Trước khi nhà họ Cố gặp gia biến, chuyện hôn nhân giữa hai gia đình Cố, Sầm vẫn luôn được người ta say sưa đồn thổi.
Nhà họ Cố có nền tảng làm thương nhân, nhưng cuối những năm Trung Quốc biến động ít nhiều vẫn chịu ảnh hưởng, nhưng một số mối quan hệ ở nước ngoài vẫn còn. Tới tận khi bố của Cố Sơ là Cố Trạch Phong tìm một bầu trời
khác, đẩy sự huy hoàng của gia đình họ Cố lên tới đỉnh cao. Còn nhà họ
Sầm, tuy không có tiền có thế như nhà họ Cố nhưng có lợi thế là gia đình có truyền thống học hành, nho nhã quý phái. Khi Cố Sơ còn rất nhỏ, cô
đã nghe mẹ kể thật ra gốc rễ của nhà họ Sầm rất sâu xa, là hậu duệ của
một vị vương thân quốc thích nào đó.
Thế nên khi bà ngoại còn
sống, ấn tượng của nhà bà ngoại trong mắt Cố Sơ là có rất nhiều bình,
sành sứ và tranh vẽ cổ. Mẹ nói, nếu không có vụ ‘Tứ nhân bang’* thì
những đồ cổ để lại còn nhiều hơn thế.
*Tứ nhân bang hay còn được
gọi là “bè lũ bốn tên” theo các phương tiện truyền thông của Việt Nam,
là cụm từ để chỉ một nhóm lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc bị nhà cầm
quyền Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cho là cấu kết với nhau lộng quyền và
để sát hại những Đảng viên không theo phe cánh từ Đại hội X của Đảng
Cộng sản Trung Quốc, nhưng sau đó bị bắt và xét xử năm 1976, sau khi Mao Trạch Đông mất.
Hai gia đình Cố Sầm được người ta đồn đại khắp
nơi không phải vì nguồn gốc gia thế sâu xa của hai nhà, mà phần nhiều vì chuyện tình cảm của bố mẹ Cố Sơ. Hôn nhân thời trước, đa phần do giới
thiệu, ít khi được tự do yêu đương. Nhưng bố mẹ Cố Sơ lại thuộc về số ít ấy. Trong một buổi triển lãm nghệ thuật, bố xuất hiện với tư cách doanh nhân tài trợ trẻ tuổi nhất, vô tình bắt gặp mẹ yên lặng đứng ngắm bức
tranh. Bức tranh đó là một bộ tác phẩm do một hậu sinh trẻ tuổi mô phỏng lại phong cách hội họa trong tác phẩm ‘Nụ hôn’ của họa sỹ người Áo
Gustav Klimt năm 1908.
Cố Sơ nghe bố nói, bố chỉ vừa nhìn thấy mẹ đã bị bà hấp dẫn sâu sắc. Bà như một đóa hoa lan nở nơi sâu thẳm nhưng
lại đứng trước một bức họa rực rỡ sắc màu, ông cứ thế bị thu hút mà
không kìm được lòng mình.
Về sau, bố nghe nói mẹ vốn dĩ thích
trang của Gustav Klimt đã không tiếc tiền đấu giá cho mẹ một bức, cũng
vì thế mà giành được trái tim của mẹ.
Tình yêu của bố mẹ trở thành câu chuyện của cổ tích của giới kinh doanh.
Còn trong một đoạn giai thoại khác thì không thể không nhắc tới một loại trang sức.
Loại trang sức này chính là một chiếc vòng, nguyên liệu chính là loại phỉ
thúy cổ trong sáng, kết hợp với hồng bảo bạch ngọc, giá trị vô cùng, lại còn có một cái tên rất kêu, gọi là ‘Khuynh vũ’, bắt nguồn từ hình ảnh
vũ nữ được điêu khắc tỉ mỉ bên trên miếng ngọc, không những hiếm gặp ở
thời cổ đại, mà ngay cả xã hội hiện đại cũng khó mà tìm được một người
thợ có thủ nghệ tinh xảo như thế.
Nghe nói chiếc vòng ‘Khuynh vũ’ này là lễ vật năm xưa cung phụng triều Đường, còn về việc ai là người
tiến công thì không rõ ngọn nguồn. Rồi đời này truyền qua đời khác, tới
tận khi tám nước liên quân xâm chiếm Trung Hoa thì chiếc vòng này cũng
theo đó biến mất.
