Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Ngỡ Ngàng Vì Cô


trước sau

Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Lăng Song bỗng cảm thấy như có ong mật bay vào trong tai vậy, ù ù không dứt.

Cô nằm trên giường thẩm mỹ, trên mặt hãy còn đắp mặt nạ. Cô dụi dụi tai, một lát sau khi dịu đi mới thầm chửi vào trong di động: “Mãi mãi không sửa được cái tính đại tiểu thư của cậu, cái gì mà trải qua vực sâu cuộc đời? Tôi thấy mồm mép cậu vẫn lợi hại như trước đó thôi. Mỗi cậu có lý à? Mỗi cậu được hét à?”

Tức đến nỗi cả gan cũng đau.

Bên cạnh là nhân viên spa đang chăm sóc cho cô. Cô gái bước lên, gỡ mặt nạ của cô ra, làm thông thoáng da mặt bằng kỹ thuật thành thạo, cười hỏi: “Chị giận dữ với ai mà khiếp vậy?”

“Một người bạn.” Lăng Song nhắm mắt lại, sau khi được chăm sóc, cả gương mặt trở nên trắng trẻo, sáng sủa lạ thường, rồi cô bổ sung một câu: “Còn là một người bạn quan hệ khá tốt nữa.”

“Nếu đã là bạn thân thì không cần giận dữ đến thế, chân trước cãi nhau, chân sau làm hòa là hơn. Em và bạn của em đều như vậy.” Cô nhân viên cười hiền hòa: “Bây giờ chị phục hồi rất nhanh, hiệu quả cũng đặc biệt tốt, thế nên bình thường đừng nên tức giận, nếu không sẽ ảnh hưởng đến da mặt.”

Lăng Song vội vàng giơ tay chạm lên mặt.

Bây giờ cứ định kỳ cô lại phải tới trung tâm giảm béo để làm phục hồi, ngoài việc dâng hiến một chút máu của mình ra thì việc chăm sóc mặt là phần cô xem trọng nhất.

Sau khi lấy máu của cô xong, người nhân viên nói: “Thật ra, phụ nữ lấy máu định kỳ sẽ tốt cho nhan sắc và kéo dài tuổi thọ.”

“Kéo dài tuổi thọ thì tôi không ham, chỉ cần gương mặt này của tôi trẻ trung những người cùng tuổi là được.” Lăng Song nói như vậy rồi chợt nhớ tới Cố Sơ. Cố Sơ có diện mạo trẻ trước tuổi bẩm sinh. So với dáng vẻ của mấy năm trước, bây giờ cậu ta không có quá nhiều thay đổi. Trông cậu ta vẫn còn như gái mười tám, đôi mươi vậy. Mặc dù Lăng Song không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể không thừa nhận bản thân mình rất đố kỵ với diện mạo của cậu ta.

“Việc này tuyệt đối không thành vấn đề. Giờ chị chăm sóc da là đang ở độ tuổi tốt nhất, càng chăm sóc sớm thì tuổi già càng lâu đến.” Cô nhân viên nói, rồi đưa cho cô nước dưỡng da. “Cộng thêm nước dưỡng da của thẩm mỹ viện bọn em là độc nhất vô nhị trong cả nước. Chị đã dùng một lọ rồi phải không? Hiệu quả có phải rất tốt không? Người bạn đó của chị dùng nhiều hơn chị một lọ, bây giờ trông cả cơ thể quyến rũ chết người.”

Lăng Song biết cô ta ám chỉ Tiêu Tiếu Tiếu.

Đây là việc khiến cô không thoải mái trong lòng.

