Đêm nay, Cố Sơ uống hết mình.
Không chỉ mình cô mà cả Lăng Song,
Tiêu Tiếu Tiếu cũng uống rất hăng. Vì là cuối tuần càng về đêm thì người tới quán bar càng đông. Tới nửa đêm, ngay cả một quán bar nhạc nhẹ thế
này cũng náo nhiệt hẳn lên, DJ trong quán mở những bài nhạc với tiết tấu nhanh để kéo màn đêm xuống. Giờ này những người hơi lớn tuổi một chút
đều đã ra về, ở lại và mới tới đều là các thanh niên tầm tuổi Cố Sơ hay
Tiếu Tiếu.
Thanh niên mà, chịu đựng được điên cuồng, cũng chịu đựng được giày vò.
Kiều Vân Tiêu cũng đã uống không ít nhưng một người có kinh nghiệm ‘sa
trường’ lâu năm như anh ít nhiều vẫn còn một chút kiềm chế, còn ba cô
gái kia thì như thú sổ lồng. Kiều Vân Tiêu dù có mạnh mẽ cao lớn tới đâu cũng khó mà ngăn cản, quản được người này lại quản không nổi người kia. Bốn người ngồi cùng nhau kể rất nhiều chuyện, bắt đầu từ chuyện công
việc hiện tại, Kiều Vân Tiêu chủ yếu làm khán thính giả, Cố Sơ chỉ mải
mê uống, Lăng Song và Tiêu Tiếu Tiếu trở thành người phát ngôn chính.
Tiêu Tiếu Tiếu cười ngây ngô oán trách các quan hệ giữa bệnh nhân và bác sỹ phức tạp dường nào, oán trách cơ chế trong bệnh viện bó buộc dường
nào. Bây giờ xếp số để cô ấy khám cũng bắt đầu khó khăn rồi, thoắt một
cái đã trở thành bác sỹ ngoại khoa ‘hot’ nhất bệnh viện.
“Bệnh
nhân thì cả một đống, phòng làm việc của tớ lại thêm cả đám bác sỹ nam
lúc trước tớ lạnh nhạt, hôm qua ngay cả nam thần của bệnh viện cũng tặng tớ vé xem phim, mời tớ đi xem phim nữa.” Tiêu Tiếu Tiếu dường như không hề có ý khoe khoang, giơ tay gõ gõ lên mặt: “Lũ đàn ông thối tha đó,
đừng tưởng tớ không biết bọn họ vì cái gì, chẳng phải vì thấy cái mặt tớ trông vừa mắt hơn sao?”
“Thế không phải quá tốt ư? Có bao nhiêu
đàn ông theo đuổi cậu như thế cậu còn không hài lòng?” Lăng Song say
rượu, ánh mắt mơ màng, chọc vào mặt cậu ấy: “Tôi thấy cậu đang cố tình
chọc tức tôi chứ gì.”
“Tốt ư? Đâu phải người tôi thích.” Lúc nói
những lời này, ánh mắt Tiêu Tiếu Tiếu hướng về phía Kiều Vân Tiêu nhưng
thấy anh ấy vẫn nhìn Cố Sơ mãi, tâm tình cô ấy trở nên lạc lõng rồi lại
đổ cả ly rượu vào bụng.
Lăng Song cười đùa: “Cậu ấy à, hèn!”
Tiêu Tiếu Tiếu không quan tâm đến cậu ta, tự uống rượu.
Lăng Song cũng không chịu tụt phía sau, bắt đầu dốc hết nỗi khổ trong công
việc của mình. Thế giới thời thượng vốn là một thùng thuốc nhuộm lớn,
gặp nhiều rồi, trái tim lại càng xoi mói, chỉ thêm nhiều tiếc nuối, chỉ
thêm nhiều lạnh nhạt, cái thế giới của Lăng Song nói trắng ra như sống
trong chốn hậu cung, ngày nào cũng xem mấy màn đấu kế.
Cố Sơ say
xỉn chen ngang: “Các cậu có kích thích bằng tớ không? Ngày nào cũng ôm
xương người ngủ, kích thích lắm.” Nói xong, cô ôm chặt lấy Tiếu Tiếu
Tiếu, dựa đầu vào người cậu ấy.
“Tớ là người sống đàng hoàng đấy, cái gì mà xương người.” Tiêu Tiếu Tiếu cười ngốc, giơ tay đẩy cô một cái.
Cố Sơ lảo đà lảo đảo, một giây sau được Kiều Vân Tiêu đón vào lòng.
Lăng Song nhìn Tiêu Tiếu Tiếu cười quái đản: “Mất cả chì lẫn chài.” Cậu ta
cũng say rồi, dùng một thành ngữ không chút phù hợp cuối cùng để hình
dung cảnh tượng trước mắt.
Tiêu Tiếu Tiếu lại cắm đầu vào uống rượu.
Những người uống say cũng ba hoa hơn, từ công việc hiện tại quay về cuộc sống đại học trước đây. Cố Sơ thoát khỏi vòng tay của Kiều Vân Tiêu. Cô nhắc tới Bắc Thâm, cũng nhắc tới tai nạn của Bắc Thâm, sau đó bắt đầu bật
khóc, không ngừng nói mình có lỗi với Bắc Thâm.
Kiều Vân Tiêu ở bên cạnh mặc dù trong lòng không vui nhưng cũng chẳng giải quyết được gì.
Lăng Song cũng có tình cảm với Bắc Thâm, thấy Cố Sơ khóc cũng khóc theo.
Tiêu Tiếu Tiếu mặc dù vô cảm với Bắc Thâm nhưng dù sao cũng có quen
biết, nước mắt cũng tí tách rơi xuống.
Qua nửa đêm, bóng tối ngập tràn.
Trong quán bar lại càng ồn ã.
Uống rượu là cách để giải tỏa tâm trạng, từ cười, cảm thán rồi tới khóc và
hồi tưởng, đây là quá trình tất yếu khi say. Để tâm trạng của ba người
họ có thể bộc phát, Kiều Vân Tiêu cũng liều mình, hoàn toàn trở thành
một người đàn ông ấm áp, cũng cứ thế uống cùng họ tới khi đầu óc choáng
váng, nặng nề. Khi sàn nhảy một lần nữa trở nên nhộn nhịp, bốn người họ
lại tung xúc xắc chơi trò ‘lời thật lòng, mạo hiểm lớn’. Lăng Song toàn
thua, lần nào cũng chọn mạo hiểm, chủ động lên sàn nhảy liên tục. Tiêu
Tiếu Tiếu mấy lần chọn mạo hiểm, bị mấy gã đàn ông trong quán bar bu lấy như ruồi nhặng đòi xin số điện thoại, về sau cũng sợ.
Lại tới
lượt cậu ấy thua, Lăng Song cười nói: “Hay là cậu chọn nói thật đi, còn
tiếp tục chọn mạo hiểm là khổ cho cậu chủ Kiều chúng ta đấy.”
Tối nay Kiều Vân Tiêu không chỉ làm người đàn ông ấm áp mà hoàn toàn trở
thành một ‘sứ giả hộ hoa’, Cố Sơ từ đầu tới cuối vẫn yên tĩnh ngồi ở ghế uống rượu, chơi thua đã ít, có thua cũng không chọn mạo hiểm nên số lần lộ diện cũng ít. Lăng Song và Tiêu Tiếu Tiếu thì liên tục xuất hiện
trong tầm ngắm của đám đông, dĩ nhiên sẽ thu hút những gã đàn ông muốn
‘trộm hương’. Nhất là Tiêu Tiếu Tiếu, gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của
cậu ấy như phấn hoa, chỉ toàn thu hút ong mật.
Mỗi lần có người
tiến tới bắt chuyện, Kiều Vân Tiêu lại chủ động khoác tay lên vai Tiêu
Tiếu Tiếu, uể oải nói với người kia: “Mắt để đi đâu vậy? Không nhìn thấy có chủ rồi sao?”
Đây có lẽ chính là nguyên nhân Tiêu Tiếu Tiếu chọn mạo hiểm.
Nhưng lần này Lăng Song quyết túm lấy cậu ấy không buông, sống chết ép cậu ấy chọn lời thật lòng. Tiêu Tiếu Tiếu đành phải nghe theo.
“Người đàn ông cậu thích là ai?” Lăng Song hỏi xấu.
Tuy đã say nhưng tư duy của Tiêu Tiếu Tiếu vẫn còn. Cậu ấy cười hì hì, chỉ tay vào Lăng Song: “Tôi không nói.”
“Thua thì phải chấp nhận.” Cố Sơ tươi cười ôm lấy cậu ấy: “Ban nãy đứa đáng
ghét nào hỏi tớ nụ hôn đầu năm mấy tuổi hả, giờ trả lại thôi. Nói mau,
nói mau.”
Kiều Vân Tiêu đặt môi lên miệng ly, từ đầu tới cuối chỉ khẽ cười.
“Nói thì nói, có gì ghê gớm đâu.” Tiêu Tiếu Tiếu uống rượu, mắt không rời
khỏi Kiều Vân Tiêu, rồi giơ tay chỉ vào anh: “Tớ thích anh ấy.”
“Ha ha!” Lăng Song vỗ tay rất to.
Cố Sơ cũng cười, lập tức kéo cánh tay Kiều Vân Tiêu qua, cười phấn khích: “Nghe thấy chưa, người ta tỏ tình với anh kìa!”
Kiều Vân Tiêu
ánh mắt mơ màng, đặt ly rượu xuống, giơ ngón cái về phía Tiêu Tiếu Tiếu: “Giỏi!”
“Cậu ta thích anh thật đấy.” Lăng Song cười bò ra trên người Kiều Vân Tiêu.
Kiều Vân Tiêu cũng gật đầu và cười: “Anh cũng thích cô ấy, cả em nữa, còn có Cố Sơ, anh thích hết mấy đứa.”
“Đồ lăng nhăng!” Tiêu Tiếu Tiếu cười rồi nhét rượu cho anh: “Phải phạt, phải phạt.”
Tới hơn một giờ sáng, bốn người lảo đảo từ trong quán bar đi ra, chiếc xe
sang trọng của Kiều Vân Tiêu đã đợi sẵn trước cửa. Lăng Song say rượu
không thể lái xe, nên thuê tài xế. Tiêu Tiếu Tiếu và Cố Sơ ngồi xe của
Kiều Vân Tiêu, vốn dĩ định về nhà nhưng Cố Sơ ầm ĩ đòi tới đường Hoài
Hải. Tiêu Tiếu Tiếu cũng ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, nói gì cũng
không muốn về nhà. Không còn cách nào khác, Kiều Vân Tiêu đành ra lệnh
cho tài xế lái xe về phía đường Hoài Hải.
Hôm sau Lăng Song còn
có một buổi trình diễn lớn phải tham gia, thế nên không đùa nghịch linh
tinh cùng họ, tới đường Hoài Hải thì mỗi người một ngả.
Xuống xe, Cố Sơ bắt đầu nghiêng ngả đi tìm khắp nơi. Tiêu Tiếu Tiếu say khướt
rồi, nằm bò lên cửa xe nhìn Cố Sơ như một đứa trẻ lạc đường, gào lên với cô: “Này, cậu đi linh tinh làm gì vậy? Cẩn thận… bị sói tha đi mất
đấy.” Đầu lưỡi hơi nghẹn ngào.
Kiều Vân Tiêu dĩ nhiên sẽ không để mặc Cố Sơ làm bừa, lập tức xuống xe đuổi theo, kéo giật cô lại: “Em muốn tìm gì vậy?”
Cố Sơ sau khi say sắc mặt còn nhợt nhạt hơn lúc trước, nhất là dưới nền
tóc đen. Ánh đèn đường hắt vào con ngươi cô như những ánh sao mơ màng,
lấp lánh. Khi say, trông cô rất ngây ngô, chu môi nhìn xung quanh: “Tìm
biển… Tấm biển lớn.”
“Biển lớn gì?” Kiều Vân Tiêu choáng váng nhưng chưa đến mức nói năng lộn xộn: “Em nói đi, anh tìm giúp em, em về xe ngồi đi.”
“Không cần, để em tự tìm… không cần anh.” Cố Sơ đẩy anh một cái rồi lại loạng choạng đi tiếp.
Kiều Vân Tiêu đành đi theo em, chỉ sợ cô bất cẩn vấp ngã.
Chiếc xe phía sau từ từ đi theo.
Cố Sơ đi từ đường bên này qua đường bên kia như một cái bóng thê lương.
Cuối cùng đi đã mệt, cô từ từ ngồi sụp xuống, vùi sâu mặt vào đầu gối.
Kiều Vân Tiêu tiến tới, giơ tay kéo cô lên, bỗng thấy bả vai cô run run, kinh ngạc, vội ngồi xuống: “Tiểu Sơ?”
Cô không đáp lại, vẫn chỉ cúi gằm.
Kiều Vân Tiêu cưỡng ép nâng mặt cô lên, ngay lập tức sửng sốt.
Cô đã khóc, nước mắt đầm đìa gương mặt.
“Sao vậy?”
Cố Sơ chỉ rơi nước mắt, không nói gì.
Kiều Vân Tiêu không sợ cô khóc, giống như khi ở quán bar, anh cứ mặc cô khóc lóc, đùa giỡn. Anh sợ nhất là cô khóc mà không để người ta biết lý do,
như thế anh sẽ hoang mang rối bời. Anh kéo cô dậy, giơ tay lau nước mắt
của cô rồi hỏi khẽ: “Nói cho anh biết, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Tấm biển không còn nữa…” Cô nói ra nguyên nhân.
Cả buổi tối đi tìm tấm biển, rốt cuộc là tấm biển gì?
“Em nói cho anh biết trông nó như thế nào, anh tìm cho em.”
Cố Sơ ngước mắt lên, mơ hồ nhìn về phía xa: “Tấm biến ở đằng kia kìa, để
chúc mừng thiên niên kỷ mới… Bây giờ không còn nữa, em không bao giờ tìm được nữa rồi.”
Kiều Vân Tiêu ngẩn ra giây lát rồi lập tức hiểu ra ý của cô, ngay lập tức, nỗi đau ào ạt ập tới, lấp đầy lồng ngực.
Anh biết tấm biển mà cô đang nhắc tới.
Khi bước sang năm 2000, cô đã kéo cả đám bạn tới đây đếm ngược, đó là năm
cô đỗ vào đại học A với thành tích xuất sắc nhất, cũng là năm cô vui vẻ
nhất. Nhà họ Cố quản lý cô rất nghiêm, kể là chúc mừng năm mới cũng
không được về khuya. Cô bèn xin anh: Anh Vân Tiêu, tối nay anh có thể
nói là em ở cùng anh không? Em muốn cùng bạn tới đường Hoài Hải đếm
ngược, đây là một năm hiếm hoi bước sang thiên niên kỷ mới, em cảm thấy
em không sống thọ đến mức đợi được lần thứ hai đâu.
Lúc ấy, hai
gia đình Cố Kiều như người một nhà, mà trên thực tế hai gia đình cũng đã ngầm đồng ý chuyện hôn sự của họ trong lòng dù chưa nói ra. Thế nên lý
do duy nhất để Cố Sơ về muộn mà vẫn khiến hai bác không lo lắng chính là ở cùng anh. Anh bèn đồng ý, đích thân tới tận nhà đón cô, sau đó đợi cô chơi bời chán chê lại đưa cô về.
Bây giờ cô đang tìm tấm biển đó, hoảng loạn như mất đi một báu vật, ánh mắt vừa bối rối vừa gấp gáp.
Kiều Vân Tiêu hiểu, cô đâu có tìm tấm biển nào. Cô muốn tìm lại những năm
tháng khi ấy, tìm lại một con người vô lo vô nghĩ của mình, tìm lại một
gia đình còn an bình, yên ấm…
~Hết chương 224~