánh người nhưng cậu ta nhất quyết không nói, đánh người cũng nhận, bị
kỷ luật cũng nhận. Trước đây mọi người còn nghĩ tính cách Bắc Thâm ngang ngược, quái đản, vừa lạnh nhạt vừa xa cách, qua trận đánh nhau đó tất
cả những người quen biết cậu ta đều biết thằng nhóc ấy không dễ dây vào, cũng cứng lắm. Nghe nói người đánh cậu ta khi đó chỉ có hai, ba người,
còn khi cậu ta trả thù lại thì đã đập nát cả quán bida của người ta,
bảy, tám cậu nhóc đều bị đánh gãy chân gãy tay.”
Lại còn có cả chuyện này?
Kiều Vân Tiêu không biết cũng chưa từng nghe Cố Sơ kể.
“Cũng xảy ra trước khi cậu ta ra nước ngoài?”
“Đúng vậy.” Viên Thành thấy phản ứng của Kiều Vân Tiêu biết mình đã cung cấp cho anh một manh mối có giá trị,
trong mắt trong bụng toàn là cảnh tiền bay đầy trời, tốc độ nói cũng
theo đó nhanh dần: “Nhưng mà nghe nói lúc đó cậu ta bị cô em kia đá đít
thế nên trút hết giận dữ lên đám người kia cũng là chuyện bình thường.
Về sau cậu ta ra nước ngoài, có mấy cậu bạn còn cảm thấy kỳ lạ rằng sao
đánh người nghiêm trọng như vậy mà nhà trường vẫn dành suất học bổng cho cậu ta? Bây giờ nhìn thấy bài báo của vị giáo sư họ Lục đó là tôi hiểu
rồi, thì ra gia cảnh tên nhóc ấy không đơn giản, chắc trách được ra nước ngoài nghiên cứu.”
Kiều Vân Tiêu im lặng từ đầu tới cuối,
một lúc sau anh mới ngước mắt lên nhìn Viên Thành, lãnh đạm nói: “Được
rồi, những thông tin cậu cung cấp đều rất tốt.”
Viên Thành nghe câu này có ý muốn kết thúc bèn tươi cười, xoa xoa tay hỏi dò: “Vậy… tổng giám đốc Kiều, anh xem chỗ tiền này…”
Kiều Vân Tiêu nhếch môi, không nói gì, giơ tay ấn điện thoại, ra lệnh: “Vào đi.”
Người trợ lý lập tức gõ cửa đi vào, nhìn Kiều Vân Tiêu rồi khẽ gật đầu, sau đó đưa cho Viên Thành một tờ chi
phiếu. Viên Thành cầm lên tay xem, hai mắt sáng lên trong khoảnh khắc
rồi vội quay sang Kiều Vân Tiêu, liên tục nói: “Cảm ơn tổng giám đốc
Kiều, cảm ơn nhiều lắm.”
“Bác sỹ Viên không định quay lại nghề cũ sao?”
Nét mặt Viên Thành ánh lên một vẻ ngượng ngập, nụ cười trong ánh mắt cũng tắt dần. Hắn ta đút chi phiếu vào
trong túi quần, khi nói cũng cố gắng gượng cười: “Bây giờ tôi ra nông
nỗi này… người không ra người, ma chẳng ra ma, cho dù có muốn quay lại
nghề cũ cũng làm có nơi nào chịu nhận tôi?”
“Mặc dù tôi không học y nhưng cũng biết
đối với một bác sỹ ngoại khoa, ma túy tổn hại lớn đến mức nào. Cho dù
anh có cai nghiện cũng không thể quay trở về khoa ngoại, cùng lắm có hy
vọng ở các phòng ban khác thôi, chỉ cần anh có thể ngóc đầu dậy.” Kiều
Vân Tiêu điềm đạm nói: “Con người phạm sai lầm
không đáng sợ, đáng sợ là biết sai mà vẫn tiếp tục bước vào.”
“Dạ dạ dạ, tổng giám đốc Kiều dạy phải
lắm.” Viên Thành thở dài: “Nghĩ lại tôi và Bắc Thâm ở chung một phòng,
học những thứ giống nhau, tôi nghĩ bây giờ có lẽ ở nước ngoài cậu ta đã
là một bác sỹ danh tiếng rồi, còn tôi…”
“Vẫn còn cơ hội.”
Viên Thành sửng sốt, ngước nhìn Kiều Vân Tiêu: “Ý của anh là…”
Kiều Vân Tiêu chỉ mỉm cười nhìn về phía trợ lý: “Tiễn bác sỹ Viên ra ngoài.”
“Vâng.”
Người trợ lý đi trước, mở cửa phòng: “Bác sỹ Viên, mời.”
Viên Thành vừa đi vừa ngoái lại rồi rời khỏi.
Trợ lý tiễn ra tới tận cửa thang máy.
Trong lúc đợi thang máy, người trợ lý lên tiếng: “Bác sỹ Viên, anh cũng
biết số tiền này của tổng giám đốc Kiều không phải anh muốn lấy là lấy
được đâu.”
Viên Thành cũng là người nhanh nhạy, vội hỏi: “Mong cậu chỉ bảo nhiều thêm.”
“Ý của tổng giám đốc rất đơn giản, anh
ấy chỉ muốn tìm một người nghe lời để làm việc cho anh ấy. Khi nào cần
thiết, hy vọng bác sỹ Viên có thể đứng vào vị trí thiếu hụt để giải
quyết giúp tổng giám đốc một số chuyện đau đầu, anh ấy tuyệt đối sẽ
không bạc đãi anh.”
Viên Thành hiểu ra, gật đầu lia lịa: “Dạ dạ dạ, tôi đã hiểu.”