Tiêu Tiếu Tiếu cũng chỉ giảm béo trước cô một thời gian nhưng thay đổi cực lớn. Không những vóc dáng càng ngày càng yêu kiều thướt tha mà ngay cả gương mặt cũng càng ngày càng rung động lòng người. Thật ra cô biết Tiêu Tiếu Tiếu rất đẹp, cho dù lúc cô ta còn mập ú thì ngũ quan cũng đã rất đoan trang. Nhưng cô vẫn luôn không muốn công nhận điểm này. Từ hồi đại học, sau khi quen biết Tiêu Tiếu Tiếu và Cố Sơ, cô đã không thể nào tranh giành với con cưng của trời là Cố Sơ. Thế nên, Tiêu Tiếu Tiếu đã trở thành đối tượng để cô ‘ăn hiếp’.

Nói trắng ra, cô chỉ có thể tìm cảm giác cân bằng từ người Tiêu Tiếu Tiếu mà thôi.

Cô có thể chê cười Tiêu Tiếu Tiếu béo phì, cười cậu ta ăn quá nhiều, cười cậu ta làm gì cũng rụt rà rụt rè, cười cậu ta chẳng thể kiên trì đến cùng trên con đường giảm béo. Sở dĩ có thể không chút kiêng dè như vậy thứ nhất là vì tính tình của Tiêu Tiếu Tiếu rất tốt, tuyệt đối không giận, hai nữa cô cũng tuyệt đối tin tưởng rằng cả đời này Tiêu Tiếu Tiếu sẽ mãi là một cô mập.

Nhưng điều khiến cô hoàn toàn không thể ngờ là Tiêu Tiếu Tiếu không những đã gầy đi mà trong quá trình giảm béo lại càng ngày càng đẹp ra, gương mặt ấy luôn sống động hơn cô.

“Có thái quá như cô nói không? Loại nước dưỡng da này của các cô đâu phải nước chỉnh sửa nhan sắc. Gương mặt của cậu ta vốn dĩ đã vậy rồi, đâu có quyến rũ.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Lăng Song vẫn mở lọ nước ra. Nói thật lòng, trong nội tâm cô đã công nhận nước dưỡng da của trung tâm này, dùng rất tốt, dùng xong da dẻ trơn nhẵn, như thể có khả năng sinh công năng vậy.

Cô nhân viên cười: “Aiya, chị không biết ư? Cô bạn đó của chị nổi tiếng ở trung tâm bọn em lắm. Cô ấy là ví dụ thành công nhất, hơn nữa bây giờ càng ngày càng xinh đẹp. Nghe nói, hôm qua có một ông chủ nào đó đeo đuổi tới tận đây, quỳ xuống ngay trước mặt mọi người để cầu hôn với cô ấy đấy, bị cô ấy hớp hồn tưởng chết, nhất quyết đòi cưới cô ấy.”

Lăng Song ngẩn người. Cô thật sự chưa hề nghe Tiêu Tiếu Tiếu nhắc tới chuyện này, chỉ mải mê tuyên truyền cho số báo của Kiều Vân Tiêu. Thật không ngờ, con nhóc Tiêu Tiếu Tiếu đó lại còn dẫn dụ được cả một con ‘phượng hoàng vàng’. Lăng Song càng nghĩ càng cảm thấy bực dọc.

Tiêu Tiếu Tiếu dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà trẻ trung, xinh đẹp? Chẳng phải vì giảm cân ư?

Dựa vào nghề nghiệp cao quý? Cô làm ngành xuất bản cũng đâu có tệ, phải nổi tiếng hơn Tiêu Tiếu Tiếu mới phải.

Vì sao tới tận bây giờ cô vẫn không thể gặp được người đàn ông khiến mình động lòng cơ chứ?

Nghĩ tới đây, tâm trạng Lăng Song càng lúc càng nặng nề.

Không phải không gặp được, mà đã gặp được rồi lại để mất.

Từ đó, những cảnh tượng có đẹp hơn nữa cũng không liên quan tới cô nữa.

“Cậu ta đã đồng ý rồi sao?” Lăng Song hỏi.