Bà nội của Cố Sơ không phải người nắm giữ,
nhưng cô biết người trong gia tộc có một món đồ quý giá như vậy, thậm
chí còn nhớ rõ hình dáng hoa văn, vì cô từng được nhìn thấy người đời
trước đeo nó.
‘Khuynh vũ’ mất khỏi nhà họ Sầm nhưng lại tìm được trong tay bố của Cố Sơ.
Việc này bắt nguồn từ một chuyến sang Mỹ khảo sát của Cố Trạch Phong, rồi vô tình bắt gặp nó tại một cuộc đấu giá ở New York. Ông vốn dĩ không để ý, vì ở New York các cuộc đấu giá lớn nhỏ không có gì quá lạ lẫm. Nhưng
lần đó, những vật phẩm đấu giá đều chủ yếu tới từ Trung Quốc, lại được
xưng là những bảo vật quý giá lưu truyền trong cung đình nên ông đã tham gia.
Kết quả, ông nhìn trúng ‘Khuynh vũ’, bèn bỏ ra một số tiền lớn đấu giá nó thành công để đem về Trung Quốc.
Lúc đó ông không hề hay biết nguồn gốc của ‘Khuynh vũ’ và nhà họ Sầm, chỉ
biết rằng thứ đó xuất phát từ hoàng cung nhà Đường, nhưng nhiều hơn cả
là ông cảm thấy nó đẹp, thích hợp để mẹ của Cố Sơ đeo. Quả nhiên mẹ Cố
Sơ rất thích, ngày nào cũng đeo lên cổ, cho tới khi bà nội của Cố Sơ bắt gặp, mới biết hóa ra nó chính là ‘Khuynh vũ’, là báu vật nhà họ Sầm
đánh mất nhiều thế kỷ qua.
Thế là chuyện này đã trở thành truyền kỳ, cũng ám chỉ câu chuyện cổ tích lương duyên trời định giữa bố mẹ Cố Sơ.
Thứ trượt từ trong hộp ra… chính là ‘Khuynh vũ’.
Cố Sơ quá quen thuộc với nó, đây là chiếc vòng đeo cổ mà mẹ thích nhất.
Khi cô còn quá nhỏ để hiểu chuyện, cô chỉ biết là một chiếc vòng, sau
khi nghe mẹ kể về câu chuyện phía sau, cô mới hiểu vì sao mẹ trân quý nó đến thế.
Cô không ngờ rằng lần này thứ Lục Bắc Thần tặng cô lại là ‘Khuynh vũ’.
Ngón tay hơi run rẩy, cô nhẹ nhàng nhặt ‘Khuynh vũ’ dưới ga giường lên,
miếng phỉ thúy hơi lạnh xuyên qua lòng bàn tay, còn cả cái trơn bóng của bạch ngọc, cái dày dặn của hồng bảo, mỗi một vết khắc hình vũ nữ đều
giống y hệt như trong ký ức, không sai khác chút nào.
Cô đặt nó
nằm ngửa lên lòng bàn tay, ánh sáng của bảo thạch lấp lánh trên bàn tay, càng là những vật phẩm cổ xưa thì càng không thể che giấu màu sắc của
nó, cho dù bao trùm cả ánh trăng lơ lửng giữa đêm khuya, nó vẫn lấp lánh như đứng dưới mặt trời.
Lục Bắc Thần chăm chú ngắm gương mặt nghiêng của cô, giơ tay lên xoa đầu cô và hỏi: “Em thích món quà này không?”
Cô nắm chặt nó vào tay, góc cạnh của hồng bảo cứa lòng bàn tay cô đau đớn nhưng vẫn không muốn buông ra.
Chẳng phải vì ham mê sự cao quý của ‘Khuynh vũ’, chỉ vì nó là thứ mẹ quý trọng nhất lúc sinh thời.
Đã có mấy lần, chiếc vòng ‘Khuynh vũ’ này cùng theo mẹ lên chương trình
phỏng vấn trên truyền hình. Lúc đó mẹ ngồi bên cạnh bố, một người đĩnh
đạc rộng rãi, một người dịu dàng quý phái, ‘Khuynh vũ’ đã khiến người
dẫn chương trình phải trầm trồ, hấp dẫn không ít ánh nhìn.