Người trợ lý cười khẽ, không nói thêm gì nữa.
***
Cố Sơ và Lục Bắc Thần một người đi
trước, một người đi sau, trở về phòng thực nghiệm. Bước vào cánh cửa lớn của biệt thự, cô giãy giụa nhảy vọt từ trên người Lục Bắc Thần xuống
sau đó nhạy thoăn thoắt như thỏ vào trong, bỏ rơi Lục Bắc Thần từ rất
xa. Khi quay trở lại phòng thực nghiệm, Ngữ Cảnh nhiệt tình vẫy tay với
cô, sau đó tò mò hỏi: “Cô đi đâu vậy?”
Cố Sơ tìm đại một cái cớ: “Tôi vốn dĩ
định mua cho mọi người chút trà chiều gì đó, kết quả là chẳng tìm thấy
tiệm tạp hóa nào cả.”
“Black Mountain chính hiệu thì sao?”
Phan An như một hồn ma lướt tới, nháy mắt với cô: “Ở đây không có cửa
hàng cửa hiệu, phòng thực nghiệm của chúng tôi sắm đủ cả, muốn uống
không? Tôi đích thân pha cho cô một cốc.”
“Không cần đâu, cảm ơn anh.” Cố Sơ xua tay về phía anh ta, thậm chí đứng cách xa anh ta hẳn một quãng.
Đừng trách cô, chỉ tại dáng vẻ của Phan
An lúc này khiến cô phải lùi bước. Một tay anh ta cầm cốc café còn bốc
khói nghi ngút, một tay vân vê miếng thịt chẳng biết là ở bộ phận nào
trên cơ thể người. Tình cảnh này cho dù có là Phan An* tái thế thật, cô
cũng không dám tiến lên.
*Tên một mỹ nam cổ đại.
Phan An có vẻ rất tổn thương, thở dài
lắc đầu. Ngư Khương tiến lên, huých vào người cô một cái. Cô đứng không
vững bỗng lảo đảo, quay đầu nhìn Ngư Khương. Ngư Khương ngước mắt liếc
nhìn cô, lãnh đạm hỏi một câu: “Xin lỗi, Vic đâu?”
Cố Sơ nhận ra cô ta cố tình gây hiềm khích, trong lòng có chút bực bội nhưng vẫn nhẫn nhịn, đáp: “Không biết.”
“Cô ra ngoài lâu như vậy, anh ấy cũng ra ngoài, sao cô có thể không nhìn thấy anh ấy?”
Cố Sơ kiềm chế, hờ hững trả lời: “Yên tâm đi, lần sau tôi sẽ để mắt tới anh ấy giùm cô.”
“Cô nói thế là có ý gì?”
“Aiya, aiya, đừng có cãi cọ nữa.” Ngữ
Cảnh tiến lên khuyên nhủ: “Ngư Khương, Cố Sơ đã nói không nhìn thấy giáo sư Lục rồi, cô đừng có bắt nạt người mới.”
“Tôi bắt nạt người mới khi nào?” Ngư Khương không vui.
Phan An xen vào một câu: “Thời tiết nóng nực, lắm người miệng thối…”
“Anh nói ai thế hả?” Ngư Khương lại chĩa mũi nhọn về phía Phan An.
“Tôi nói gì ấy nhở?”
“Ban nãy chính anh…”
“Đủ rồi đấy!”
Một giọng nói nghiêm nghị vang lên, cắt đứt mọi tranh luận không dứt trước mặt.
Lục Bắc Thần đang đứng ở cửa, nét mặt tuy vô cảm, ngữ điệu cũng nhạt nhòa nhưng có một vẻ uy quyền không cho phép ai trái lời.
Ngữ Cảnh thấy vậy, chuồn lẹ về vị trí
của mình làm việc. Phan An nhún vai, cũng không dám nói nhiều, quay
người tiếp tục khâu thịt. Ngư Khương bẹt môi đứng tại chỗ. Cố Sơ nhất
thời cũng không biết nên làm gì, cũng đứng yên không nhúc nhích.
Lục Bắc Thần đi vào, rồi đi thẳng vào
phòng thay đồ. Ngữ Cảnh và Phan An thầm thở dài một hơi. Ngư Khương nắm
chặt tay, khi đi ngang qua Cố Sơ còn hạ thấp giọng, buông một câu: “Cô
sẽ hại chết Vic đấy!”
Cố Sơ ngẩn người, sau khi tỉnh lại thì
Ngư Khương đã ngồi trước kính hiển vi. Cô bước lên nhìn Ngư Khương: “Cô
nói thế là có ý gì?”
Ngư Khương ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ngập tràn bất mãn.
“Ngư Khương, lần này sau khi gặp tôi, cô cứ tỏ ra quái đản như vậy. Có chuyện gì thì cô nói thẳng đi, không cần
úp úp mở mở, nhạt nhẽo.” Cố Sơ cũng còn trẻ, có lúc khi bực lên cũng rất ngang bướng.
Ngư Khương bỏ miếng xương trong tay
xuống, đứng bật dậy, đang định lên tiếng thì Lục Bắc Thần mặc xong áo
blouse, từ phòng thay đồ đi ra, khẽ ra lệnh: “Họp thôi.”
Ngư Khương có lời không nói ra được, chỉ còn cách thì thầm: “Tóm lại, cô chính là đồ yêu tinh hại người.”
Cố Sơ rất muốn túm lấy cô ta hỏi cho rõ ràng.
“Cố Sơ!” Lục Bắc Thần khẽ quát.
Cô giật mình quay về phía anh.
“Thay áo blouse vào, họp.”