“Đồng ý rồi thì sao gọi là tin đồn nữa.” Cô nhân viên nói: “Người đàn ông sống chết cầu xin, bạn cô cũng sống chết không đồng ý, xem ra đã bị anh ta dọa cho hết hồn, sắc mặt tái nhợt hẳn đi. Cô ấy quả thật là cô gái thành thật, yên phận. Đổi lại là những cô gái khác, có nhào vào chiếc nhẫn kim cương đó cũng phải đồng ý.”

Lăng Song thầm lẩm bẩm: “Đúng là quê mùa, có cần phải thế không? Mà chuẩn bị cả nhẫn kim cương?”

“Chị nói gì cơ ạ?”

“À, không có gì.” Lăng Song đổ một ít dung dịch ra tay, nhẹ nhàng xoa lên mặt. Tiêu Tiếu Tiếu đã có người trong lòng, đương nhiên sẽ không để những người đàn ông khác vào mắt. Hơn nữa, Kiều Vân Tiêu có giá trị như thế nào? Ông chủ nào đó so sánh được sao? Cho dù thật sự còn giàu có hơn cả Kiều Vân Tiêu thì cũng không có nội hàm và thần thái của Kiều Vân Tiêu. Đàn ông ấy à, thứ rèn luyện cuối cùng chính là nội tại. Tiêu Tiếu Tiếu đã gặp được người tốt nhất, sao còn lùi điều kiện của mình lại?

“Da của chị quả thật là càng ngày càng căng rồi.” Cô nhân viên khen ngợi.

Lăng Song nghĩ thầm: Cuối cùng thì cô cũng bắt đầu khen tôi đẹp rồi. Cô lạnh nhạt nói: “Cũng tạm thôi, cảm giác không rõ rệt mấy.”

Mùi hương của nước dưỡng da tỏa ra, lúc ẩn lúc hiện nơi khoang mũi Lăng Song.

“Nước dưỡng da này của các cô…” Cô hơi ngừng lại rồi lại hít sâu một hơi, cứ cảm thấy hình như đã từng ngửi thấy, bèn đổi cách hỏi: “Thành phần là gì vậy? Lúc trước tôi có hỏi một nhân viên ở đây nhưng cô ấy lại không biết.”

“Việc này… bọn em quả thật là không biết.” Cô nhân viên cười có chút ngượng ngập rồi trả lời: “Chị cũng biết đấy, nhân viên trong thẩm mỹ viện đều được thuê về, phương thức làm ra nước dưỡng da sao bọn em biết được chứ? Bọn em chỉ biết là có rất nhiều khách hàng công nhận loại nước dưỡng da này, là bảo bối của thẩm mỹ viện bọn em đấy.”

Lăng Song nhún vai, thôi vậy. Bây giờ đích thực là có những sản phẩm làm đẹp lấy cái danh ‘bí truyền’ để quảng cáo, mục đích là để thu giá tiền cao hơn. Nhưng thủ đoạn kinh doanh của trung tâm này lại khiến cô khâm phục tận đáy lòng, chưa bao giờ thu bất kỳ tiền phí nào cho loại nước dưỡng da bảo bối này, chỉ cần trở thành hội viên của trung tâm và chỉ cần kiên trì hiến máu ở đây.

Hội viên sẽ gầy đi, da dẻ thì càng ngày càng đẹp, người càng ngày càng trẻ, đây cũng là cách quảng cáo trực tiếp nhất. Đây chắc cũng là nguyên nhân quan trọng khiến trung tâm này có thể tăng độ nổi tiếng của mình một cách nhanh chóng.

Lăng Song nhìn chằm chằm lọ nước dưỡng da trong tay mình, một lúc sau bèn đút vào túi xách…

***

Tìm được địa chỉ cũng có nghĩa sẽ có nhiều phát hiện hơn.

Từ lúc Cố Sơ theo Lục Bắc Thần tham gia vào vụ án tới nay, dần dần cô đã đưa ra được một kết luận: Bạn mãi mãi sẽ không biết sự việc xảy ra một giây tiếp theo liệu có lật đổ mọi manh mối mà bạn suy luận hay không.