Lúc
đó, phỏng vấn của bố mẹ thậm chí còn được phát lên màn hình lớn nổi bật
giữa trung tâm thành phố Thượng Hải, Cố Sơ đã kéo Lục Bắc Thâm đi xem.
Lục Bắc Thâm không biết định xem cái gì.
Cố Sơ cười nói: “Anh xem, anh xem, sợi dây chuyền mà mẹ em đeo có đẹp không?”
Rõ ràng Lục Bắc Thâm không rành lắm về mấy thứ như trang sức, cũng không có nhiều hứng thú. Anh nói: “Cũng đẹp.”
“Khẩu khí lớn quá nhỉ, anh có biết lai lịch của nó không?” Cố Sơ bèn kể cho
anh nghe nguồn gốc của chiếc vòng này với vẻ kiêu hãnh.
Lục Bắc Thâm hiểu ra.
“Mẹ em nói rồi, đợi sau này em kết hôn mẹ sẽ cho em chiếc vòng ấy.”
“Em đeo sẽ đẹp lắm.” Lục Bắc Thâm nói.
Cố Sơ cười hì hì: “Dĩ nhiên rồi, bảo vật vô giá mà.”
Lúc đó Lục Bắc Thâm nhìn cô và nói: “Người còn vô giá hơn bảo vật.”
Cô đỏ mặt ngượng ngùng.
Bàn tay nắm gắt gao bị người đàn ông kéo lại, tách từng ngón tay ra, lòng
bàn tay cô đã bị cứa đỏ. Anh nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh.
“Anh có được nó từ đâu vậy?” Cô lên tiếng, thanh âm có chút kích động.
Lục Bắc Thần cười nhẹ nhàng: “Có thích không?” Anh hỏi lại.
“Thích chứ, thích lắm.” Lần này, Cố Sơ đáp chắc chắn.
Chỉ khi nắm chặt lấy ‘Khuynh vũ’, cô mới có thể cảm nhận được hơi thở của nhà họ Cố.
“Thích là được rồi.” Lục Bắc Thần dịu dàng nói.
Anh không nói cho cô chiếc vòng này từ đâu mà có, cũng không nói với cô với cô nó đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ một câu thôi: Thích là được rồi.
Trái tim Cố Sơ thắt lại, cô ngước mắt nhìn anh.
Một lát sau, bờ môi mấp máy: “Anh có biết lai lịch của chiếc vòng này không?”
“Nghe nói bắt nguồn từ hoàng cung đời Đường.” Lục Bắc Thần mỉm cười, con
ngươi đen láy nhằm thẳng về phía cô: “Nhưng anh cảm thấy, chắc chỉ là
đồn đại thôi. Anh thấy nó đẹp, lại cảm thấy rất hợp với em, thế nên mang về cho em.”
Cố Sơ ngẩn người nhìn anh mấy giây.
“Sao vậy?” Gương mặt tuấn tú của anh sát lại gần cô, anh cười hỏi.
“Không có gì.” Cố Sơ quay đi.
Phải rồi, người biết lai lịch của ‘Khuynh vũ’ là Bắc Thâm, không phải Bắc Thần.
“Lại đây.” Anh giơ tay về phía cô.
Cố Sơ chủ động dựa vào ngực anh. Anh thu cánh tay lại, nhẹ nhàng ôm trọn cô vào lòng, cúi đầu, hôn lên mái tóc cô.
Anh để ý buổi đấu giá
ở Thụy Lệ từ lúc còn ở Hạ Môn.
Hôm ấy, cô rề rà trong cửa hàng Slow Time một lúc lâu, khi ra ngoài vừa hay có một cửa hàng đang phát sóng một bản tin, lại trùng hợp là tin tức
liên quan tới buổi đấu giá đồ cổ. Vốn dĩ anh không để ý, nhưng nhạy bén
nghe được hai chữ ‘Khuynh vũ’.
Khi ngước lên, anh thấy Cố Sơ sớm đã đứng ngẩn người ra đó, nhìn chiếc vòng trên màn hình tivi đến ngây người.
Lúc ấy cô không nói gì cả.
Mà anh cũng không hỏi gì, chỉ ghi nhớ lại địa chỉ tổ chức đấu giá tại Thụy Lệ.
Anh biết ‘Khuynh vũ’ có ý nghĩa đặc biệt đối với cô.
“Bắc Thần.” Cố Sơ nép trong lòng anh, thầm gọi tên anh.
“Ừm?”
