Em cảm thấy ấy, lúc bình thường anh cũng cứ khen em nhiều một chút, em sẽ tiến bộ nhiều hơn.Được trở thành người trình bày chính trong cuộc họp báo cáo là một chuyện
khiến cả phòng thực nghiệm ngưỡng mộ. Mặc dù Ngư Khương vẫn còn xích
mích với cô nhưng Cố Sơ có thể nhận ra tâm trạng hâm mộ từ trong ánh mắt của cô ta. Khi cô từ phòng làm việc của Lục Bắc Thần đi ra, ngồi trở
lại vị trí của mình, Ngữ Cảnh và Phan An lập tức vây lấy. Tuy Ngư Khương không tới nhưng cũng nhìn về phía này, rõ ràng rất muốn biết nội dung
cuộc trò chuyện của ba người họ.
Ngữ Cảnh trông cực kỳ hưng phấn, hỏi cô: Cố Sơ, giáo sư Lục để cô trình bày chính rồi à? Ngưỡng mộ quá.
Ngưỡng mộ ư?
Cô nhìn Ngữ Cảnh với vẻ buồn cười rồi đẩy cả tập báo cáo dày cộp tới trước mặt Ngữ Cảnh, nói: Muốn làm người trình bày chính, trước tiên phải học thuộc lòng những nội dung trong này.
Ngữ Cảnh giở ra, phản bác lại: Thế này có nhằm nhò gì? Ngoại trừ hình ảnh rồi phân tích hình ảnh, số chữ
cũng không nhiều lắm, cho tôi thời gian một buổi tối là xong.
Cô buồn bã nói với Ngữ Cảnh: Yêu cầu của giáo sư Lục là trước khi tan làm phải thuộc hết.
Ngữ Cảnh nghẹn lời, liếm môi, mãi một lúc sau mới bật ra được một câu: Vì sao phải xong trước khi tan ca? Sau đó không tính là thời gian sao? Sao lại có yêu cầu ngặt nghèo như vậy?
Lần này, tới lượt cô á khẩu.
Phan An từ đầu tới cuối vẫn nhìn cô bằng ánh mắt mờ ám. Sau khi cô bị đứng
hình bởi câu hỏi của Ngữ Cảnh, Phan An mới chầm chậm nói: Ngữ Cảnh
à, sau khi tan làm cậu vẫn chỉ một mình, nhưng Cố Sơ thì khác, dĩ nhiên
phải tranh thủ thời gian làm việc để cố gắng rồi.
Cô luôn cảm thấy đôi mắt của Phan An có thể đọ với Lục Bắc Thần. Anh ấy
vừa nói vậy, cả người cô lập tức cứng ngắc, giật mình nói: Anh nói vớ vẩn cái gì vậy?
Phan An cười quái đản, con ngươi sắp bám rễ trên người cô rồi: Anh nói vớ vẩn? Vậy một tiếng vừa rồi, giáo sư Lục nói vớ vẩn gì với em vậy?
Cô hoang mang, thẳng thừng buột miệng: Anh ấy nói công việc thôi.
Phan An tươi cười gõ lên phần tài liệu: Quái lạ thật, em không cầm tài liệu lên nghe cậu ấy nói chuyện công việc à?
Đầu óc cô chưa khi nào lanh lẹ như thế, lập tức đáp: Anh ấy sắp nhai nát vụ án này rồi, còn cần tài liệu gì chứ.
Phan An cố tình làm như bừng tỉnh ngộ, sau đó vỗ vai Ngữ Cảnh nói: Bỏ cuộc đi, Lục đâu có dành hẳn hơn một tiếng đồng hồ để ‘phụ đạo’ cho cậu đâu. Cậu muốn đứng vào vị trí người trình bày chính, khó đấy. Dứt lời, đôi mắt anh ta lại nở nụ cười quỷ quyệt.
Cô càng lúc càng cảm thấy khó xử.
Trước khi trở về chỗ ngồi, Phan An lại cúi xuống ngửi ngửi cô như chó cảnh
sát, làm cô giật bắn người lên, nhìn anh ta đầy cảnh giác. Anh chỉ ung
dung nói một câu: Ham muốn tình dục nghiêm trọng…
Cho tới tận lúc này, trong đầu Cố Sơ vẫn còn văng vẳng câu nói của Phan An: Ham muốn tình dục nghiêm trọng…
Khi liếc nhìn ánh mắt Lục Bắc Thần, bóng hình cao lớn ấy khiến con tim cô
co rụt lại rất mạnh. Như có một chất độc đầy mê hoặc đã bị anh truyền
vào cơ thể, chỉ cần nhìn vào mắt anh, độc dược ấy sẽ xâm nhập, nhanh
chóng phát tác.
Thế nên, Cố Sơ lại lập tức quay đi,
cố gắng nhìn về phía đôi mắt có vẻ như ngây thơ hồn nhiên của La Trì để
không bị Lục Bắc Thần mê hoặc nữa.
Tâm tư của cô dường như rất rõ ràng, chí ít thì sau khi nhìn thấy cảnh này khóe môi Lục Bắc Thần chợt rướn lên.
“Nơi ở của Bàng Thành là địa điểm tử vong của Bàng Thành nhưng không phải
địa điểm nạn nhân A tử vong, có thể suy đoán rằng nạn nhân A và chủ nhân của đôi dép lê nữ kia cùng hợp mưu giết chết Bàng Thành, sau đó nạn
nhân A bị hại. Chúng ta cần phải nhanh chóng xác định được thân phận của nạn nhân A mới có thể dựng lại toàn bộ vụ án. Trước mắt, Bàng Thành chỉ có một mảnh xương sọ, các xương khác đều biến mất hoàn toàn, thế nên
không thể nhìn thấy vết thương trí mạng nằm ở vị trí nào. Ra tay từ Bàng Thành tuy chậm nhưng sẽ là cách duy nhất, còn cả vị bác sỹ mổ chính cho phẫu thuật mở hộp sọ của Bàng Thành, có lẽ còn có thể lấy được những
thông tin giá trị hơn nữa từ ông ta.” Cố Sơ đưa ra kiến nghị.
Thời gian báo cáo của cô không ngắn không dài, vừa đúng bốn mươi phút. Báo
cáo xong, thời gian còn lại là lúc La Trì phân tích tình tiết vụ án. Cố
Sơ trở về chỗ ngồi của mình, trái tim vẫn còn thình thịch, nhưng ít
nhiều còn có một chút hụt hẫng.
Không có những tiếng
vỗ tay như sấm giống cô tưởng tượng, không nghe thấy La Trì hay cục
trưởng khen ngợi cô, thậm chí sau khi ngồi xuống, Lục Bắc Thần không hề
biểu lộ một lời nói hay biểu cảm ngợi khen nào với cô. Cô làm chưa đủ
tốt ư? Hay họ cho rằng cô không đủ sức thuyết phục?
Cô cứ thầm lẩm bẩm trong lòng như thế tới tận khi tan họp. Mặc dù Lục Bắc
Thần không trình bày chính nhưng mọi người vẫn quen hỏi ý kiến của anh.
Vừa kết thúc, anh đã bị vây kín. Khí thế đó, quả thực xứng với hai chữ
‘uy tín’.
Cố Sơ buồn bã thu dọn tài liệu trên mặt
bàn, đến tận khi La Trì bước tới nói với cô một câu: “Này, hôm nay cô
báo cáo tuyệt lắm.”
Nghe được câu này, tâm trạng của cô mới khá hơn một chút, tươi cười: “Cũng tạm thôi.”
“Tốt lắm, tốt lắm.” La Trì vội nói rồi tiếp lời: “Này, Trung thu cô có về Quỳnh Châu không?”
“Có.”
“Vậy… chắc là Cố Tư cũng có ở nhà phải không?” Anh ấy đột nhiên hỏi một cách gượng gạo.
Cố Sơ ngẩn người rồi lập tức hiểu ra. Hay rồi, chúc mừng cái gì chứ, thì
ra là muốn thăm dò tình hình. Cô bĩu môi: “Dĩ nhiên là nó ở nhà rồi.”
“Ha, vậy thì tốt, rất tốt.”
Cố Sơ nhướng mày nhìn anh ấy, đang định lên tiếng thì anh ấy nói ngay: “À, tôi còn có việc, không nói chuyện nữa nhé.”
Rồi chuồn lẹ như một làn khói.
Cô sững sờ, ngay sau đó bắt đầu lo lắng sâu sắc. Với cách theo đuổi của anh chàng này, liệu có thể cưa cẩm được Cố Tư không đây?
Từ cục cảnh sát đi ra, tới tận khi quay trở vào trong xe, Cố Sơ lòng vẫn
đầy tâm trạng. Ngồi vào trong ghế lái phụ, cô cứ buồn buồn. Đến khi Lục
Bắc Thần vươn người qua, giúp cô cài dây an toàn, cô mới tỉnh lại. Anh
nhìn cô, hỏi với vẻ buồn cười: “Nghĩ gì vậy? Dặn em cài dây an toàn bao
lâu rồi mà em cứ ngồi im.”
“Á? À…” Cô thật sự không nghe thấy anh vừa nói
gì.
Lục Bắc Thần thấy tinh thần cô quá mơ màng nên không lái xe nữa, nghiêng
người nhìn cô. Anh giơ tay khẽ véo má cô: “Ai lại chọc giận em rồi?
Trông cái mặt kìa, sắp mít ướt đến nơi rồi.”
Cố Sơ gạt tay anh ra, quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Lục Bắc Thần không nhịn được cười: “Xem ra là anh chọc giận em rồi.”
“Hôm nay em báo cáo chưa được tốt à?” Cô tò mò hỏi, quay đầu nhìn anh, ánh mắt sáng long lanh.
Lục Bắc Thần đáp không chút do dự: “Rất tốt.”
Cố Sơ ngẩn người. Rất tốt ư? Cô còn tưởng anh sẽ bới móc ra một đống khuyết điểm của cô.
“Nếu rất tốt, sao anh không khen em một tý? Còn cả mấy người cảnh sát kia
nữa, chẳng có chút động thái nào.” Cô bất mãn kháng nghị.
Lục Bắc Thần nghe thấy câu này, hơi khó hiểu bèn hỏi: “Em muốn họ có động thái gì?”
“Ví dụ như là… vỗ tay chẳng hạn.” Cô càng nói giọng càng lí nhí.
Mà cũng lạ thật, rõ ràng là một chuyện rất hợp lý, sao sau khi nhìn thấy
nét mặt của anh, cô lại không thể đường hoàng thẳng thắn chứ?
Quả nhiên, câu nói sau đó của Lục Bắc Thần đã nói cho cô biết suy nghĩ của mình vô lý dường nào.
“Vỗ tay? Vì sao họ phải vỗ tay chứ? Em nên biết rõ đây là công việc của em, muốn giành được những tráng pháo tay hoặc là diễn thuyết hoặc là biểu
diễn, chứ không phải báo cáo.” Nét mặt Lục Bắc Thần cực kỳ nghiêm nghị:
“Mục đích em làm báo cáo chính là để tổng kết công việc của chúng ta,
tính chất cũng giống như La Trì báo cáo tiến độ công việc của cậu ấy
vậy. Em có thấy cảnh sát nào sau khi báo cáo xong lại được ngợi khen và
vỗ tay không?”
Cố Sơ cúi gằm, cắn môi. Cô cảm thấy mình thật sự đã coi lần báo cáo này như một buổi biểu diễn. Thì ra như vậy là sai trái.
Thấy cô như thế, Lục Bắc Thần khẽ thở dài, giơ tay xoa xoa đầu cô, khi cất
lời lại, ngữ khí đã dịu dàng hơn nhiều: “Nói một cách đơn giản nhất. Nếu em là một bác sỹ, trị khỏi bệnh cho bệnh nhân rồi lại còn đòi hỏi người nhà họ khen ngợi và vỗ tay ư? Cố Sơ, em phải hiểu, đây là công việc của em, là điều em phải làm. Dù là vỗ tay hay khen ngợi, đều chỉ là những
thứ thuộc về thế giới bên ngoài, không liên quan tới công việc của em,
em hiểu không?”
“Hiểu rồi.” Cô bặm môi, đáp.
Cằm bị anh nâng lên, cô không thể không nhìn thẳng vào mắt anh. Anh chân
thành nói: “Sau này em còn rất nhiều không gian để phát triển, nhưng
điều kiện tiên quyết là em bắt buộc phải chỉnh đốn lại suy nghĩ của
mình, thắng không kiêu, bại không nản, như vậy em mới có thể đi được xa
hơn.”
Cố Sơ gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy mình thật
nhỏ bé. Người đàn ông trước mắt này đã trải qua sóng to gió cả, nếu
không cũng sẽ không thể nói ra một lời không ham danh lợi như thế khi đã ngồi lên một vị trí quyền uy thế này. Có lẽ chính vì anh một lòng
chuyên tâm vào công việc, dù là vinh quang cũng thế, ngợi ca cũng vậy
đối với anh đều là vật ngoài thân, thế nên anh luôn giữ được sự lý trí
và chuyên nghiệp, sau đó lại càng trở nên uy tín.
Khi nào cô mới đạt tới một cảnh giới như anh?
Lục Bắc Thần thu tay về, đặt lên vô lăng, một lúc sau vẫn an ủi cô: “Nhưng hôm nay em biểu hiện khá lắm.”
“Thật à?” Mắt Cố Sơ lập tức sáng rực lên.
Lục Bắc Thần thấy vậy, mỉm cười bó tay.
Cô vội vàng che giấu vẻ đắc ý của mình, hắng giọng nói: “Đó là lần đầu
tiên của em mà, dĩ nhiên cần người khác cổ vũ rồi.” Dứt lời, cô giơ tay
kéo ngón tay anh: “Em cảm thấy ấy, lúc bình thường anh cũng cứ khen em
nhiều một chút, em sẽ tiến bộ nhiều hơn.”
“Lý luận xiên xẹo.” Lục Bắc Thần cười rạng rỡ.
“Đây là phương thức giáo dục bằng cách động viên.” Cô phản bác.
Anh khởi động xe, nói một câu: “Anh còn có phương thức giáo dục kiểu đích thân làm mẫu đấy, muốn thử không?”
Cố Sơ moi ra được một ý đồ xấu xa từ gương mặt nghiêng của anh, cô đảo
mắt: “Một người thông minh lanh lợi như em không cần anh làm mẫu đâu.”
“Giỏi nhỉ, biết chặn họng anh rồi.” Lục Bắc Thần nói.
Cố Sơ có phần đắc ý, nhìn anh, mím môi cười.
Rồi cô lại chợt nhớ tới lời của dì, nét mặt bỗng trở về với vẻ lạc lõng.
Lục Bắc Thần quay xe điệu nghệ, liếc nhìn cô, hỏi: “Có tâm sự?”
Dĩ nhiên.
Cô thở dài nặng nề, đang nghĩ xem nên mở lời với anh thế nào cho phù hợp.
Trung thu cô nhất định phải quay về Quỳnh Châu, nhưng cô hy vọng anh có
thể về cùng. Lâu như vậy rồi, anh chưa hề nhắc chuyện về Quỳnh Châu, thế nên cô không biết anh nghĩ sao.
“À… có một chuyện…”
“Em nói đi.”
“Thật ra, em chỉ muốn hỏi có muốn…” Cô còn chưa nói hết câu, bên tai đã vọng
tới tiếng phanh gấp, ngay sau đó cả người cô lao về phía trước, dây an
toàn thít mạnh, cô suýt nữa thì tắt thở.
“Có chuyện gì vậy?” Cô hoảng sợ.
Lục Bắc Thần không nói gì, nhìn chằm chằm chiếc xe cản đường phía trước bằng ánh mắt bực bội…
~Hết chương 247~