Thế nên, đối với việc tìm được địa chỉ của Bàng Thành, Cố Sơ vừa kỳ vọng lại vừa lo lắng. Kỳ vọng là có thể thông qua Bàng Thành để tìm được manh mối về nạn nhân A. Lo lắng là biết đâu nạn nhân A và Bàng Thành thật sự không hề quen biết, hung thủ chỉ cảm thấy hộp sọ của Bàng Thành thích hợp với nạn nhân A mà thôi.

Tình huống kỳ vọng nhất chưa chắc sẽ xuất hiện mà tình tiết lo lắng nhất cũng chưa hẳn sẽ xảy ra.

Đây có lẽ chính là sức hấp dẫn của việc phá án, luôn dẫn dắt người phá án tìm tòi từng lớp, từng lớp của chân tướng như bóc hành tây vậy.

Không để lỡ dở thời gian, Cố Sơ và Lục Bắc Thần cùng tụ họp với La Trì, sau đó lại vội tới Phố Đông ngay.

Mấy năm nay, Phố Đông bắt đầu xây dựng trên diện tích rộng, bắt đầu làm lại theo xu hướng xanh hóa.

Rất nhiều tòa nhà cũ đều đang trong quá trình phá hủy, dỡ bỏ. Đương nhiên, vẫn còn có một khoảng khu vực dân cư đang đợi giải tỏa.

Bàng Thành thuê nhà ở một xó yên ắng nhất trong cả khu vực náo nhiệt ồn ã.

Khi Cố Sơ và Lục Bắc Thần tới nơi là hơn bốn giờ chiều. Đến khu vực dân cư, những cửa hàng to nhỏ, cũ kỹ hai bên chiếm hết diện tích cho đường xe đi. Không còn cách nào khác, La Trì đành phải dẫn họ đi bộ vào.

Giờ này, rất nhiều người buôn bán đang bận rộn. Khu dân cư có nhiều người già, những người đi qua đi lại đều xách giỏ mua thức ăn.

Ba người họ đang đi vào trong thì Ngữ Cảnh đuổi theo phía sau, thở hồng hộc. Cậu ấy tới cũng rất nhanh, chỉ sau họ không bao lâu.

Đi qua một sạp hàng ngoài vỉa hè bán mấy món làm từ bột mỳ, đúng lúc có một vỉ hấp vừa ra lò, vừa được mở ra khói bốc lên nghi ngút, mùi thịt tỏa ra bốn phía. Ngữ Cảnh nuốt nước bọt, nói với Cố Sơ: “Tôi thích nhất là ăn bánh bao của Thượng Hải.”

“Thượng Hải gọi nó là màn thầu.” Cố Sơ sửa lại.

Ngữ Cảnh tỏ ra kỳ lạ: “Màn thầu chẳng phải không có nhân ư?”

Cố Sơ mỉm cười: “Đó là cách gọi của người phương Bắc, người phương Bắc phân biệt rất rõ màn thầu và bánh bao. Nhưng ở Thượng Hải, hoặc là rất nhiều thành phố phía Nam, tất cả đều gọi chung là màn thầu. Chỉ có điều họ sẽ phân biệt bằng nhân, ví dụ như màn thầu thịt, màn thầu rau… Cậu vừa mới tới Thượng Hải chưa lâu, có một số thói quen sinh hoạt từ từ cậu sẽ hiểu thôi.”

“Cô không lừa tôi đấy chứ?” Ngữ Cảnh nhướng mày: “Phan An bảo tôi đây chính là bánh bao mà.”

“Có lẽ vì anh ấy sống ở phía Bắc.” Cố Sơ trêu chọc.

“Tôi phải đi hỏi giáo sư Lục.” Ngữ Cảnh bước vượt lên.