“Cảm ơn anh.”
Lục Bắc Thần nâng cằm cô lên, cười khẽ: “Chưa từng thấy em thích một món đồ trang sức đến vậy.”
“Khuynh vũ khác biệt.” Cố Sơ nhìn anh.
Anh nhướng mày: “Anh còn chưa nói với em nó tên là ‘Khuynh vũ’.”
“Em biết tên của nó.” Cố Sơ cầm sợi dây lên, chiếc vòng đung đưa dưới ánh
đèn: “Thật ra nó là đồ của nhà họ Cố, là món trang sức mẹ em yêu quý
nhất. Chỉ có điều sau này tất cả tài sản của nhà họ Cố đều bị đóng băng, ngay cả tài sản cá nhân cũng không được phép mang đi. Rồi về sau, tất
cả đều được dùng để gán nợ, ‘Khuynh vũ’ cũng vì thế không rõ tung tích.”
Lục Bắc Thần xoa đầu cô: “Nói vậy là, anh đã giúp em tìm lại bảo vật gia truyền của nhà họ Cố rồi?”
“Ừm.” Cố Sơ gật đầu, chủ động ôm chặt lấy cổ anh: “Anh biết không, ‘Khuynh
vũ’ đã nhiều lần mất khỏi nhà họ Sầm rồi nhà họ Cố, cuối cùng vẫn có thể trở về với chúng ta. Giống như lần này, nếu không có anh, có lẽ cả đời
này em cũng không được nhìn thấy ‘Khuynh vũ’ nữa.”
Lục Bắc Thần cười: “Đúng là có duyên thật.”
Cố Sơ ôm anh rất chặt.
“Em sợ lắm.”
“Sợ gì?”
Cố Sơ nhìn sợi ‘Khuynh vũ’ trong tay, khẽ nói: “Em sợ ‘Khuynh vũ’ lại một lần nữa biến mất.”
“Không đâu.” Lục Bắc Thần kiên định nói.
Cô ngước lên.
Anh khẽ quẹt một cái qua mũi cô: “Anh bảo đảm em sẽ sở hữu nó cả đời.”
Cố Sơ cười, có những tia sáng lấp lánh trong ánh mắt.
“Để anh đeo lên giúp em.” Lục Bắc Thần nói.
Cô gật đầu, nhẹ nhàng ngồi dậy.
Lục Bắc Thần cầm lấy ‘Khuynh vũ’ từ trong tay cô, đeo lên cổ cô từ phía sau.
Lúc đấu giá nó chỉ là một chiếc vòng, sau đó trên đường về anh đã tỉ mỉ
chọn lựa một sợi dây chuyền để kết hợp, không quá thô, không quá mảnh,
rơi xuống cổ cô cực kỳ xinh đẹp.
Chiếc vòng nằm giữa ngực cô, cao hơn một chút so với xương quai xanh, càng tôn lên làn da trắng của cô,
mà chiếc vòng ấy cũng càng tỏa ra sắc xanh phỉ thúy.
Sau khi đeo xong, Cố Sơ lập tức đứng dậy lao tới trước gương.
Cô đứng trước gương, trên người không một mảnh vải.
Duy chỉ có sợi dây trước ngực kiều diễm lạ thường, tựa như màu xanh điểm xuyết trên gấm ngọc.
Eo cô bị Lục Bắc Thần nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau.
Chẳng mấy chốc, cơ thể bé nhỏ của cô đã dính sát vào bóng hình cao lớn của người đàn ông.
Lục Bắc Thần cúi đầu, bờ môi rơi xuống bả vai cô.
Cô khẽ run lên.
Anh xoay người cô lại, cả một bóng lưng đẹp như ngọc hiện ra trong gương.
“Đẹp lắm.” Lục Bắc Thần thì thầm khen ngợi.
Cố Sơ thấy ánh mắt anh dần dần trở nên nóng bỏng, liếc mắt xuống dưới là có thể thấy sự thay đổi trên cơ thể anh.
Cô đỏ mặt, giơ tay che mắt anh lại.
“Không được nhìn.”
Anh cong môi cười, nhất quyết ép mặt xuống.
Nụ hôn của người đàn ông mơn man nơi cổ cô.
“Bắc Thần.” Cố Sơ gọi tên anh, cánh tay bất lực trượt xuống.
Anh mang ‘Khuynh vũ’ tới.
Giống như năm xưa bố tìm lại ‘Khuynh vũ’ cho mẹ vậy.
Đây là định mệnh ư?
Cô không kịp suy nghĩ nữa, chẳng mấy chốc, người đàn ông lại dùng nhiệt tình thiêu đốt cô.
Cả người cô lại bị anh xoay lại, ngón tay anh run lưng cô run rẩy.
Trong gương là những đường nét săn chắc, trơn nhẵn của người đàn ông, cánh tay kia đủ để chống đỡ toàn bộ sức mạnh của cô.
Cô nhìn mình trong gương, gò má đỏ bừng như quả đào mật.
Khi người đàn ông cúi xuống, cùng sức mạnh của anh dấn sâu vào, suy nghĩ
duy nhất hiện lên trong đầu cô chính là: Mẹ à, con nghĩ con tìm thấy
hạnh phúc rồi.
***
Khi đường chân trời tờ mờ sáng lên, Cố Sơ mới say sưa ngủ thiếp đi.
Lần này cô đã dốc cạn sức lực, khi anh bộc phát thì cô không còn đủ sức nữa, ngủ gục luôn.
Tấm rèm cửa dày che kín mọi ánh sáng ngoài cửa sổ.
Lục Bắc Thần tắm rửa xong đi ra ngoài, quay trở lại giường, bọc cô trong vòng tay rồi tiện tay vặn nhỏ đèn xuống.
Cô ngủ rất say, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Trên ngực ngoài chiếc vòng ‘Khuynh vũ’, còn có những đóa hoa mai nở tung.
Anh giơ tay, ngón tay nhẹ nhàng cầm ‘Khuynh vũ’ lên, ngắm nhìn gương mặt với vẻ suy tư.
Cô lúc trước như một con mèo.
Cô tối qua lại giống yêu tinh hơn.
Mặc chiếc sơ mi của Kiều Vân Tiêu, thành công kích thích sự đố kỵ đã đè nén quá lâu trong lòng anh.
Kiều Vân Tiêu…
Lục Bắc Thần khẽ cau mày.
Anh vô thức nhớ lại ngày cậu ta xông vào phòng thực nghiệm. Ở trong phòng việc, anh ta quá đỗi tự tin.
Anh ta nói với anh: “Lục Bắc Thần, tôi biết mục đích thật sự của việc cậu về nước.”
Câu nói của Kiều Vân Tiêu vừa kiên quyết vừa kiên định, trong mắt rõ ràng là sự chắc chắn khi đã nắm bắt được mọi việc.
Mặc dù anh không nói gì cả nhưng cũng có linh cảm con đường sau này sẽ không thuận lợi.
“Mà cậu, rồi sẽ có một ngày phải tới cầu xin tôi.” Kiều Vân Tiêu cười, dằn từng câu từng chữ: “Vì mục đích thật sự của mình.”
Anh ta không nói quá nhiều, chỉ có hai câu này thôi đã khiến anh nảy sinh nghi hoặc.
Kiều Vân Tiêu, rốt cuộc cậu đã biết được những gì?
Người con gái trong lòng động đậy, cọ mặt vào ngực anh. Lục Bắc Thần hoàn hồn trở lại, cúi đầu nhìn cô.
Cô trong giấc mơ giống như một cô nhóc chưa hiểu sự đời.
Là một cô nhóc anh muốn hy sinh tất cả mọi thứ để bảo vệ.
Lục Bắc Thần giơ tay lên, vuốt ve gò má cô rồi lại nhìn xuống ‘Khuynh vũ’
trên cổ cô. Lát sau, ánh mắt anh nhuốm một vẻ dịu dàng, nhớ lại biểu cảm của cô khi nhìn thấy ‘Khuynh vũ’, còn cả sự kích động tới cười ra nước
mắt ấy nữa, anh khẽ thở dài, thì thầm: “Có lẽ em sẽ oán trách anh, có
những điều anh không thể nói với em được, có những chuyện anh không thể
để em làm. Nhưng nếu em không muốn quên đi quá khứ thì hãy cứ ghi nhớ.
Anh tình nguyện ở bên em cùng hoài niệm quá khứ.”
Cho dù cuối cùng sẽ rơi vào kết cục thương tích đầy mình.
Nhưng Sơ Sơ à, anh sẽ bảo vệ em, dù có phải gánh mọi đau đớn, anh cũng sẽ không để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa…