Đàn ông khao khát tự do, phụ nữ chỉ mong được yêu thương.
Một người cố gắng thoát khỏi trói buộc, một người lại ra sức gò bó, cả
hai buồn bã chia tay.Bên này, Lục Bắc Thần đã
rửa sạch tay, đi tới phía bên kia bệ bếp. Cô vẫn ôm chặt lấy hông anh,
dịch chuyển cùng anh. “Trẻ con?” Anh hỏi.
“Ừm.”
Lục Bắc Thần ngẫm nghĩ: “Có lẽ sẽ không ghét.”
Có chút gì hạnh phúc nổ tung trong trái tim Cố Sơ. Cô hỏi ngay lập tức: “Vậy tức là thích rồi?”
Lục Bắc Thần cười khẽ: “Anh chưa từng tiếp xúc, nên không có quyền phát
biểu ý kiến.” Từ lúc anh bắt đầu hiểu chuyện chỉ toàn tiếp xúc với người lớn, thế giới cũng đều là thế giới của người lớn. Anh có sự khác biệt
ngay cả với người cùng tuổi, huống hồ là với trẻ con? Về sau, ngày nào
anh cũng tiếp xúc với người chết, càng không thể có cơ hội tiếp xúc với
trẻ nhỏ.
Cố Sơ nghe anh nói vậy, chỉ muốn lập tức buột miệng nói hết những lời trong lòng ra. Suýt nữa cô đã định nói: Chưa tiếp xúc là vì chúng ta chưa sinh, hay là chúng ta sinh một đứa đi. Câu này giống như một quả hạch, cứ thế chẹt ở cổ họng, không nhả ra
được, không nuốt xuống được, khó chịu vô cùng. Một lúc lâu sau, cô mới
thầm hít sâu rồi nói: “Kiểu gì cũng có cơ hội tiếp xúc mà, anh nói có
đúng không?”
Thật ra cô sợ làm anh hoảng.
Ngoại trừ chuyện tình hồi đại học ra, kinh nghiệm của cô đối với đàn ông gần
như bằng không. Cuộc tình ấy đã rút cạn mọi sức lực của cô, đến nỗi về
sau có không ít người theo đuổi, cô cũng coi như không thấy. Dù là trong sách vở hay trên phim ảnh, người ta đều nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại câu
này: Đàn ông là không được ép buộc, nếu giữ quá chặt, anh ta sẽ chạy mất.
Câu này thể hiện triệt để trên người Kiều Vân Tiêu.
Đó là khi Kiều Vân Tiêu mới làm việc được một năm. Anh ấy có một cô bạn
gái rất xinh, cũng rất giỏi nấu nướng, quan trọng hơn là thông minh, khả năng làm việc cực đỉnh. Cô những tưởng lần này Kiều Vân Tiêu sẽ hồi
tâm, kết quả chưa được ba tháng cô gái kia đã thút tha thút thít tìm tới cô, nhờ cô giúp đỡ khuyên nhủ Kiều Vân Tiêu đừng chia tay. Lúc ấy cô
quả thực đã giật mình một phen, đồng thời cũng có đôi chút bực mình, cảm thấy Kiều Vân Tiêu đã làm tổn thương một cô gái tốt. Cô lập tức xông
thẳng vào nhà họ Kiều, nhìn thấy Kiều Vân Tiêu vẫn còn đang ôm đầu nằm
trên giường thì liền mắng té tát một trận, tới nỗi mẹ anh ấy và người
giúp việc trong nhà đều chạy cả vào phòng ngủ.
Bác gái không biết còn tưởng cô ghen, đánh vào người anh ấy, vừa đánh vừa mắng: Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Nhà họ Kiều chúng ta đã nhận cô con
dâu chính là Tiểu Sơ. Con thì hay rồi, ba lần bốn lượt ra ngoài chọc
ghẹo con gái, thế chẳng phải khiến Tiểu Sơ tức giận hay sao?
Cô đứng bên nghe mà á khẩu, bước lên khuyên can, rồi giải thích với bác gái: Mẹ Kiều, con không lấy anh ấy đâu. Hôm nay con tới là để kêu oan cho cô gái kia, anh ấy quá đáng thật.
Kiều Vân Tiêu hết cách, đành phải nói thật cho cô biết. Anh ấy nói không
phải tại mình thay lòng, mà vì cô gái kia ép mình quá đáng. Mới yêu nhau ba tháng đã thúc giục chuyện cưới xin, con cả ngày bắt anh đưa đi gặp
bố mẹ. Dĩ nhiên là anh phiền lòng, trong lúc tức giận đã đề nghị chia
tay.
Khi đó cô càng nghe càng tức, cảm thấy đây chính là biểu hiện thiếu trách nhiệm của Kiều Vân Tiêu. Nếu đã không muốn lấy người ta thì vì sao còn mập mờ với người ta?
Tới tận bây giờ, cuối cùng cô đã hiểu sự mâu thuẫn khi nam nữ bên nhau.
Đàn ông khao khát tự do, phụ nữ chỉ mong được yêu thương. Một người cố gắng thoát khỏi trói buộc, một người lại ra sức gò bó, cả hai buồn bã chia
tay. Cô sợ nhất là mình đang lặp lại bi kịch của bạn gái Kiều Vân Tiêu,
ép buộc người đàn ông trước mặt, ngược lại sẽ khiến anh sinh ra chán
ghét.
Thế nên khi anh còn chưa đề cập tới chuyện kết
hôn, những mộng tưởng về con cái, về tương lai, cô chỉ còn cách nói vòng vo tam quốc.
Lục Bắc Thần đã lau khô tay, quay người lại. Cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng ôm lấy cô. Anh nhìn cô, nửa đùa nửa
thật: “Em muốn nói gì?”
Anh mắt anh như ẩn chứa nụ
cười nhưng vẫn rất sắc bén, nhất thời khiến cô không dám nhìn thẳng. Cô
hơi cụp mí mắt xuống, che giấu nhưng tâm tư có thể bị tiết lộ. Cô lên
tiếng: “Ý của em rất đơn giản mà. Rồi sẽ có một ngày anh có con của
mình, lẽ nào lại không thích?”
Lục Bắc Thần nhìn cô chăm chú, im lặng không nói.
Cô ngước mắt lên, nhìn thấy biểu cảm này của anh, trái tim bỗng run rẩy.
Lát sau, cô lại nói: “Em nghĩ tới một người bạn. Bình thường cô ấy hay
nói không thích trẻ con gì gì đó. Thế mà về sau có con rồi lại yêu
thương vô cùng. Thế mới bảo con người là sẽ thay đổi.”
Lục Bắc Thần khẽ mỉm cười: “Em thích trẻ con à?”
“Dĩ nhiên.” Cô lập tức trả lời mà không cần suy nghĩ.
Nhất là con của hai chúng ta.
Câu này bị cô nuốt ngược trở lại.
Lục Bắc Thần giơ tay hơi véo má cô: “Đây là chuyện sau này.”
Hử?
Cô ngẩn người.
Lục Bắc Thần hít sâu rồi lại thở ra nhẹ nhàng, kéo hai cánh tay của cô, nắm chặt: “Sơ Sơ, anh hiểu em định nói gì, nhưng điều anh muốn nói với em
là con cái là chuyện sau này. Chí ít nó cũng không phải vấn đề bây giờ
em cần suy tính.”
“Vì sao chứ?” Cô gấp gáp buột miệng.
Anh siết chặt tay cô, nhìn cô chằm chằm, rồi nói với cô một cách rất khẳng
định cũng rất thẳng thắn: “Bây giờ chúng ta không thích hợp có con.”
Cố Sơ như bị ai cho một bạt tai. Cô đờ ra tại chỗ, gương mặt hết đỏ rần
lại trắng bệch. Anh hiểu thấu tâm tư của cô như vậy. Có lẽ ngay từ lúc
cô ấp a ấp úng nhắc tới hai chữ ‘trẻ con’ là trong lòng cô nghĩ gì đã
không thoát được khỏi đôi mắt anh rồi. Nhưng anh tới cuối cùng chỉ nhìn
thấu mà không vạch trần. Cô lại là như con ngốc, khờ dại chủ động chọc
vào lớp cửa sổ giấy đó rồi bị anh thẳng thừng cự tuyệt.
Lời của Tiêu Tiếu Tiếu bắt đầu vọng về tai cô như một lời nguyền ma quỷ: Nếu anh ấy thật sự yêu
cậu, chắc chắn sẽ hy vọng sinh con với cậu rồi…
Tại cô dại, lấy chủ đề con cái bới móc tâm tư của anh. Kết quả, cô cảm thấy mình bị tổn thương.
“Sơ Sơ.” Thấy ánh mắt cô đờ đẫn, sắc mặt trắng nhợt, dĩ nhiên Lục Bắc Thần
đau lòng. Bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng nắm lấy bả vai cô rồi anh thở
dài: “Em còn rất nhiều việc phải làm, bây giờ có con không khác nào bó
buộc chân tay em.”
“Là anh sợ bó buộc chân tay thì phải?” Cố Sơ ngước mắt nhìn anh, ngữ khí trở nên lạnh nhạt.
Lục Bắc Thần sững người, rồi lại cười rất nhanh: “Nói cái gì vậy?”
“Anh có từng nghĩ tới tương lai của chúng ta không?” Lần này cô hỏi thẳng.
“Giận đấy à?” Lục Bắc Thần thấy ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo, bèn kéo cô lại gần, thì thầm.
Cố Sơ cúi xuống, cuộn chặt tay lại, lát sau mới nói: “Thật ra anh chưa
từng nghĩ sẽ có tương lai với em phải không? Thế nên anh mới cảm thấy
con cái là bó buộc.”
“Em hiểu lầm rồi, ý ban nãy của
anh là hy vọng em có thể làm tốt những việc mình cần làm rồi hãy nghĩ
tới chuyện con cái.” Lục Bắc Thần dịu giọng giải thích.
Cố Sơ cắn chặt môi tới khi tê dại mới buông một câu: “Viện cớ.”
“Em nói gì?”
“Tất cả chỉ là cái cớ của anh mà thôi.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Chuyện
gì là chuyện em nên làm? Em chỉ muốn hết lòng yêu anh, đơn giản vậy
thôi.”
“Em cho rằng anh không tốt với em?” Lục Bắc Thần hơi nhíu mày.
Cố Sơ nhận ra một chút thay đổi trong tâm trạng của anh. Cô bấm bụng nói:
“Anh tốt với em, nhưng anh chỉ hy vọng tiếp tục tiến diễn tình trạng
này. Nói trắng ra, anh không muốn thay đổi.”
“Anh đúng là không muốn thay đổi.” Lục Bắc Thần nói: “Sơ Sơ, em còn cần trưởng thành, hiện thời có gì không tốt?”
“Trong mắt anh, em chỉ là một đứa trẻ?” Cô chất vấn.
Lục Bắc Thần đè nén cảm giác bực bội trong lòng, ôm lấy cô và nói: “Lẽ nào
em không phải một đứa trẻ sao? Trong mắt anh, em luôn là một cô nhóc
chưa lớn.”
Cố Sơ nhìn anh chằm chằm, mím chặt môi.
“Được rồi, chúng ta có nên chuyển sang bàn bạc vấn đề quà cáp cho dì không?” Lục Bắc Thần cúi xuống, khóe môi hơi rướn lên.
Rõ ràng anh không muốn nói tiếp chủ đề này nữa.
Nhưng nút thắt trong lòng Cố Sơ vẫn chưa được tháo bỏ. Cô vẫn nhìn anh đăm
đăm, ánh mắt băng lạnh. Lục Bắc Thần thấy vậy, nụ cười cũng dần dần tắt
ngấm. Rất lâu sau anh mới nói: “Có phải em nhất quyết muốn nói chuyện
này không?”
“Đúng vậy.”
Anh không muốn thay đổi, điều này có nghĩa là anh vốn không tính chuyện về sau. Câu này cô nghe thấy mà đau tận trong tim.
Có thể nhận ra Lục Bắc Thần đang nén giận, cằm anh hơi cứng đờ. Sau vài
phút, anh vẫn kéo tay cô lại và nói: “Anh sẽ đối xử tốt với em, lời hứa
này còn chưa được hay sao?”
“Sau đó, cứ tiếp tục mờ ám thế này?” Cố Sơ cảm thấy đã nói đến nước này rồi, cô cũng liều mạng.
Lục Bắc Thần nhìn cô, ánh sáng trong đôi mắt hơi tối đi, đầu mày nhíu chặt.
“Anh có từng nghĩ tới chuyện sẽ cưới em không?” Cô ngẩng đầu hỏi.
Lục Bắc Thần lên tiếng: “Anh nói rồi, giờ chưa phải lúc.”
Một câu nói làm lục phủ ngũ tạng của cô nổ tung, vụn vỡ.
Cô ngẩn người nhìn anh, rồi lập tức ấm ức, ngượng ngập, đau thương kết
thành một sợi dây thừng, thít chặt lấy cô khiến cô không sao thở được.
Trái tim Lục Bắc Thần đau đớn như bị bánh xe lăn qua. Anh không chịu nổi khi nhìn thấy bộ dạng này của cô, cái dáng vẻ khi cô chịu ấm ức, cho dù
người khiến cô ấm ức là anh. Anh giơ tay vuốt lên má cô và nói: “Sơ Sơ,
anh sẽ có trách nhiệm với em. Nhưng kết hôn không phải bây giờ, chuyện
con cái càng không phải bây giờ, em hiểu không?”
“Em
hiểu.” Cố Sơ ngoảnh mặt qua một bên, né tránh những ngón tay anh. Tới
cuối cùng cô cũng không ầm ĩ cãi vã với anh, giọng nói có chút nghẹn
ngào: “Anh chỉ đang để lại đường lùi cho mình mà thôi. Có gì mà em không hiểu? Khi nào anh chán rồi, ngán rồi, là có thể rút lui.”
Câu nói ấy khiến ngón tay Lục Bắc Thần đờ ra. Ngay sau đó, nỗi đau trong
tim hóa thành phẫn nộ. Anh giơ tay lên, nắm lấy cằm cô, ép cô quay mặt
lại: “Em nghĩ anh như vậy hay sao?”
“Vậy anh bắt em phải nghĩ anh như thế nào?” Hốc mắt của Cố Sơ lập tức đỏ ửng.
Lục Bắc Thần hơi mạnh tay, ngữ khí cũng chuyển lạnh: “Trong lòng em, anh là một gã đàn ông vô trách nhiệm, có phải không?”
“Em đã nghĩ anh sẽ khác những người đàn ông khác!” Cô bướng bỉnh không để
nước mắt rơi xuống, nhưng giọng nói thì run rẩy: “Tại em ngu ngốc, hôm
nay không nên nhắc tới chủ đề này, nếu không em vẫn có thể tự lừa mình
dối người, tiếp tục hạnh phúc…”