Cố Sơ đang định nói là cậu nên hỏi La Trì là hơn thì bên kia Ngữ Cảnh đã hỏi mất rồi. Lục Bắc Thần và La Trì đang vừa đi vừa bàn bạc về vụ án, bỗng ngây người vì câu hỏi ‘Là bánh bao hay là màn thầu’ của Ngữ Cảnh, mấy giây sau mới hiểu ra, nhíu mày buông một câu không hề khách khí: “Màn thầu.”

Ngữ Cảnh vò đầu, lẩm bẩm: “Sao lại gọi là màn thầu nhỉ? Có nhân mà, vì sao lại gọi là màn thầu?”

La Trì cười phá lên, đập đập vào vai Ngữ Cảnh: “Nhóc à, cậu xem, giáo sư Lục các cậu chỉ tới Thượng Hải sớm hơn các cậu có một thời gian thôi mà nhìn người ta đi, đã sớm quen thuộc văn hóa Thượng Hải rồi. Về điểm này, cậu phải cố gắng học hỏi giáo sư Lục mới được.”

Người nói vô tâm nhưng người nghe có ý.

Người nghe… là Cố Sơ.

Phải, hình như Lục Bắc Thần đặc biệt quen thuộc Thượng Hải, nhất là văn hóa Thượng Hải. Ngoại trừ việc dành ra rất nhiều thời gian, nếu không là một người tỉnh khác mới đến, hơn nữa lại còn là người từ nước ngoài về, sao có thể nắm chắc văn hóa đất Thượng Hải trong lòng bàn tay như thế?

Anh là một người cực kỳ kén chọn ẩm thực, càng không phải là người có thời gian xách giỏ ra chợ tìm hiểu giá cả, tìm hiểu tên các món ăn. Đối với những người khác mà nói biết bánh bao là màn thầu rất bình thường, nhưng Lục Bắc Thần hiểu biết như vậy thì không hề bình thường. Anh đâu thể nào ra quán hỏi ông chủ đây là bánh bao hay là màn thầu?

Chỉ có thể chứng minh rằng, thật ra anh đã biết điều này từ lâu rồi.

Đương nhiên, có thể nhanh chóng có nhà ở Thượng Hải, rồi lại đấu giá được nhà họ Cố làm phòng thực nghiệm, đây cũng phải
là chuyện một sớm một chiều, chắc chắn là từ khi còn chưa tới Thượng Hải, anh đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.

Nhưng vấn đề lại phát sinh.

Anh là một chuyên gia được mời tới Thượng Hải hỗ trợ. Nếu bắt nguồn từ Tiêu Tuyết, vậy vụ án tiếp theo không phải là chuyện đã được dự liệu từ trước, sao Lục Bắc Thần biết có thể mình sẽ sống ở Thượng Hải? Có hai ngôi nhà như thế rõ ràng là muốn định cư ở Thượng Hải.

Đơn giản chỉ vì vụ án thôi sao?

Cô không muốn nhận định Lục Bắc Thần quay về Thượng Hải là vì cô, suy nghĩ này có hơi tự kỷ. Vì tiếp cận cô mà tiếp hiểu nhiều văn hóa của Thượng Hải như vậy ư? Vậy vì sao anh không chuyển thẳng tới Quỳnh Châu?

Nhưng bây giờ nghĩ đi nghĩ lại, cô không sao hiểu được mục đích thật sự của anh.

Nếu hôm nay Ngữ Cảnh không bất thình lình hỏi câu này, Cố Sơ vẫn không cảm thấy có vấn đề.

Bây giờ…

Cố Sơ nhíu mày, vô vàn điều không thể giải thích.

Nhưng cô cũng không thể suy nghĩ quá nhiều, trước mặt là khu nhà xập xệ, sơn tróc cả mảng. Chớp mắt đã tới nơi ở của Bàng Thành.

