Không nói những lời này thì thôi, nói rồi chỉ càng khiến Kiều Vân Tiêu
đầy một bụng tức. Anh ta bước tới, phẫn nộ nhìn Lục Bắc Thần, nghiến
răng nghiến lợi: “Cậu quả thực là dám dùng bất kỳ thủ đoạn nào, để đạt
được mục đích, cậu lại dám phóng hỏa! Đường đường là pháp y lớn, là một
chuyên gia quyền uy trong mắt người khác, vậy mà lại trở thành tội phạm
phóng hỏa!”
Nghe xong, Lục Bắc Thần bật cười, một nụ cười rất khẽ rất nhạt, thì hờ hững nổi trôi trên bờ môi: “Phóng hỏa? Cậu chủ Kiều
lăn lộn ngoài xã hội bao năm rồi, vẫn chưa học được đạo lý chưa có bằng
cớ thì đừng nói năng tùy tiện ư? Hôm nay tôi có thời gian rảnh xem qua
tin tức của thành phố, vừa hay biết được tin có một khu nhà ở cao cấp
nào đó khói lửa ngợp trời. Nếu tôi nhớ không nhầm hôm qua đâu có nhìn
thấy lửa?”
“Chuyện này tôi biết, cậu biết, ngụy tạo khói lửa để
khởi động thiết bị cảnh báo, chuyện này làm khó được cậu sao, Lục Bắc
Thần?” Ngụy tạo khói lửa không khó, người hiểu hóa học đều có thể làm
được, mà có thể né tránh CCTV để ngụy tạo khói lửa lại càng là người
chuyên nghiệp trong số những người chuyên nghiệp, Lục Bắc Thần tuyệt đối có thực lực này.
“Nếu anh đang khen thì tôi xin nhận.”
Kiều Vân Tiêu hừ lạnh lùng.
“Cậu chủ Kiều không ngồi xuống thưởng thức trà sao?” Lục Bắc Thần chậm rãi
rót trà cho cả hai: “Tôi rất ít khi uống trà nhưng nghe nói cậu chủ Kiều đây rất có kiến thức về lá trà, vậy thì ngồi xuống nhấm nháp thử xem,
liệu nó có vừa miệng cậu hay không?”
Vốn dĩ hôm nay Kiều Vân Tiêu tới tìm Lục Bắc Thần để tính sổ, cảnh khói lửa hôm qua khiến anh ta cực kỳ thảm hại, đến nỗi để cậu ta nhân cơ hội đưa Cố Sơ đi. Hôm nay anh ta đến thẳng phòng thực nghiệm, càng muốn cơ hội này để xem xem cậu ta rốt cuộc đã chà đạp căn nhà họ Cố như thế nào. Không xem thì không sao, vừa vào đại sảnh đã nhìn thấy cả một căn phòng vốn yên ổn bị lấp đầy bởi
lấp đầy bởi những đầu lâu xương cốt to to nhỏ nhỏ, thế là anh ta lại
càng bừng bừng giận dữ.
Mặc dù anh ta hiểu tính chất của căn nhà
này, càng hiểu được cái thông minh của Lục Bắc Thần nhưng nhìn vẫn không thể thoải mái nổi, nhất là khi Cố Sơ còn ở trong, trái tim anh lại đau
đớn từng cơn.
Vào trong phòng làm việc, anh ta càng sững sờ.
Lục Bắc Thần này rốt cuộc đang giở trò gì?
Phòng ngủ của Cố Sơ bị biến thành phòng làm việc của cậu ta nhưng vẫn giữ nguyên một số đồ bày biện trang trí trong phòng.
Cậu ta làm vậy là cố ý.
Lục Bắc Thần đẩy tách trà tới một góc, giơ tay tỏ ý: “Mời cậu.”
Kiều Vân Tiêu ngẫm nghĩ rồi ngồi xuống.
Lục Bắc Thần cười khẽ.
“Rốt cuộc cậu đang có ý đồ gì?” Kiều Vân Tiêu hỏi thẳng.
Lục Bắc Thần bê tách trà lên, tự nhấp một ngụm, đặt xuống rồi nói tiếp: “Vì sao cậu chủ Kiều lại hỏi câu này?”
“Lục Bắc Thần, cậu và tôi qua lại cũng vài lần rồi, cứ tiếp tục lãng phí
thời gian như vậy chẳng thú vị gì cả.” Kiều Vân Tiêu hơi nheo mắt lại:
“Cậu chắc chắn có thủ đoạn nếu không sẽ chẳng khiến Cố Sơ quay trở về
Thượng Hải. Nhưng tôi nói cho cậu biết, Cố Sơ không phải là người cậu
muốn động vào là được đâu.”
Lục Bắc Thần không giận mà bật cười: “Cậu Kiều muốn nói gì?”
“Tôi không cần biết cậu xuất phát từ mục đích gì. Cố Sơ là một cô gái thật
thà, cô ấy còn tiếp ở bên cạnh cậu, tới cuối cùng chỉ tổn thương mà
thôi.”
“Cậu chủ Kiều cho rằng thứ gì có thể bảo vệ chu toàn cho
Cố Sơ đây? Tài sản tiền của của cậu ư?” Lục Bắc Thần thản nhiên nói: “Sự thật chứng minh, có những chuyện, có những người không phải mang tiền
ra là có thể giải quyết được.”
Kiều Vân Tiêu cười khẩy: “Tôi nghĩ bây giờ tôi có đủ khả năng để bảo vệ Cố Sơ.”
Lục Bắc Thần đỡ đòn một cách bình tĩnh: “Muốn bảo vệ một người phần nhiều
phải dựa vào trí tuệ, câu này của cậu chủ Kiều vừa hay cũng là những gì
tôi định nói.”
“Cậu bảo vệ cô ấy?” Kiều Vân Tiêu nở nụ cười chế
giễu, sau đó từ từ tắt ngấm, ánh sáng nơi đáy mắt chuyển lạnh: “Hay là…
muốn cô ấy muôn kiếp cũng không ngóc đầu lên nổi?”
Lục Bắc Thần hơi nhướng mày: “Để đạt được mục đích mà bôi nhọ, nói xấu người khác cũng không giống tác phong của cậu Kiều.”
“Được, vậy tôi sẽ nói một chuyện không bôi nhọ!” Kiều Vân Tiêu từ từ rướn khóe môi lên, ánh mắt càng lúc càng sắc lẹm: “Lục Bắc Thần, tôi biết cậu
đang dối trá, nói dối không chớp mắt!”
***
Lục Bắc Thần và Kiều Vân Tiêu đã lên gác hơn hai mươi phút rồi. Trong vòng hơn hai mươi phút này, Cố Sơ đã ngó lên gác không dưới 50 lần. Cô không biết mục
đích Kiều Vân Tiêu tới đây, chỉ sợ hai người họ vì ăn nói không hợp nhau mà nảy sinh cãi lộn. Công việc trong tay chậm chạp hơn rất nhiều, tâm
tư cứ bay đi đâu.
Phan An ‘trôi dạt’ tới như một bóng ma: “Cố Sơ!” Anh ta gọi tên cô một cách có tiết tấu.
Hử?
Cố Sơ bị giật mình bởi âm thanh bật thình lình vang lên, ngẩng đầu lên
nhìn thấy anh ta, cô lườm: “Anh làm gì vậy? Đi mà cũng không có tiếng
động nữa?”
“Xách đầu của em quay lại đây đi, đừng có ngao du bên
ngoài, ảnh hưởng tới tiến độ công việc của anh.” Phan An nghiêm túc nói
một câu.
Cố Sơ ngẩn ra trong giây lát rồi lập tức hiểu ra anh ta
đang bắt chước Lục Bắc Thần, giơ tay định đánh anh ta. Phan An cười đùa
né tránh, đứng tựa vào một góc bàn thực nghiệm: “Aiyo, em trông đợi xem
mòn con mắt rồi kìa.”
“Đâu có? Em đang làm việc.”
“Em đang sợ?” Phan An ghé sát gần cô, cười xấu xa: “Nếu hai người họ mà đánh nhau thật, em hy vọng ai thắng?”
Cố Sơ lập tức đẩy anh ta ra: “Nhạt nhẽo.”
“Chiếm lĩnh địa bàn là bản tính của động vật giống đực mà.” Anh ta lại tục tục ghé sát, cười khẽ: “Bao gồm cả việc tranh đoạt con cái.” Ngay sau đó,
trước khi Cố Sơ giơ tay đánh, anh ta đã lủi nhanh như một làn khói.
“Coi như anh chạy nhanh.”
Ngoài mặt tỏ ra bình thản, nhưng sóng lòng đang dâng trào mãnh liệt.
Cố Sơ ngồi không yên nhưng lại không thể lên gác thăm dò triệt để, đành đứng dậy đi vào bếp, định uống cốc café cho tỉnh táo.
Không ngờ Ngư Khương cũng đang ở trong bếp.
Cũng đang pha café.
Thấy Cố Sơ đứng ngoài cửa, cô ta không nói năng gì, lại cúi đầu xay café. Cố Sơ vốn dĩ định đợi cô ta làm xong mới vào nhưng nghĩ lại, vì sao cô
phải đi? Mặc dù đây là phòng thực nghiệm nhưng trước
đây vẫn là nhà cô.
Nghĩ tới đây, cô bèn đi vào với vẻ đường hoàng.
Ngư Khương hơi nhướng mắt lên nhìn cô rồi nói: “Ngồi mát ăn bát vàng là câu nói dành cho loại người như cô phải không?”
Cố Sơ đã quá quen với mấy câu nói lạnh lùng của cô ta, nhưng không có
nghĩa là lúc nào cô cũng nhẫn nhịn. Cô đặt ‘bộp’ chiếc cốc trong tay
mình xuống trước mặt Ngư Khương: “Cô nói vậy thì là vậy đi, tôi không
tin cô có thể uống hết được bình café này.”
“Cô đang thị uy với tôi?” Ngư Khương cười khẩy: “Đừng tưởng Vic tận tay chỉ dạy cho cô thì cô đã hơn chúng tôi một bậc đâu.”
“Từ vị trí công việc trong văn phòng mà nói, tôi đích thực hơn mọi người
một bậc. À không đúng, nói chính xác hơn là hơn cô một bậc.” Cố Sơ phản
kích không chút khách khí.
Từ trước tới nay, mỗi lần Ngư Khương
làm mặt lạnh với Cố Sơ, Cố Sơ đa phần đều không lên tiếng, nhưng hôm nay cô trả đũa lại quả thực khiến Ngư Khương bất ngờ. Cô ta nhìn cô rất lâu rồi khẽ chửi: “Có cái gì mà kênh kiệu chứ!”
Cố Sơ hừ một tiếng, không nói thêm nữa.
Cả hai đều không có ý rời đi, có thể là đang đợi café, hoặc có thể đang cạnh tranh xem ai không đánh đã lui.
Tóm lại, cả hai rơi vào một bầu không khí trầm mặc.
Cuối cùng, âm báo của máy pha café đã phá vỡ mọi im ắng. Cố Sơ và Ngư Khương đồng thời giơ tay ra, tay của hai người chạm vào nhau.
Cố Sơ rụt tay lại trước.
Ngư Khương cầm chiếc máy lên, tự rót cho mình một cốc, sau khi đặt xuống
lại nhìn Cố Sơ, ngẫm nghĩ rồi tiếp tục rót cho cô một cốc một cách rất
không tự nguyện. Đây là điều Cố Sơ không ngờ tới, sau khi đón lấy, cô
nói một tiếng cảm ơn.
“Tôi biết đây là nơi ở trước kia của cô.” Ngư Khương bỏ vào hai viên đường rồi lạnh nhạt nói.
Cố Sơ ngẩn người.
“Khi chúng tôi còn chưa đến Thượng Hải, trên tường trong phòng làm việc của
Vic từng treo ảnh của cô, sau đó đổi thành nơi làm việc, ảnh của cô mới
được tháo xuống.” Ngư Khương nói.
Thì ra có một khoảng thời gian Lục Bắc Thần không đưa cô tới phòng thực nghiệm là vì đang trang hoàng.
“Là nhà cũ của tôi.” Cố Sơ nói: “Nhưng đã bỏ hoang lâu rồi.”
“Giờ thì cô đắc ý rồi, vừa được ở trong nhà mình thường xuyên lại còn được ở bên cạnh anh ấy.”
“Không cần biết cô có tin hay không, tôi không nghĩ nhiều như vậy đâu.”
“Thôi đi, tôi biết trước đây hai người từng yêu nhau.” Ngư Khương khinh bỉ.
Cố Sơ uống một ngụm café, nhẹ nhàng giải thích: “Cô nhầm rồi, trước đây tôi yêu em trai của anh ấy.”
Ngư Khương cười lạnh, rõ ràng là không tin.
Cố Sơ cũng không trách cô ta. Cô ta vừa tới Thượng Hải, dĩ nhiên không nắm rõ những chuyện giữa cô, Lục Bắc Thần và Lục Bắc Thâm. Cô thở dài nói:
“Cô quen anh ấy lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không biết anh ấy còn có một
người em trai sinh đôi?”
“Có nghe bên ngoài nhắc tới nhưng chưa
gặp mặt.” Ngư Khương vẫn không đồng tình: “Nhưng mà Cố Sơ, cô nói trước
đây cô chưa từng yêu anh ấy, định gạt ai?”
“Vì sao cô cứ khăng khăng cho rằng tôi và anh ấy trước đây đã từng yêu nhau?” Cố Sơ tò mò.
Ngư Khương nhìn cô: “Vic mà tôi quen là một người rất lạnh nhạt với phụ nữ. Nếu không phải trước đây đã có tình cảm với cô, anh ấy liệu có quan tâm nhiều đến vậy không?”
Cố Sơ không thể giải thích với Ngư Khương
những chuyện xảy ra giữa cô và Lục Bắc Thần, chỉ khẽ nói: “Giống như cô
nói, giờ tôi và anh ấy đang yêu nhau rồi.”
Ngư Khương nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, lát sau bê tách café lên, uống một ngụm rồi bực bội đáp: “Kẻ mù cũng nhận ra!”
“Thế nên tôi vẫn không hiểu tại sao thái độ của cô bỗng nhiên trở nên dữ dằn với tôi, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng tôi cũng hiểu ra rồi.” Cố Sơ khẽ
ngoáy tách café, khóe môi mỉm cười.
“Cô hiểu ra cái gì?”
Cố Sơ ngước mắt nhìn cô ta: “Thứ có thể khiến tâm tình người con gái thay
đổi chóng mặt chỉ có tình yêu. Cô thích Lục Bắc Thần, sau khi phát hiện
ra quan hệ giữa tôi và anh ấy, cô đã soi mói tôi đủ điều.”
Ngư Khương mím môi nhìn cô.
“Thật ra ngay từ khi ở Quỳnh Châu cô đã phát giác ra rồi, tuy rằng lúc ấy cô
đối xử với tôi vẫn khá tốt.” Cố Sơ đứng dựa vào bàn ăn, giọng điệu điềm
đạm: “Cô đưa tài liệu tới khách sạn mà Lục Bắc Thần ở, thật ra chỉ muốn
thăm dò sự thật xem tôi có ở phòng của anh ấy hay không và ở đó với thân phận gì, có đúng không?”
Ngư Khương gượng gạo chải lại tóc nhưng cuối cùng vẫn đường hoàng nhìn cô nói: “Không sai, tôi thích anh ấy, mà so với cô, tôi có tư cách thích anh ấy hơn.”
“Làm sao cô biết tôi không có tư cách?”
“Bởi vì cô…” Ngư Khương buột miệng nói ra mấy chữ này, hai tay bất giác cuộn chặt lại…