Các đồng nghiệp tới từ trước đã phong tỏa nơi đây, rồi lại có nhân viên cảnh sát giải tán các cư dân xung quanh ra xem, còn có các đồng nghiệp tới các nhà hàng xóm xung quanh thu thập thông tin. Có người dân hợp tác rất tích cực, có người thì coi như chuyện không liên quan tới mình, vừa thấy người mặc cảnh phục là lập tức xua tay: Tôi không biết gì, không biết gì hết…

Cố Sơ và Lục Bắc Thần lấy áo blouse từ trong tay Ngữ Cảnh để mặc tại đây, đeo khẩu trăng và găng tay y tế rồi bắt đầu đi vào hiện trường được phong tỏa.

Đây là một căn nhà đã cũ. Nghe hàng xóm nói, nơi đây xây dựng ít nhất cũng phải được hơn 30 năm rồi.

Vừa vào cửa đã có một mùi ẩm thấp, đặc trưng của những căn nhà cổ.

Bọn họ bắt đầu chia ra làm việc. La Trì chủ yếu tiến hành điều tra hoàn cảnh hiện trường. Cô và Lục Bắc Thần cùng Ngữ Cảnh cần phải tìm được manh mối đáng nghi tại hiện trường, mỗi một ngóc ngách, một phân một ly cũng không được để sót.

Đây là lần đầu tiên Cố Sơ tới hiện trường với ý nghĩa đích thực, đương nhiên sẽ phải đi cạnh Lục Bắc Thần. Anh lại trở thành thầy giáo tốt nhất, vừa làm việc vừa giải thích.

“Mặc dù đại đa số các tình huống, pháp y làm việc với thi thể, nhưng khi dính líu tới vụ án thì công việc của pháp ý chúng ta càng đặc biệt quan trọng.” Lục Bắc Thần giao hầu hết công việc thu thập cho Cố Sơ, mình ở bên cạnh chỉ đạo cô.

“Không được bỏ qua lông tóc, dấu vân tay, nước bọt… tại hiện trường, đây đều là những vật chứng cơ bản nhất. Quan sát rất quan trọng, nếu tại hiện trường xuất hiện vết máu, vậy thì phải quan sát hình dạng vết máu, nhưng hình dạng khác nhau có thể phản ánh hung thủ đã dùng hung khí có hình dáng cơ bản ra sao. Quan sát các vật dụng trong phòng xem có dấu hiệu xê dịch hay không, vì có khả năng sẽ bám được theo quá trình gây án của hung thủ. Điều em phải biết rõ là pháp y chúng ta là người có tư cách can dự vào công việc phá án của các loại hình cảnh sát hơn nữa còn là người duy nhất nắm giữ thông tin về thi thể. Chúng ta cần phải kết hợp giữa thông tin thi thể và thông tin hiện trường, cho dù chỉ là nơi ở của nạn nhân đều có thể phát hiện ra manh mối quan trọng. Một khi nơi đây chính là hiện trường gây án, vậy thì chúng ta có thể thông qua những thông tin đã biết mà tiến hành phân tích tổng thể hiện trường vụ án, thậm chí còn có thể tái hiện lại toàn bộ quá trình gây án.”

Cố Sơ gật đầu lia lịa: “Em biết rồi, là dựng lại hiện trường.”

Lục Bắc Thần cười khẽ.

Kết cấu một phòng khách, một phòng ngủ, nhưng nói trắng ra chính là một căn phòng rộng, chỉ có điều sau đó được ngăn cách bởi một bức tường mà thôi.

Từ phòng ngủ ra phòng khách không có cửa, chỉ có một khung cửa đen xì.

Chỗ nào cũng rất bừa bãi, giống như đã bị ai đó lục tung vậy, nhưng cũng lại giống như vốn dĩ đã rối bời như vậy từ trước. Khắp nơi đều dầu mỡ, nhất là trên kệ bếp, dầu mỡ bám đen thùi lùi một mảng, có thể thấy bình thường Bàng Thành nấu nướng ở nhà.

Trong nồi còn có vệt dầu, sau khi nhìn quanh một lượt, Lục Bắc Thần lệnh cho Cố Sơ lấy cặp thủy tinh. Anh mở chiếc tủ phía dưới kệ bếp ra, có mấy chiếc đĩa và chiếc bát, nhưng đều rất sạch sẽ.

Lục Bắc Thần cầm một chiếc đĩa ra, tỉ mỉ quan sát.

Cố Sơ ghé đầu qua.

“Phát hiện ra điều gì rồi sao?” Cô hỏi.

La Trì cũng bước tới, cầm một chiếc bát không lên, sau khi nhìn ngó đang định đặt xuống thì Lục Bắc Thần bất thình lình nói một câu: “Bát đĩa đều còn mới.”

La Trì vừa nghe câu này lại quan sát lần nữa, đầu mày nhíu lại như cái giẻ lau.

“Vì sao lại còn mới?” Lục Bắc Thần hỏi ngược lại Cố Sơ.

Cố Sơ đón lấy, nhìn một lúc lâu, rồi chợt lóe lên suy nghĩ: “Là đĩa mới bát mới vì chưa từng dùng nên gần như không có vết xước. Đây có lẽ là đĩa sứ mỏng, là loại đĩa dễ bị xước nhất khi bị đũa thìa cọ vào.”

Cô là cao thủ ẩm thực, người giỏi nấu nướng dĩ nhiên sẽ có một mức độ hiểu biết nhất định với bộ đồ ăn. Mà cô chính vì cực kỳ khắt khe trong việc món ăn nào kết hợp với đĩa có chất liệu nào, thế nên chất liệu của các loại đĩa trên thị trường đều không lọt được khỏi mắt cô.

Lục Bắc Thần dường như rất hài lòng, đón lấy chiếc đĩa từ trong tay cô, để vào vị trí cũ, rồi lại ngó vào trong tủ, nhíu mày, không nói năng gì.

La Trì bừng tỉnh, giơ ngón tay cái về phía Cố Sơ: “Cô siêu thật!”

Cố Sơ mím môi, nghiêng đầu nhìn Lục Bắc Thần, đợi anh lên tiếng khen cô.

Lục Bắc Thần biết cô đang đợi, khóe môi hơi rướn lên, trước khi xoay người rơi khỏi nhà bếp bèn để lại một câu: “Đạt yêu cầu.”

Xì, mới đạt yêu cầu.

Cố Sơ lườm anh một cái sau lưng.

La Trì bước tới: “Nghe được câu đạt yêu cầu từ miệng cậu ta đã là điểm cao nhất rồi. Tôi ủng hộ cô, mỹ nữ thiên tài!”

“Vẫn là anh biết ăn nói nhất.” Cố Sơ cười hì hì.

“Cố Sơ!” Là Lục Bắc Thần khẽ quát một tiếng: “Lảm nhảm linh tinh gì với cậu ta thế? Đi theo!”

“Dạ~” Cố Sơ dài giọng.

La Trì không nhịn được cười, lẩm bẩm: “Cứ làm như tôi cướp phụ nữ của cậu vậy!”

Dĩ nhiên, câu này Lục Bắc Thần không nghe thấy. Anh đưa Cố Sơ vào kiểm tra phòng ngủ, rồi sau đó là tới nhà vệ sinh. So với vẻ bắng nhắng của La Trì, trông Lục Bắc Thần cực kỳ nghiêm túc.

Ngữ Cảnh xách dép lê đứng một bên, nhướng mày, giống như hồn phách đã bay đi đâu mất.

“Phát hiện được thứ gì rồi, ngôi sao nhỏ?” Cố Sơ bước lên

‘Ngôi sao nhỏ’ là biệt danh yêu thương Cố Sơ gọi cậu ấy, ai bảo từ sáng tới tối cậu ấy chỉ nghĩ tới người ngoài hành tinh.

“Bên trên có máu~” Ngữ Cảnh từ tốn nói.

Cố Sơ lườm nguýt rồi cầm lấy: “Thu thập luôn đi, để giáo sư Lục nhìn thấy cậu đờ đẫn đứng đây, không giận mới lạ.”

“Nhìn vết máu này, tôi chợt nhớ ra một câu chuyện cũ…”

“Dừng!” Cố Sơ sắp nổ đầu, vội vàng lấy mẫu máu rồi phân tích hình dáng của nó theo ‘giáo huấn’ của Lục Bắc Thần. Cô nói: “Cậu định kể chuyện ở hiện trường à? Bệnh lại tái phát rồi!”

“Aiya, tôi thu thập xong rồi, sao cô lại thu thập lần nữa làm gì?”

Cố Sơ tức đến nỗi sắp phát rồ: “Ngữ Cảnh! Cậu nói chuyện đừng có ngừng nghỉ lâu vậy được không, lần sau nói trọng điểm trước! Lãng phí thời gian của tôi.”

“Cố Sơ!” Lục Bắc Thần lại quát.

“Tới đây!” Cố Sơ nghe thấy anh to giọng, sợ làm không tốt làm bị ăn mắng, bèn chỉ tay vào Ngữ Cảnh: “Cậu tiêu đời rồi đấy, tôi cho cậu biết!”

Ngữ Cảnh lại chầm chậm cầm chiếc dép lê lên, thở dài: “Ai bảo đàn ông không được yêu đàn ông, haiz…”

Trong nhà tắm, Lục Bắc Thần đặt một tấm gạch có dính máu vào trong túi thu thập vật chứng. Cố Sơ trợn tròn mắt, trong đầu như có ngàn vạn con ngựa đang phi qua. Hiện trường có máu… hiện trường có máu, lẽ nào?

Lục Bắc Thần lại tỉ mỉ tìm kiếm một lượt, rồi đánh dấu vào một vị trí, trọng điểm là bồn tắm sau đó bảo cô tìm kiếm lại lần nữa.

Khi xác định không còn vật chứng nào có thể thu thập thêm, Lục Bắc Thần định dừng công việc lại.

Nhưng khi anh chuẩn bị rời khỏi nhà vệ sinh, Cố Sơ bỗng nhiên gọi giật anh lại: “Đợi đã.”

Lục Bắc Thần dừng bước, quay người.

“Trên vòi nước có mùi thơm.” Cố Sơ bò bên bồn rửa tay, cúi đầu ngửi vòi nước trước gương, sau đó chỉ tay vào dấu hiệu, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cũng ngửi thấy rồi phải không?”

Trên vòi nước có ký hiệu của Lục Bắc Thần, chứng tỏ anh đã phát hiện ra có vấn đề.

Vậy mà Lục Bắc Thần hơi nhướng mày lên: “Mùi thơm?”

“Đúng vậy.”

Lục Bắc Thần bước lên trước, rồi xác nhận lại lần nữa: “Anh đánh dấu lại vì trên này có mùi thuốc khử trùng. Em ngửi thấy mùi thơm ư?”

Cố Sơ gật đầu: “Đúng vậy, có mùi thuốc khử trùng, nhưng bên dưới nước khử trùng còn có mùi thơm.”

Điều này khiến Lục Bắc Thần ít nhiều sửng sốt. Lần này anh xác nhận rất lâu: “Là mùi xà phòng phải không?”

Cố Sơ lắc đầu: “Không, tuyệt đối không phải xà phòng. Là…” Cô cau mày suy nghĩ cẩn thận, rồi mắt chợt sáng lên: “Là nước hoa!”

Lục Bắc Thần nhìn cô: “Em lại có thể ngửi thấy mùi nước hoa giữa mùi thuốc khử trùng?” Câu nói này đủ để thấy anh ngỡ ngàng vì khứu giác của cô…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện